Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ Độc Tôn
Unknown
Chương 2: Gặp Gỡ Lão Nhất
Sau khi đã cảm nhận được dấu hiệu của sự khác thường trong dòng máu mình, Diệp Vũ không thể ngừng suy nghĩ về những hình ảnh kỳ lạ mà hắn đã nhìn thấy tại ngôi chùa hoang. Cảm giác rằng số phận của hắn không còn thuộc về một kẻ phàm nhân tầm thường khiến Diệp Vũ cảm thấy hừng hực quyết tâm. Hắn biết rằng để tìm được câu trả lời, con đường duy nhất chính là tu luyện, và hắn cần một người chỉ dẫn.
Lão Nhất – cái tên bí ẩn đã vang lên trong tâm trí hắn từ lúc rời khỏi ngôi chùa. Lão được biết đến như một kẻ kỳ lạ, sống ẩn dật tại một góc xa của thôn. Người dân thường tránh xa lão vì những lời đồn đại về sức mạnh và bí ẩn bao quanh lão. Dù vậy, Diệp Vũ biết rằng Lão Nhất chính là hy vọng duy nhất để hắn bắt đầu con đường tu luyện.
Một buổi sáng sớm, khi mặt trời còn chưa kịp vén màn sương, Diệp Vũ đã rời khỏi nhà, hướng về phía căn nhà nhỏ nằm dưới chân núi, nơi Lão Nhất cư ngụ. Con đường dẫn đến đó đầy rêu phong và bị bỏ quên từ lâu, chứng tỏ rất ít người từng đến thăm lão. Cây cối rậm rạp bao quanh, che phủ cả lối đi, tạo cảm giác bí ẩn và lạnh lẽo.
Khi đến gần căn nhà nhỏ, Diệp Vũ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo lạ thường. Hắn dừng lại trước cánh cổng gỗ mục, ngần ngại một lúc trước khi gõ nhẹ lên cửa. Tiếng gõ vang lên khô khốc trong không gian yên tĩnh.
“Vào đi!” Giọng nói trầm thấp, vang vọng từ bên trong nhà, nghe như đã đợi Diệp Vũ từ lâu.
Diệp Vũ đẩy cửa bước vào. Trong căn nhà nhỏ, lão Nhất ngồi xếp bằng giữa phòng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như đang tĩnh tọa. Ánh sáng yếu ớt từ một ngọn nến nhỏ lay động trong không gian ẩm thấp, tạo ra những hình ảnh mờ ảo trên bức tường đá cũ kỹ.
"Lão tiền bối..." Diệp Vũ cúi đầu, giọng nói đầy cung kính. "Vãn bối đến đây vì muốn tìm hiểu về con đường tu tiên."
Lão Nhất không nói gì ngay lập tức. Lão chỉ mở mắt, nhìn Diệp Vũ với ánh mắt sâu thẳm, như có thể thấu hiểu mọi bí mật trong lòng hắn. Sau một hồi im lặng, lão chậm rãi nói: “Ta biết ngươi sẽ đến.”
Diệp Vũ sững người. “Tiền bối biết trước sao?”
Lão Nhất khẽ gật đầu. “Dòng máu trong ngươi không phải là thứ mà bất cứ ai cũng có. Nó chứa đựng một sức mạnh cổ xưa, nhưng cũng mang đến hiểm họa. Nếu không cẩn thận, ngươi sẽ trở thành n·ạn n·hân của chính dòng máu ấy.”
Diệp Vũ cảm thấy rợn người. Từ lúc biết mình có dòng máu đặc biệt, hắn đã luôn lo lắng về điều này, nhưng chưa từng nghe bất kỳ ai nói ra nó một cách rõ ràng như vậy.
“Tiền bối, xin hãy chỉ giáo. Ta không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của số phận mà không biết phải làm gì,” Diệp Vũ nói với giọng tha thiết.
Lão Nhất gật đầu chậm rãi, rồi đứng dậy, bước về phía góc phòng. Lão lấy ra một cuốn sách cũ kỹ, bìa đã nhuốm màu thời gian, trao cho Diệp Vũ.
“Đây là **Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết** công pháp cơ bản nhất trong tu tiên. Nhưng với người có dòng máu đặc biệt như ngươi, nó sẽ giúp ngươi kiểm soát sức mạnh và tránh được sự bùng phát không kiểm soát. Hãy học hỏi từ từ, không nên vội vã.”
Diệp Vũ nhận lấy cuốn sách, lòng đầy sự biết ơn. “Đa tạ lão tiền bối. Vãn bối sẽ không làm người thất vọng.”
Lão Nhất nhìn Diệp Vũ với ánh mắt sâu sắc, khẽ mỉm cười. “Ngươi có tiềm năng lớn, nhưng đừng để lòng tham quyền lực làm mờ đi tâm trí. Con đường tu tiên là con đường dài và gian nan, chỉ có sự kiên nhẫn và nhẫn nại mới giúp ngươi đạt được những gì mình mong muốn.”
Diệp Vũ gật đầu, khắc ghi từng lời của lão vào lòng.
---
Trở về nhà, Diệp Vũ ngay lập tức bắt đầu đọc **Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết**. Những dòng chữ trong cuốn sách như mở ra một thế giới hoàn toàn mới với hắn, chỉ dẫn từng bước cách tụ khí từ thiên địa vào cơ thể, và cách tinh lọc linh khí để chuyển hóa thành năng lượng trong đan điền.
Mỗi ngày, Diệp Vũ dành hàng giờ để thực hành theo những gì đã học. Ban đầu, hắn gặp nhiều khó khăn khi không thể cảm nhận được linh khí xung quanh. Nhưng với sự kiên trì và lòng quyết tâm, dần dần, hắn bắt đầu cảm nhận được những dòng khí nhẹ nhàng trôi qua, tụ lại trong đan điền.
Sau nhiều ngày, Diệp Vũ bắt đầu thấy rõ sự tiến bộ. Cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ hơn, tinh thần minh mẫn và nhạy bén hơn. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình đang thực sự chạm vào một thứ gì đó lớn lao hơn cả bản thân.
Một buổi tối, sau khi hoàn thành buổi tu luyện, Diệp Vũ ngồi thở dốc, mồ hôi chảy dài trên trán. Dù mệt mỏi, nhưng hắn biết mình đã bước một bước dài trên con đường tu tiên. Hắn không còn là kẻ phàm nhân yếu đuối như trước kia. Giờ đây, một tương lai mới, đầy những thử thách và cơ hội, đang mở ra trước mắt hắn.
### Chương2.1: Bước Đầu Tu Luyện – Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết
Diệp Vũ ngồi tĩnh tọa trong căn phòng nhỏ, bên cạnh là cuốn sách cổ đã ố vàng, trên bìa là dòng chữ mờ nhạt: **"Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết"**. Đó là công pháp nhập môn mà lão Nhất đã trao cho hắn. Chỉ qua vài ngày thực hành, Diệp Vũ đã cảm nhận được sự khác biệt trong cơ thể mình. Linh khí từ thiên địa từ từ tụ lại, dồn về đan điền, mang lại cảm giác thanh khiết và mát mẻ lạ thường.
Hắn ngồi xuống, bắt đầu thực hành theo từng dòng chữ trong cuốn sách. "Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết" không chỉ đơn thuần là một phương pháp tụ khí bình thường, mà còn giúp người tu luyện cảm nhận sâu hơn về linh khí, hấp thụ nó nhanh hơn và tinh lọc nó một cách hoàn hảo.
Diệp Vũ nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cố gắng hòa mình với thiên địa xung quanh. Mỗi lần hít vào, hắn cảm nhận được từng luồng khí nhẹ nhàng trôi qua, nhập vào cơ thể và dồn xuống đan điền. Mỗi lần thở ra, những tạp khí trong người hắn dần được đẩy ra ngoài, khiến cơ thể nhẹ bẫng.
Cứ như thế, thời gian trôi qua nhanh chóng. Diệp Vũ cảm thấy cơ thể mình dần trở nên mạnh mẽ hơn, mỗi hơi thở đều ẩn chứa sức sống mới. Linh khí tụ lại trong đan điền dần dần hình thành một cơn xoáy nhỏ, không ngừng xoay tròn, từng chút một gia tăng kích thước.
Thời gian chảy trôi, Diệp Vũ hoàn toàn chìm vào trạng thái nhập định, không còn nhận thức về thế giới bên ngoài. Đến khi hắn mở mắt ra, trời đã tối mịt. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trong phòng không thể che giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bản thân – không chỉ linh khí trong đan điền mà cả tinh thần của hắn cũng đã trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.
Lúc này, Diệp Vũ bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Lâm Thanh đẩy cửa bước vào, vẻ mặt tươi cười. “Ngươi thật sự ở đây cả ngày sao? Ta nghĩ ngươi đã bị hút hồn vào mấy quyển sách đó rồi.”
Diệp Vũ cười nhẹ, đáp lại: “Ta không thể ngừng lại được. Cảm giác tu luyện này thật sự rất tuyệt. Ta chưa bao giờ nghĩ việc tụ khí lại có thể dễ dàng và nhanh chóng như vậy.”
Lâm Thanh nhìn Diệp Vũ đầy ngạc nhiên. “Ngươi chỉ mới tu luyện vài ngày mà đã đạt được tiến bộ lớn như vậy? Đúng là ngươi có tư chất đặc biệt.”
Diệp Vũ cúi đầu, vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên về chính mình. “Có lẽ là nhờ vào *Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết*. Công pháp này thực sự rất lợi hại.”
Lâm Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nghe nói khi linh khí tụ lại đến mức độ nhất định, ngươi sẽ có thể đột phá cảnh giới, tiến vào giai đoạn mới. Ngươi nghĩ sao về việc thử thách bản thân?”
Diệp Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự kiên quyết. “Ta không thể mãi đứng ở cảnh giới Tụ Khí. Mục tiêu của ta là tiến xa hơn, trở thành người mạnh nhất.”
---
Sáng hôm sau, Diệp Vũ thức dậy từ sớm, tâm trạng phấn chấn hơn bao giờ hết. Sau khi cảm nhận được hiệu quả của **Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết** hắn quyết định rằng con đường tu luyện của mình không thể dừng lại. Hắn muốn kiểm tra giới hạn bản thân, xem liệu có thể đột phá cảnh giới Tụ Khí hay không.
Hắn bước ra ngoài, hướng về phía ngọn núi nơi thiên địa giao hòa. Đứng trước biển mây vô tận, Diệp Vũ hít một hơi thật sâu, cảm nhận linh khí tràn ngập không gian. "Ta sẽ không ngừng lại. Số phận của ta không chỉ là một kẻ phàm nhân nhỏ bé."
Diệp Vũ ngồi xuống, tiếp tục thực hành "Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết". Linh khí từ đất trời ào ạt tràn vào cơ thể hắn, đan điền của hắn như một cái hồ đang dần đầy lên. Nhưng càng tụ khí, hắn càng cảm thấy có một lực cản vô hình ngăn cản dòng khí lưu chuyển.
"Đây là bức tường của cảnh giới Tụ Khí…" Diệp Vũ thì thầm, cảm nhận rõ ràng trở ngại trước mắt. Nhưng hắn không nản lòng, đôi mắt sáng lên vẻ kiên định.
Thời gian trôi qua, mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán hắn. Đan điền của Diệp Vũ căng tràn linh khí, gần như không thể tiếp nhận thêm nữa. Nhưng hắn biết, nếu không thể đột phá, tất cả nỗ lực của hắn sẽ trở nên vô nghĩa.
"Hãy vượt qua! Ta không thể dừng lại ở đây!" Diệp Vũ hét lên trong tâm trí, tập trung toàn bộ ý chí vào đan điền. Hắn cảm nhận được dòng linh khí dâng trào, áp lực càng lúc càng lớn, nhưng không hề buông bỏ.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên trong cơ thể hắn, giống như một cánh cửa vừa được mở ra. Linh khí ào ạt chảy vào đan điền như một con sông, cơn xoáy nhỏ trong đan điền bỗng bùng nổ, trở thành một vòng xoáy mạnh mẽ hơn gấp bội.
Diệp Vũ mở mắt ra, trong đôi mắt hắn giờ đây đã sáng lên một ánh sáng hoàn toàn mới. Hắn đã đột phá! Cảnh giới Tụ Khí đã không còn là giới hạn của hắn nữa. Một cảm giác mạnh mẽ và thanh thản bao trùm lấy cơ thể hắn. Diệp Vũ biết rằng mình đã tiến thêm một bước trên con đường tu hành.