Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ Độc Tôn
Unknown
Chương 4: Khai Mở Đường Mới
Sau khi trở về từ thử thách nội tâm, Diệp Vũ ngồi lặng trong hang động, ánh mắt thâm trầm hơn bao giờ hết. Những gì hắn trải qua không chỉ là sự kiểm chứng về sức mạnh, mà còn là cuộc đối đầu với bản ngã sâu thẳm trong lòng. Hắn biết rõ hơn bất kỳ ai rằng từ đây, hành trình tu luyện sẽ không còn giống như trước.
"Ta đã vượt qua nỗi sợ, giờ là lúc vượt qua chính con đường này," Diệp Vũ tự nhủ. Hắn cảm nhận sự khác biệt trong linh khí đang lưu chuyển trong cơ thể, như dòng sông được khai mở sau trận lụt. Mọi thứ giờ đây trở nên dễ dàng và trôi chảy hơn.
Ngay lập tức, hắn lại bắt đầu vận công, cảm nhận linh khí đang nhanh chóng tràn vào đan điền. **Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết** vốn dĩ đã quen thuộc với hắn, nhưng giờ đây, nó lại trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội. Linh khí tụ lại trong đan điền, từng luồng mạnh mẽ như những con sông đổ về biển lớn, không còn cản trở hay dao động như trước. Diệp Vũ thở ra một hơi dài, hài lòng với tiến triển của mình.
Sau một thời gian ngắn tu luyện, Diệp Vũ quyết định sẽ rời khỏi hang động này để bắt đầu một hành trình mới. Hắn biết rằng muốn trở thành một tu sĩ chân chính, hắn cần phải đối mặt với nhiều thử thách lớn hơn, không chỉ ở mặt tu luyện mà còn ở những mối quan hệ và thế lực bên ngoài.
Trước khi rời đi, Diệp Vũ nhớ tới lời hứa với sư phụ Lý Trường Thiên. Hắn đã hoàn thành giai đoạn tu luyện nhập môn, giờ đây hắn cần quay về báo cáo kết quả và xin chỉ dạy thêm.
---
Khi Diệp Vũ quay lại **Phong Vân Môn** hắn nhận thấy không khí nơi này có chút thay đổi. Môn phái vẫn im lìm trong ánh hoàng hôn, nhưng từ đằng xa, hắn có thể cảm nhận một áp lực mạnh mẽ từ phía đỉnh núi chính, nơi tọa lạc của các trưởng lão. Không lẽ có chuyện gì đó đang xảy ra?
Diệp Vũ bước nhanh về phía cổng lớn của môn phái. Vừa đi, hắn vừa ngẫm nghĩ về sự thay đổi trong phong thái của mình. Nếu trước đây, hắn chỉ là một đệ tử nhập môn mờ nhạt, giờ đây hắn đã cảm thấy tự tin hơn, ánh mắt sắc bén hơn và lòng tin vào sức mạnh của mình đã dâng tràn.
Khi đến gần cổng, Diệp Vũ bất ngờ gặp phải một nhóm đệ tử khác đang tụ tập. Họ nhìn thấy hắn từ xa, liền thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt có phần kiêng dè.
"Diệp Vũ trở lại rồi kìa!" một đệ tử nói khẽ.
"Nghe nói hắn đã tu luyện rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã vượt qua nhiều đệ tử cùng khóa," một người khác tiếp lời.
Diệp Vũ nghe thấy nhưng không để tâm, hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp sư phụ và hoàn thành lời hứa của mình. Khi hắn bước qua nhóm đệ tử, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
“Diệp Vũ, ngươi đã quay về rồi. Ta nghĩ ngươi vẫn còn ở nơi nào đó loay hoay với cảnh giới Tụ Khí chứ?”
Diệp Vũ dừng bước, quay lại nhìn. Đó là Trương Thiên Hành, một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Phong Vân Môn. Hắn đã đạt tới cảnh giới Khai Mạch từ sớm, và luôn coi thường những đệ tử kém hơn mình. Đặc biệt là Diệp Vũ, người mà trước đây hắn luôn chế nhạo.
“Trương sư huynh, không ngờ lại gặp huynh ở đây,” Diệp Vũ bình thản đáp, ánh mắt không chút gợn sóng.
Trương Thiên Hành cười nhạt, bước tới gần Diệp Vũ hơn. “Ta nghe nói ngươi đã gặp chút may mắn trong tu luyện, nhưng đừng nghĩ rằng điều đó khiến ngươi ngang hàng với ta. Chỉ vì vượt qua một vài khó khăn nhỏ mà tưởng mình đã đạt đến đỉnh cao sao?”
Diệp Vũ không đáp lại, chỉ đứng im lặng nhìn Trương Thiên Hành. Ánh mắt hắn bình thản nhưng sắc bén, không còn chút gì e dè như trước đây. Điều này khiến Trương Thiên Hành cảm thấy khó chịu.
“Ngươi nghĩ mình đã mạnh lên bao nhiêu? Muốn thử sức với ta không?” Trương Thiên Hành khiêu khích.
“Ta không có ý định ganh đua với sư huynh. Đường tu tiên còn dài, mỗi người có một lối đi riêng. Tuy nhiên, nếu sư huynh thật sự muốn thử, ta sẵn lòng đón nhận,” Diệp Vũ đáp lại, giọng nói không hề run sợ.
Câu trả lời của Diệp Vũ khiến những đệ tử xung quanh xôn xao. Không ai ngờ rằng Diệp Vũ dám đối mặt với Trương Thiên Hành mà không có chút sợ hãi nào. Trương Thiên Hành nổi danh là kẻ kiêu ngạo, nhưng hắn thực sự rất mạnh, đặc biệt là trong cảnh giới Khai Mạch.
Ánh mắt của Trương Thiên Hành trở nên lạnh lẽo. "Ngươi dám chọc giận ta?"
Trương Thiên Hành nhanh chóng đưa tay, một luồng khí mạnh mẽ phát ra, đánh thẳng về phía Diệp Vũ. Hắn không ngờ rằng Diệp Vũ lại dám thách thức mình. Nhưng ngay khi luồng khí lao tới, Diệp Vũ chỉ nhẹ nhàng bước sang một bên, tránh đòn trong gang tấc.
Trương Thiên Hành kinh ngạc, không ngờ Diệp Vũ có thể né đòn dễ dàng như vậy. Hắn không chần chừ, lập tức vận dụng linh lực, t·ấn c·ông dồn dập.
Tuy nhiên, Diệp Vũ vẫn bình tĩnh đối phó, không hề tỏ ra hoảng loạn. Hắn biết rằng Trương Thiên Hành đang cố khiêu khích mình, nhưng không để bản thân rơi vào bẫy của đối phương. Mọi cú đấm, cú đá của Trương Thiên Hành đều bị hắn tránh né một cách điềm nhiên.
“Ngươi dám coi thường ta?” Trương Thiên Hành gào lên, ánh mắt đầy tức giận.
Diệp Vũ chỉ lắc đầu. "Sư huynh, ta không hề coi thường huynh. Chỉ là ta không muốn tiêu hao linh lực vào một trận chiến không cần thiết."
Trương Thiên Hành chưa kịp phản ứng thì một giọng nói già dặn vang lên từ phía xa: "Đủ rồi!"
Cả hai lập tức dừng tay. Diệp Vũ nhìn lên, thấy sư phụ Lý Trường Thiên đang tiến tới, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không hề tỏ vẻ giận dữ.
"Trương Thiên Hành, ngươi là đệ tử cao cấp, không nên ức h·iếp kẻ dưới. Diệp Vũ, ngươi quay về đây là để báo cáo kết quả tu luyện, không phải để gây sự," Lý Trường Thiên nói.
Diệp Vũ cúi đầu cung kính: "Vâng, thưa sư phụ. Con đã hoàn thành giai đoạn tu luyện nhập môn."
Lý Trường Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Vũ với vẻ hài lòng. "Rất tốt. Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng, con sẽ phải đối mặt với những thử thách mới. Và nhớ rằng, con đường tu luyện chưa bao giờ dễ dàng."
### Chương 4.1: Hành Trình Mới
Sau khi gặp sư phụ Lý Trường Thiên, Diệp Vũ được giao nhiệm vụ quan trọng. Hắn phải lên đường đến một nơi được gọi là **Cổ Thánh Sơn** nơi các đệ tử xuất sắc của Phong Vân Môn thường tới để tiếp nhận thử thách và tìm kiếm cơ duyên.
"Diệp Vũ, con đã vượt qua cảnh giới Tụ Khí, nhưng điều đó không có nghĩa là con đã đủ mạnh để đối mặt với tất cả mọi thứ trên con đường tu tiên. **Cổ Thánh Sơn** là nơi thử thách thật sự, không chỉ về mặt tu luyện mà còn về sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm. Con sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, nhưng cũng có thể tìm thấy những cơ hội hiếm có. Hãy nhớ, chỉ những ai thực sự vượt qua được thử thách tại đó mới có thể tiến xa hơn," Lý Trường Thiên nói, ánh mắt sắc bén nhìn vào Diệp Vũ.
Diệp Vũ cúi đầu: "Con sẽ không làm sư phụ thất vọng."
Sau đó, hắn bắt đầu chuẩn bị cho hành trình của mình. Cổ Thánh Sơn không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối, nó nổi tiếng với vô số hiểm nguy rình rập. Tuy nhiên, cùng với nguy hiểm là những cơ duyên kỳ diệu, chỉ cần một chút may mắn, người ta có thể tiến thẳng lên những cảnh giới cao hơn mà không cần phải qua nhiều năm tu luyện.
---
Ngày lên đường, Diệp Vũ rời khỏi Phong Vân Môn với hành trang gọn nhẹ, bao gồm một vài viên đan dược và một thanh kiếm hộ thân. Trên đường đi, hắn không ngừng nghĩ về những lời dạy của sư phụ và những gì mình sẽ phải đối mặt tại Cổ Thánh Sơn.
Hành trình đến Cổ Thánh Sơn không dễ dàng, phải vượt qua nhiều địa hình hiểm trở, từ những cánh rừng rậm rạp, những con suối lớn cho đến các đỉnh núi gồ ghề. Trên đường, hắn cũng gặp không ít các đệ tử từ các môn phái khác, ai cũng có mục tiêu giống hắn: tìm kiếm cơ duyên tại nơi này.
Vào một buổi chiều khi mặt trời đã bắt đầu lặn, Diệp Vũ đứng trước cổng vào của Cổ Thánh Sơn. Ngọn núi này trông thật hùng vĩ và đáng sợ, với những đám mây đen u ám bao phủ trên đỉnh, tỏa ra một cảm giác kỳ lạ khó tả. Hắn đứng lặng nhìn trong giây lát, hít một hơi sâu, rồi cất bước tiến vào.
---
Bên trong Cổ Thánh Sơn, không khí hoàn toàn khác biệt. Mọi thứ đều u tối và kỳ bí. Diệp Vũ cảm nhận được một luồng khí lực lạ thường bao phủ khắp nơi. Những lời đồn về ngọn núi này không hề sai, thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Diệp Vũ bước từng bước cẩn thận, không dám lơ là. Càng tiến sâu vào, hắn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Thảm thực vật xung quanh thưa thớt dần, thay vào đó là những mảnh đất khô cằn, cằn cỗi. Cảnh tượng này không hề bình thường đối với một khu rừng tự nhiên.
Ngay lúc này, từ xa, hắn nghe thấy tiếng động lạ. Một tiếng rít vang lên như từ địa ngục, kèm theo đó là tiếng gió cuộn lên dữ dội. Diệp Vũ nheo mắt, chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó.
Từ trong bóng tối, một con quái thú khổng lồ bất ngờ xuất hiện. Nó là một con **Hắc Giáp Xà** thân thể to lớn phủ đầy lớp vảy đen bóng loáng, cặp mắt đỏ rực như lửa. Nó lao về phía Diệp Vũ với tốc độ chóng mặt, miệng phun ra luồng khí độc màu tím c·hết người.
Không hề nao núng, Diệp Vũ nhanh chóng rút kiếm, thi triển công pháp **Thiên Nguyên Kiếm Quyết** để đối đầu với con quái thú. Kiếm khí lóe lên, chém thẳng về phía Hắc Giáp Xà. Tuy nhiên, lớp giáp đen cứng rắn của nó khiến nhát kiếm của Diệp Vũ chỉ để lại một vết xước nhỏ.
Con xà càng thêm giận dữ, lao tới với lực t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn. Diệp Vũ nhanh nhẹn né tránh, linh hoạt di chuyển quanh con quái vật, tìm kiếm điểm yếu. Nhưng tốc độ của nó không hề thua kém, cặp mắt đỏ rực luôn theo sát từng bước của hắn.
Sau một lúc vật lộn với Hắc Giáp Xà, Diệp Vũ chợt nhận ra điểm yếu của nó chính là ngay dưới cằm, nơi lớp giáp mỏng manh hơn hẳn. Hắn nhanh chóng thay đổi chiến thuật, tập trung toàn bộ sức mạnh vào một nhát kiếm quyết định.
Khi Hắc Giáp Xà lao tới một lần nữa, Diệp Vũ dùng toàn bộ sức mạnh nhảy lên cao, đưa thanh kiếm thẳng xuống. Kiếm khí sắc bén bổ xuống cằm của Hắc Giáp Xà, khiến nó rít lên đau đớn. Lưỡi kiếm đâm thẳng vào điểm yếu của nó, máu bắn ra từ v·ết t·hương, con quái vật gục ngã ngay lập tức.
Diệp Vũ thở dốc, nhìn xác con Hắc Giáp Xà nằm dài trước mặt. Hắn không ngờ thử thách đầu tiên tại Cổ Thánh Sơn lại khó khăn đến vậy, nhưng cũng nhờ đó mà hắn nhận ra rằng sức mạnh của bản thân đã tiến bộ không ít.
Ngay khi Diệp Vũ chuẩn bị tiếp tục hành trình, từ xác con Hắc Giáp Xà tỏa ra một luồng khí kỳ lạ. Một viên **Xà Đan** – nội đan của quái thú – hiện ra, lơ lửng trong không trung. Viên đan này chứa đựng một lượng linh lực cực lớn, là bảo vật quý giá đối với bất kỳ tu sĩ nào.
“Đây chính là cơ duyên sao?” Diệp Vũ tự hỏi, ánh mắt lấp lánh nhìn viên Xà Đan. Hắn biết đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình dài đầy nguy hiểm, nhưng cơ hội để tiến xa hơn đang nằm ngay trước mắt.