Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Cơn Gió Lạ Trên Đỉnh Núi

Chương 3: Cơn Gió Lạ Trên Đỉnh Núi


Diệp Vũ tiếp tục con đường tu luyện với sự chuyên tâm hiếm có. Mỗi ngày, hắn đều dành thời gian tĩnh tọa, thực hành **Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết**. Mặc dù còn ở cảnh giới Tụ Khí, nhưng hắn có thể cảm nhận sự chuyển biến từng chút một trong cơ thể. Linh khí từ trời đất thẩm thấu vào người hắn nhanh hơn, đan điền ngày càng trở nên ổn định và mạnh mẽ.

Một buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa ló rạng sau đỉnh núi, Diệp Vũ quyết định đi l·ên đ·ỉnh núi Phong Vân để cảm nhận rõ hơn về linh khí thiên địa. Núi Phong Vân vốn nổi danh trong vùng vì độ cao vời vợi và là nơi giao thoa của nhiều dòng khí lớn. Dân làng đồn rằng bất kỳ ai leo đến đỉnh đều sẽ cảm nhận được sự kỳ diệu của thiên nhiên và thậm chí có thể chứng ngộ một phần thiên đạo.

Diệp Vũ bước đi trên con đường dốc, qua những tán cây rậm rạp. Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi nước từ những dòng suối chảy dọc hai bên đường. Càng tiến gần đến đỉnh núi, linh khí xung quanh càng trở nên dày đặc. Mỗi bước đi, Diệp Vũ đều cảm nhận rõ ràng luồng khí mạnh mẽ tràn vào cơ thể, khiến hắn cảm giác như mình đang được tăng cường sức mạnh.

Khi tới gần đỉnh núi, Diệp Vũ thấy một bãi đất trống trải rộng ra trước mắt. Gió từ bốn phía thổi tới, như muốn cuốn phăng mọi thứ. Diệp Vũ ngồi xuống giữa bãi đất, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận hành công pháp.

Linh khí từ bốn phía ồ ạt đổ về, nhưng lần này, Diệp Vũ nhận ra có điều gì đó khác lạ. Những luồng khí mà hắn hút vào người không chỉ đơn thuần là linh khí mà còn ẩn chứa một loại năng lượng kỳ dị, mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng hung hãn. Cảm giác như có một cơn bão nhỏ đang xoáy mạnh trong đan điền của hắn.

Diệp Vũ cảm nhận được áp lực lớn trong cơ thể, nhưng hắn không ngừng lại. Hắn biết đây là một cơ hội để đột phá, và hắn cần phải vượt qua ranh giới của bản thân. “Nếu không vượt qua được, tất cả sẽ chỉ là vô ích!” – Diệp Vũ tự nhủ.

Lúc này, từ phía xa, một tiếng động lạ vang lên. Diệp Vũ mở mắt, nhìn về hướng đó và thấy một cơn gió xoáy mạnh mẽ đang cuốn lên từ giữa đỉnh núi. Trong gió, có một bóng người mờ ảo hiện ra, đang lơ lửng giữa không trung.

Người này mặc một bộ y phục trắng toát, mái tóc dài bay phấp phới theo gió. Gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, nhưng từ ánh mắt, Diệp Vũ có thể cảm nhận được một sức mạnh khủng kh·iếp đang ẩn giấu.

Diệp Vũ bất giác đứng dậy, cảnh giác nhìn người lạ. “Là ai?” Hắn cất tiếng, nhưng giọng nói của hắn bị gió cuốn đi, như chưa từng tồn tại.

Người lạ vẫn không trả lời, chỉ đứng im lặng nhìn hắn. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, như thể cả bầu trời đang đè xuống. Diệp Vũ cảm thấy khó thở, trái tim đập loạn nhịp. Bóng người trước mắt càng lúc càng gần, như đang tiến vào tâm trí hắn, làm hắn mất đi cảm giác với thế giới xung quanh.

Đúng lúc Diệp Vũ sắp gục ngã, một tiếng cười vang lên, kéo hắn trở về thực tại.

“Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi thật can đảm khi dám đối mặt với ta mà không sợ hãi.”

Diệp Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người lạ đã đáp xuống đất, đứng trước mặt hắn. Bóng dáng uy nghiêm và mạnh mẽ của người này khiến Diệp Vũ bất giác cảm thấy mình quá nhỏ bé.

“Ngươi… là ai?” Diệp Vũ thở hổn hển, gắng gượng hỏi.

Người lạ mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. “Ta là kẻ ngươi sẽ phải đối mặt nếu muốn bước chân vào con đường tu tiên thực sự. Con đường này không dành cho kẻ yếu đuối.”

Diệp Vũ nhíu mày. “Tiền bối muốn nói gì?”

Người lạ không trả lời ngay lập tức. Y chỉ cười nhạt, rồi đột ngột phất tay một cái. Một luồng khí mạnh mẽ như sấm sét từ tay người lạ lao thẳng về phía Diệp Vũ.

Diệp Vũ không kịp phản ứng, chỉ biết đưa tay lên đỡ theo phản xạ. Một cơn đau nhói xé qua cơ thể hắn. Cả người bị hất văng ra xa, đập mạnh vào tảng đá phía sau. Máu chảy ra từ khóe miệng, Diệp Vũ lảo đảo đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

“Ngươi… là ai?” Diệp Vũ gặng hỏi lần nữa, trong khi cố gắng giữ vững cơ thể.

Người lạ bước chậm rãi về phía hắn, ánh mắt nhìn xuống như đánh giá một con kiến. “Ta là Lâm Phong, một tu sĩ đã vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng. Nếu ngươi muốn sống sót trên con đường tu tiên, ngươi sẽ cần phải mạnh hơn nữa. Ngươi nghĩ rằng chỉ với một cuốn công pháp nhập môn là đủ sao?”

Diệp Vũ lặng im, thở gấp, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. "Dù thế nào đi nữa, ta sẽ không dừng lại."

Lâm Phong nhìn hắn một hồi lâu, rồi khẽ gật đầu, như hài lòng với sự kiên cường của hắn. “Rất tốt. Ta sẽ còn gặp lại ngươi, nếu ngươi còn sống sót.”

Nói rồi, bóng dáng Lâm Phong tan biến trong không khí, như chưa từng xuất hiện. Cơn gió trên đỉnh núi dần lặng lại, chỉ còn Diệp Vũ đứng giữa không gian tĩnh lặng, cơ thể đau đớn nhưng lòng đầy quyết tâm.

### Chương 3.1: Thử Thách Từ Nội Tâm

Sau khi rời khỏi đỉnh núi Phong Vân, Diệp Vũ cảm thấy toàn thân đau nhức nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn. Cuộc gặp gỡ với Lâm Phong đã để lại trong hắn một dấu ấn sâu sắc. Không chỉ là sự kh·iếp sợ trước sức mạnh vượt trội của tu sĩ cao cấp, mà còn là một lời nhắc nhở rằng con đường tu tiên không bao giờ dễ dàng.

Diệp Vũ quay trở về hang động mà hắn đang ẩn tu, quyết tâm phải mạnh lên bằng mọi giá. Trong lòng hắn vang lên một câu hỏi không ngừng: "Liệu mình có thể thực sự vượt qua được giới hạn này hay không?" Mặc dù có sự lo lắng, nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn lấn át tất cả. Diệp Vũ biết rằng nếu hắn không thể tiếp tục, thì những gì hắn đã hy sinh bấy lâu nay sẽ trở nên vô nghĩa.

Ngồi xuống, hắn bắt đầu vận công, tập trung điều hòa lại hơi thở. **Thiên Nguyên Tụ Khí Quyết** tiếp tục được thi triển một cách cẩn thận và chậm rãi, giúp hắn điều chỉnh lại dòng chảy linh khí trong cơ thể sau trận đấu vừa rồi. Nhưng lần này, Diệp Vũ không chỉ đơn thuần vận hành công pháp, mà trong lòng hắn còn có một cảm giác khó tả, như thể hắn đã chạm đến một điều gì đó mà trước đây chưa từng có.

Khi linh khí tiếp tục luân chuyển, đan điền của hắn không ngừng hấp thụ. Tuy nhiên, bên trong đan điền bỗng xuất hiện một sự cản trở kỳ lạ. Linh khí bắt đầu dao động, và không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn. Diệp Vũ nhíu mày, hắn biết điều này không bình thường. Đan điền của hắn như đang bị phong ấn bởi một sức mạnh nào đó.

Diệp Vũ ngừng vận công, mở mắt ra, nhưng trước mặt hắn không còn là cảnh vật xung quanh. Mọi thứ chìm vào trong một màn đen tối, không gian biến dạng và hắn thấy mình đứng trong một thế giới hoàn toàn khác. Trước mắt là một bức tường đá cổ xưa khổng lồ, trên bức tường khắc đầy những ký tự lạ, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

“Đây là đâu?” Diệp Vũ lẩm bẩm, cố gắng bình tĩnh trước tình huống bất ngờ.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ hư không: “Đây là cánh cửa nội tâm của ngươi, tiểu tử.”

Diệp Vũ quay đầu lại, nhưng không thấy ai. Cả không gian xung quanh dường như đang thở. Hắn cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, như thể có điều gì đó đang kiểm soát mọi hành động của hắn.

“Tiền bối là ai?” Diệp Vũ hỏi, cố gắng không để sự sợ hãi chi phối.

Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này có phần trầm hơn: “Ta không phải kẻ ngươi từng gặp trên đỉnh núi, cũng không phải là tu sĩ nào bên ngoài. Ta chính là nỗi sợ hãi và giới hạn của ngươi. Nếu muốn tiến xa hơn, ngươi phải vượt qua chính mình trước.”

“Vượt qua chính mình?” Diệp Vũ lẩm bẩm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Trước mắt, bức tường đá cổ xưa bỗng rạn nứt, từ những vết nứt, một luồng sáng chói lóa bùng lên, kéo theo đó là một luồng khí áp đáng sợ.

Từ trong ánh sáng, một bóng dáng hiện ra. Diệp Vũ kinh ngạc khi nhận ra kẻ trước mắt chính là bản thân mình, nhưng với một sức mạnh vượt trội. Tên này nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng và không hề chớp mắt.

“Ngươi là ai?” Diệp Vũ hỏi, mặc dù trong lòng đã mơ hồ hiểu ra câu trả lời.

“Ta chính là ngươi, nhưng là bản thể mạnh nhất mà ngươi luôn khao khát đạt được. Để vượt qua ta, ngươi phải đối mặt với nỗi sợ hãi và giới hạn của bản thân,” bản thể mạnh mẽ đáp lại, rồi lập tức lao đến t·ấn c·ông.

Diệp Vũ lập tức phản ứng, vận công thủ thế. Hai thân ảnh giao chiến kịch liệt giữa không gian hư ảo, những đòn t·ấn c·ông đều mạnh mẽ và chính xác. Nhưng càng đánh, Diệp Vũ càng nhận ra mình đang bị áp đảo. Bản thể mạnh mẽ của hắn không chỉ nhanh nhẹn, mà còn sở hữu toàn bộ kinh nghiệm và sức mạnh mà hắn có thể tưởng tượng.

"Chẳng lẽ mình không thể vượt qua chính bản thân mình sao?" Diệp Vũ nghiến răng, nhưng hắn không thể phủ nhận sự thật trước mắt. Bản thể kia chính là hiện thân của mọi hoài nghi, sợ hãi, và giới hạn của hắn. Nó là tấm gương phản chiếu tất cả những gì mà hắn đã từng lo lắng.

Giữa lúc Diệp Vũ tưởng chừng không thể tiếp tục, một tia sáng lóe lên trong tâm trí hắn. Hắn nhớ lại những gì Lâm Phong đã nói: "Con đường này không dành cho kẻ yếu đuối."

Diệp Vũ ngừng lại, thở sâu và quyết định không tiếp tục t·ấn c·ông. Thay vì đối đầu với bản thể kia, hắn chọn cách hòa hợp với nó. "Ngươi là ta, và ta là ngươi. Chúng ta không cần phải chiến đấu," hắn nói, ánh mắt trở nên kiên định.

Bản thể mạnh mẽ dừng lại, nhìn Diệp Vũ một lúc lâu. Sau đó, nó mỉm cười, rồi từ từ tan biến vào không trung, để lại một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng Diệp Vũ. Không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, và trước mắt hắn hiện ra một cánh cửa lớn.

Diệp Vũ tiến tới, mở cánh cửa và bước vào. Khi cánh cửa mở ra, hắn trở về với thực tại, vẫn ngồi trên tấm thảm cỏ trong hang động. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ, nhưng Diệp Vũ biết rằng hắn đã thực sự vượt qua một chướng ngại lớn trong lòng.

Hắn mở mắt, cảm nhận sự thông suốt trong tâm trí và linh khí trong cơ thể lưu chuyển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Diệp Vũ hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu của con đường đầy thử thách, nhưng hắn đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.

“Bắt đầu từ đây, ta sẽ không còn sợ hãi nữa.”

Chương 3: Cơn Gió Lạ Trên Đỉnh Núi