

Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 13: Sâu mập
Xã hội nhân loại đang biến đổi từng ngày, hướng tới một thời đại hoàn toàn mới.
Bên trong Liệt thiên căn cứ cũng đang hừng hực khí thế, chuẩn bị cho việc tiến quân vào trong vết nứt.
Về phần Hoàng Quốc Thái, hắn đang mắc kẹt ở trong gốc cây. Ngoài cửa hang là đầu nhện quái rình rập không chịu đi. Sâu bên trong hang thì lại có một con quái khác, không biết là dạng gì.
Bây giờ hắn cũng chỉ có thể tạm thời ngồi chờ đợi, chờ cho con nhện bên ngoài rời đi, để hắn có thể quay lại căn cứ.
Bằng không hắn cũng không trụ được quá lâu, lương khô và nước uống hắn mang theo cũng không quá nhiều.
Chỉ là, đời không như mơ, cuộc sống chẳng như ta mong đợi, con nhện thù dai mãi không chịu đi khiến cho hắn rất là buồn bực.
Cho tới buổi tối, nó vẫn cứ canh giữ ở cửa hang, thế là Thái cũng chỉ có thể qua đêm ở chỗ này.
Mệt mỏi, lo sợ cả ngày, thế nhưng Thái cũng không thể nào ngủ được.
Không chỉ tình cảnh hiện tại rất là hiểm nguy, trong hang còn liên tục truyền ra âm thanh "còn cọt...còn cọt" to lớn, cho dù có buồn ngủ thì hắn cũng khó lòng mà ngủ được.
Đầu dị sinh vật phía trong hang chăm chỉ lạ thường, từ khi Thái chạy tới đây, vẫn chưa thấy nó ngừng nghỉ lúc nào. Âm thanh không ngừng vang lên một cách đều đặn.
Nhưng thực ra không ngủ được cũng tốt, hắn còn sợ đang trong tình huống hiểm nguy thế này, nếu như vì mệt mỏi mà ngủ quên mất, chẳng may quái vật ở bên trong đi ra, vậy không phải là hắn liền xong đời.
Một đêm mất ngủ khiến cho tinh thần của Thái hết sức uể oải.
Chỉ là, hắn chợt phát hiện ngoài cửa hang đã trống rỗng, không còn nhìn thấy bóng dáng của con nhện đâu nữa.
Điều này khiến cho hắn cực kỳ phấn trấn, nếu như con quái vật đó đã bỏ đi, vậy không phải là hắn có thể thoát nạn rồi sao?!!!
Đang định vui mừng chui ra, Thái đột nhiên chợt khựng lại.
Hắn tự cảnh cáo mình, làm gì thì cũng phải cẩn thận một chút là hơn, cũng không việc gì phải vội vã, nếu như con quái thực sự đã rời đi, thì chậm một chút chui ra cũng đâu có sao.
Thế là, Thái chậm rãi lấy ra một viên đạn, sau đó ném ra ngoài. Làm như vậy là để thử, con quái vật kia không phải là rất n·hạy c·ảm với rung động sao?
Nếu như nó còn ở bên ngoài, phát hiện động tĩnh nhất định sẽ lao ra.
Quả nhiên, viên đạn vừa rơi xuống đất thì lập tức có một lưỡi mâu sắc nhọn đâm thẳng xuống vị trí viên đạn.
Đương nhiên, đó là chân của con nhện chứ còn cái gì.
Nó đúng là chưa có rời đi mà vẫn còn đang phục kích ở bên cạnh gốc cây này, bởi vì nó còn cảm thấy được con mồi che giấu ở nơi đây.
Thấy thế, Thái mặc dù thoát c·hết vì không trực tiếp lao ra, nhưng hắn cũng không thể nào vui vẻ nổi.
Con nhện còn chưa có rời đi thì hắn cũng không thể rời đi, sớm muộn gì hắn cũng bị mắc kẹt c·hết ở nơi này.
Nhưng cũng không có cách nào, hắn cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.
Lấy lương khô và nước ra bổ sung một chút cho thân thể. Nhưng hắn cũng không dám sử dụng nhiều, đây chính là sinh mạng của hắn, dùng hết rồi hắn cũng chỉ có thể chờ c·hết đói, c·hết khát.
Buồn chán ngồi đó, hắn cũng không có việc gì có thể làm, vậy nên cũng chỉ có thể tập trung tinh thần để suy nghĩ cách thoát khỏi hiểm cảnh này.
Chỉ là, nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không tìm được cách gì tốt, ngược lại hắn còn càng cảm thấy bi quan hơn.
Hắn cảm thấy mình chui vào trong này đúng là một sai lầm.
Bị nhốt ở đây không chỉ đối mặt với nguy hiểm ở hai mặt, cho dù không đụng độ với hai đầu dị sinh vật này, thì đồ ăn thức uống đối với hắn mà nói, đã là vấn đề không nhỏ.
Đã thế lại còn bị tiếng ồn q·uấy n·hiễu, cho dù không bị c·hết đói c·hết khát thì hắn có lẽ cũng sẽ bị mệt mỏi c·hết mất.
Cuối cùng, Thái làm ra một quyết định mạo hiểm, đó chính là tiến vào sâu trong hang.
Hắn cảm thấy, đây chắc hẳn là cái hang của một con sâu nào đó, không thể sai được.
Hắn muốn thăm dò xem bên trong hang là tình huống gì, nếu như hang có lối ra khác, vậy có thể sẽ là cơ hội để hắn có thể thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm này.
Còn về con vật phía trong, hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện là mình sẽ không đụng phải nó. Chứ không lẽ cứ ngồi đó chờ c·hết sao?
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng hết sức cẩn thận, không dám tạo ra động tĩnh quá mạnh để tránh làm kinh động tới con vật trong hang.
Một đường di chuyển, cái hang mặc dù có chút ngoằn ngoèo nhưng mà cơ bản là hướng thẳng vào bên trong, cũng không thấy có ngã rẽ nào.
Thái bắt đầu cảm giác có chút không ổn, tình hình thế này chỉ sợ mọi chuyện cũng sẽ không thể như hắn mong muốn.
Không khéo cái hang này chính là thẳng tuột, và cuối hang chính là vị trí của con quái vật kia.
Kết quả, quả nhiên không sai như vậy.
Thái cứ đi tiếp, cuối cùng ánh sáng đèn pin chiến thuật của hắn chạm vào thứ gì đó trắng trắng.
Nhìn kỹ lại, thứ đó to lớn bịt kín phía trước hang động. Nó có màu trắng, béo núc ních và không ngừng ngọ nguậy.
Đó còn không phải là phần đuôi của một con sâu hay sao?
Nhưng đúng là dị sinh vật có khác, kích thước này cũng quá to lớn.
Chỉ là, nó cũng không gây cho Thái sự sợ hãi như tưởng tượng.
Dù sao, với tình trạng hiện tại, con vật này muốn chui ra cũng khó, làm sao có thể gây nguy hiểm cho hắn được.
Thân thể của nó hoàn toàn chật kín lối đi, bây giờ mà muốn chui ra có lẽ cũng chỉ có thể giống như gặm cây, từng chút một bò lui lại.
Nhìn làn da trắng tinh, mềm mại và thân thể mọng nước của con vật, Thái đột nhiên nảy ra một ý định.
Thứ này ngay cả thân cây cứng rắn như vậy cũng có thể gặm, chắc chắn hàm răng của nó rất mạnh và cứng rắn.
Nhưng lớp da của nó như thế kia chắc chắn sức phòng ngự kém xa con nhện quái bên ngoài.
Nếu như không có ngoài ý muốn, hẳn là hắn có thể xử lý được nó.
Nói như vậy, không phải mối lo bị mắc kẹt c·hết ở đây sẽ không còn là vấn đề hay sao?!!!
Có con sâu này dùng để bổ sung năng lượng, ít nhất trong thời gian ngắn là hắn không cần phải lo lắng gì.
Vả lại, xử lý con sâu này đi, hắn cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không bị làm phiền đồng thời cũng không cần lo lắng gì nữa.
Nghĩ đến đây, lá gan của Thái như là vừa được tiêm thuốc cường hóa, nhẹ nhàng tiến lên, lại gần con sâu.
Hắn cũng không trực tiếp công kích từ xa, bởi vì hắn sợ mắt mình nhìn thấy cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, trên thực tế có thể là lớp da của con sâu này rất rắn chắc.
Thế nên, hắn muốn lại gần một chút để xác thực xem lớp da đó có phải thực sự mềm mại không.
Lại gần con sâu, nó cũng không có chút phản ứng khác thường nào.
Thậm chí, ngay cả khi Thái dùng tay sờ lên lớp da của nó cũng vậy, nó vẫn không ngừng gặm gỗ như thể là nó là một cỗ máy được lập trình như vậy.
Và Thái cũng đã xác nhận, thực sự là lớp da này rất là non mịn, cảm giác như thể chỉ cần mạnh tay một chút nó lập tức có thể vỡ ra vậy.
Nhưng khi hắn thực sự mạnh tay định xé rách lớp da đó, thì hắn mới biết mình nghĩ nhiều.
Lớp da này độ dai còn không tệ, đừng nói là xé rách, thậm chí chuyển động của thân thể con sâu trực tiếp đã đẩy tay hắn bật ra.
Thấy thế, Thái lập tức rút ra dao quân dụng định rạch một vết rách trên lớp da của nó.
Chỉ là không nghĩ tới, lớp da này mặc dù mềm mại như thế, vậy mà ngay cả dao quân dụng cũng không thể đâm thủng.
Cảm giác của hắn lúc này giống như là đang đâm vào một khối chất lỏng phi Newton vậy, căn bản đâm càng mạnh, cảm giác nó càng cứng rắn.
Không tin tà, Thái lập tức nhấc súng lên, trực tiếp khai hỏa.
"Bùm! Bùm! Bùm!
Từng viên đạn thoát khỏi nòng súng, sau đó phóng thẳng tới thân thể con sâu.
Nhưng không ngờ điều khó tin lại diễn ra, khi viên đạn v·a c·hạm với da của con sâu, từng lớp sóng gợn hiện lên trên lớp da, sau đó viên đạn cũng mất hết động năng, trực tiếp rơi xuống. Cũng không có viên đạn nào có thể xuyên qua cả.
Thái như là phát điên, hắn không nghĩ thức ăn đưa tới tận miệng, vậy mà mình lại không làm gì được.
Chẳng lẽ thế giới này sinh vật đều như vậy khó chơi, những tưởng sinh vật mềm yếu nhất là con sâu thì mình có thể xử lý dễ dàng, ai ngờ không khác nào quái thú bất bại.
Ngay cả nó nằm im cho hắn tùy ý xử lý, vậy mà hắn cũng chỉ có thể ngậm ngùi cay đắng, nhìn nó đang ưỡn ẹo cái mông trước mặt mình.
Này có khác gì nhìn một mỹ nữ lột sạch nằm chờ, thậm chí còn ưỡn ẹo khiêu khích, nhưng bản thân lại bị bất lực đâu.
Chợt, ánh mắt của Thái v·a c·hạm phải một cái lỗ, đó chính là cúc hoa của con sâu.
Trong lòng Thái nảy ra một suy nghĩ, đã bắn bên ngoài không được, vậy thì mình bắn thẳng vào trong.
Thế là, hắn lập tức nhấc lên súng của mình, trực tiếp thì chọc thẳng vào trong cái lỗ trước mặt.
Cũng không đợi con vật kịp phản ứng, hắn liên tục xả đạn vào bên trong thân thể nó.
Con sâu bị công kích tổn thương thì kịch liệt giãy dụa lên.
Chỉ là, nó đã bị chính cái hang mà mình tạo ra kiềm giữ, căn bản không thể phản kháng.
Còn Thái thì mặc cho đối phương giãy dụa kịch liệt, hắn vẫn cố gắng xả hết sạch đạn mới chịu rút ra.
Thậm chí, hắn còn không cam lòng dừng lại ở đó, đang định nạp thêm đạn rồi tiếp tục đút vào lỗ để bắn tiếp.
Chỉ có điều, nhìn thấy chất lỏng chảy ra từ cúc hoa của con sâu, Thái lại có một suy nghĩ.
Làm như này, cho dù hắn có thể g·iết c·hết được con vật, thì hắn vẫn không thể xé rách được lớp da của nó.
Không lẽ mình lại phải úp mặt vào cái lỗ kia thì mới có thể tận hưởng thành quả hay sao?
Vậy cũng quá là kinh tởm chứ?!!!
Đã không muốn như vậy thì hắn cũng chỉ có thể tìm cách phá vỡ lớp da bên ngoài của nó mà thôi.
Thế là, hắn lấy ra một trái lựu đạn, rút chốt sau đó dùng tay cầm nó thọc sâu vào trong cúc hoa của con sâu.
Vừa rồi, sau khi Thái rút khẩu súng ra, con sâu mặc dù đau đớn thống khổ, nhưng cũng không tiếp tục giãy dụa mà uể oải nằm im ở đó.
Đột nhiên, nó lại phát hiện có thứ gì đó lại thọc vào trong cúc hoa của mình nên không chịu nổi, tiếp tục giãy dụa lên.
Sức giãy dụa của nó rất là mạnh mẽ, vừa rồi chỉ là chọc súng vào trong, vậy nên Thái cũng không cảm nhận được quá rõ ràng.
Nhưng bây giờ, trực tiếp tiếp xúc là tay của hắn, vậy nên hắn xuýt chút nữa thì không chịu nổi. Cảm giác như là tay của hắn sắp vị xoay chuyển khiến cho rời ra vậy.
Không dám tiếp tục giữ tay ở trong thân thể con sâu, Thái vội vàng thả ra trái lựu đạn, rồi lập tức rút tay ra.
Không chỉ thế, hắn cũng lập tức lui lại ra xa, phòng tránh trái lựu đạn nổ sẽ ảnh hưởng tới mình.
"Oanh" một tiếng, trái lựu đạn p·hát n·ổ trực tiếp phá vỡ phần thân thể phía sau của con sâu.
Vì là xung quanh bị thân cây cứng rắn cản trở, uy lực của v·ụ n·ổ khiến cho phần thân thể phía sau của con sâu bị phá vỡ, bắn tung tóe về phía Thái.
Còn may, uy lực của trái lựu đạn sau khi phá vỡ thân thể của con sâu thì đã không còn bao nhiêu, vậy nên Thái cũng không phải chịu ảnh hưởng gì.
Về phần con sâu, bây giờ nó có vẻ rất là thê thảm. Một phần thân sau của nó đã bị nổ nát, máu thịt và nội tạng bị nổ bắn tung tóe khắp xung quanh hang.
Phần còn lại của nó cũng thảm không nỡ nhìn, cơ, thịt, nội tạng vắt vẻo thò ra ngoài.
Đã thế, vì đau đớn, con vật không ngừng ngọ nguậy khiến cho phần này liên tục bắn ra một thứ chất lỏng màu xanh.
Thấy con vật vẫn không thể quay đầu lại, Thái tạm thời cũng không thèm để ý tới nó.
Thay vào đó, hắn càng để ý tới phần thân thể bị trái lựu đạn nổ nát bắn tung tóe ra trước mặt mình.
Hắn muốn biết, con sâu này có thể ăn được hay không?
Cho dù là một con sâu ở trên địa tinh, hắn cũng không biết chắc chắn là có thể ăn được hay không, huống chi đây lại là một đầu dị giới sinh vật.
Nhưng dù sao, hoàn cảnh bây giờ hắn cũng không có cách nào khác cả, cũng chỉ có thể lấy thân thử độc.
Còn may, những thứ này mặc dù xanh xanh trắng trắng, nhưng cũng không đến nỗi quá ghê tởm.
Bởi vì chúng cũng không có mùi vị tanh hôi như tưởng tượng, mà thay vào đó thì chúng có mùi thảo mộc thoang thoảng, ngửi còn khá dễ chịu.
Một phần trong số chúng là những bãi dịch có màu xanh, Thái cảm thấy đó có thể là máu cộng với nội tạng của con sâu, do bị nổ nát mà thành.
Phần còn lại thì chính là những khối vật chất màu trắng trong suốt, nhìn giống như những khối thạch.
Thái cảm thấy phần này có lẽ là phần thịt của con sâu. Do tính chất của phần này nên không bị nổ nát bấy, mà bị chia thành nhiều khối với hình dạng khác nhau.
Cũng không phải tự nhiên mà hắn lại có phán đoán như vậy, bởi vì hắn nhìn thấy, trên nửa thân thể còn lại của con sâu thì xung quanh phần bắp thịt chính là có màu trắng trong suốt, mà phần nội tạng ở giữa cùng với máu chảy ra là có màu xanh.
Đã đến nước này, cũng làm gì có chuyện thay đổi ý định, Thái cũng chỉ có thể có gắng khích lệ bản thân, đây chính là thịt của dị giới sinh vật, vô số người bỏ mạng cũng không thể lấy được một khối nhỏ. Bây giờ hắn không chỉ lấy được, mà còn có thể trở thành người đầu tiên nếm thử thịt dị thú.
Chưa hết, ăn vào thứ này, hắn còn có khả năng có thể tiến hóa, trở thành một người có được sức mạnh siêu phàm.
Thậm chí sau đó, hắn còn có thể ra ngoài đánh g·iết con nhện ngoài kia, không phải e ngại nó t·ruy s·át nữa.
Mặc dù sau khi tự mình khích lệ như vậy, bây giờ Thái động lực mười phần, nhưng hắn cũng chỉ dám dùng ngón tay, chấm một chút chất lỏng cho vào miệng nếm thử mà thôi.
Làm như vậy chủ yếu là để đảm bảo an toàn, nếu như thứ này có độc, nếm một chút như vậy thì may ra vẫn còn cơ hội để cứu, chứ thử một miếng to, chỉ sợ trực tiếp lăn quay ra đây, thần tiên cũng không cứu được.
May mắn cho hắn, hẳn là thứ này cũng không có độc.
Sau khi nếm thử, Thái cũng không cảm thấy thân thể mình có gì khác thường.
Đã thế, hắn còn cảm thấy thứ này cũng không khó nuốt.
Hương vị của nó còn khá dễ chịu, phải miêu tả như thế nào đây?
Cảm giác hương vị của thứ này gần giống với hương vị của một loại nước thảo mộc nào đó.
Nó có vị ngọt ngọt thanh thanh, đồng thời pha thêm một chút ngậy ngậy, hòa quyện vào nhau khá là đặc biệt.
Đã không có vấn đề gì, xác nhận thứ này có thể ăn được, Thái cũng không khách khí, dù sao từ hôm qua tới giờ, hắn cũng chỉ ăn uống cầm cự, thân thể hắn gần như lúc nào cũng trong tình trạng đói khát.
Hắn rút dao quân dụng ra, cắt xuống một khối thịt màu trắng trong suốt, cho vào miệng nhai.
Mùi vị không khác so với vừa rồi nếm thử, chỉ là cảm giác này thì có chút đặc biệt hơn.
Thứ này ăn vào cảm giác như là đang ăn một loại thạch, nhưng so ra thì nó càng thêm trơn trượt.
Mới nhai thì có một chút độ dai, nhưng nhai kỹ rồi thì lại cảm giác như thứ này đều được cấu tạo từ nước.
Sau khi nhai một lúc, Thái cảm thấy như là mình nuốt vào tất cả đều là nước, không có một chút bã nào.
Mặc dù như vậy, nhưng thứ này rõ ràng là có thể thỏa mãn cái bụng của hắn, vậy nên tay và miệng của Thái hoạt động liên tục, coi như là đền bù cho việc cái bụng của hắn phải chịu đựng từ hôm qua đến giờ.
Chỉ là, Thái cũng chỉ ăn phần thịt màu trắng, còn phần dịch màu xanh hắn cho là máu và nội tạng hỗn hợp kia, thì hắn không động tới.
Bởi vì như thế nào thì hắn nhìn thứ đó vẫn cảm thấy khó nuốt một chút.
Nhưng cho dù có bỏ qua bộ phận dịch màu xanh đó, chỉ riêng phần thịt màu trắng thì số lượng cũng đã không ít rồi, đủ để hắn thoải mái ăn.
Thế là, Thái nhồi nhét cho tới khi bụng no căng thì mới thôi.
Sau khi ăn no, Thái thoải mái thở dài một hơi, rồi trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thân thể vừa được nạp đầy năng lượng, vậy nên hắn cảm thấy mình bây giờ tràn đầy sức lực. Như thể là mình chưa bao giờ mạnh như lúc này vậy.
Cảm giác này rất là kỳ quái, có lẽ là vì lâu lắm rồi hắn mới phải nhịn đói khổ sở như vậy, cũng là lâu lắm rồi thân thể hắn mới phải rơi vào trạng thái thiếu thốn như lần này.
Vậy nên sau khi được lấp đầy mới sinh ra cảm giác như thế.
Mặc kệ nó, dù sao cũng không phải cảm giác khó chịu gì, ngược lại còn rất thoải mái, vậy nên cũng không cần phải để tâm đến nó.
Thay vào đó, hắn bắt đầu chú ý tới con sâu.
Sau một thời gian giãy dụa thống khổ, bây giờ con sâu đã uể oải nằm im tại chỗ.
Nếu không phải thỉnh thoảng còn thấy nó co giật một chút, có lẽ hắn sẽ lầm tưởng là nó đ·ã c·hết rồi.
Nhưng dù sao như vậy cũng tốt, miễn là nó không có cơ hội gây tổn thương cho hắn, thì so với một con sâu c·hết, hắn càng mong nó có thể sống lâu một chút, đừng vội vàng c·hết.
Bởi vì kích cỡ con sâu này to như vậy, hắn còn muốn giữ lại ăn một thời gian đâu, c·hết rồi hắn cũng không có cách gì bảo quản a.
Lỡ như hư thối mất, vậy thời gian tiếp theo hắn có thể lấy cái gì mà ăn đây.
Nếu như con nhện phía bên ngoài rời đi rồi thì không nói, nó mà cứ ở lì đó không chịu rời đi, vậy thì sẽ phải tính sao?
Tạm thời không có gì phải lo lắng, Thái thoải mái nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chỉ là, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể mình có chút triệu chứng bất thường.
...
Cách chương.