

Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 28: Giáo sư Hải cho gọi
Nghe thấy lời nói của Lê Ngọc, tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc.
Bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn thì phát hiện con nhện đúng là đã không còn giãy dụa như trước đó nữa, mà mấy cái chân của nó chỉ còn giật giật một chút.
Cảm giác như là chúng có thể cứng đờ lại bất cứ lúc nào.
Đương Tuấn khó hiểu hỏi:
" Nó như thế nào lại c·hết?!!"
Đám người cũng đều có nghi vấn như vậy, bọn họ cố sức nãy giờ ngay cả cái lỗ của nó cũng còn chưa thông được, như thế nào nó đã lăn quay ra c·hết rồi, con nhện quái này có như thế không chịu nổi sao?
Chợt mọi người nhớ tới tiếng súng vừa rồi, thế là đồng loạt quay qua nhìn Lê Ngọc.
Thấy vậy, Lê Ngọc rất là bình tĩnh gật đầu nói:
" Đúng vậy, là tôi nổ súng b·ắn c·hết."
Đám người vội vàng chạy lại đằng trước con nhện xem xét, bọn họ cũng không thấy có vết đạn nào, nhưng trong miệng của con nhện đang rỉ ra chất lỏng màu xanh.
Bọn họ cũng liền đoán được, có lẽ là Lê Ngọc vừa rồi nhân lúc con nhện quái này há miệng ra gào thét, đã bắn một viên đạn xuyên qua miệng của nó.
Con nhện quái này mặc dù bên ngoài vỏ giáp cứng rắn, nhưng bên trong thân thể lại không cứng rắn như vậy.
Chỉ là, bình thường muốn bắn xuyên qua miệng nó cũng không phải chuyện gì dễ dàng, căn bản cũng không có chút cơ hội nào.
Miệng nó bị che chắn bởi hàm răng sắc bén, mà bình thường nó cũng không mở miệng ra.
Bình thường nó cũng không công kích bằng miệng, nó càng không có sở thích gào thét thị uy, nó cũng chỉ mở miệng ra lúc ăn thịt con mồi hoặc phóng ra mạng nhện mà thôi.
Chỉ là muốn lợi dụng lúc đó rất khó, gần như không thể được, không bị che khuất thì góc độ cũng không thích hợp.
Lê Ngọc có thể bắt được cơ hội như vậy cũng thật sự không dễ dàng, nhưng đúng là rất xứng đáng cho sự chờ đợi này, một kích liền đắc thủ.
Chỉ là, đám người Dương Tuấn bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ, một đám nam nhân cật lực cũng không thể thông c·hết được con quái vật, cuối cùng vẫn là phải cô gái duy nhất trong đội ra tay mới có hiệu quả.
Kết quả như vậy, cho dù bọn họ là đội đầu tiên xử lý được con nhện quái này, thì đám người bọn họ cũng không có mặt mũi nào mà khoe ra với người khác.
Mà nhiều người bên ngoài nhìn thấy như vậy, chỉ sợ ngẩng mặt lên nhìn người cũng thành vấn đề ấy chứ.
Lạc Bảo hướng về phía Dương Tuấn nhẹ nhàng đề nghị:
" Đội trưởng, hay là anh nhường lại vị trí đội trưởng này cho Lê Ngọc đi."
Dương Tuấn hơi lườm Lạc Bảo một chút, anh ta cảm thấy tên này thù hơi bị dai, không lẽ mình thực sự nói bừa lại là sự thật, cậu ta không phải chân nam nhân.
Lúc này, Hoàng Quốc Thái hướng về phía Lê Ngọc giơ ngón tay cái lên, khen:
" Lợi hại!"
Nghe vậy, La Minh tỏ vẻ đương nhiên nói:
" Còn không lợi hại sao? Cô ấy chính là xạ thủ hàng đầu trong căn cứ mà lại!!!"
Hoàng Quốc Thái nhìn một lượt Lê Ngọc, chân dài thẳng tắp, dáng người cao gầy, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nhưng làm sao nhìn cô gái này, hắn lại liên tưởng tới hình ảnh một cây trường thương đứng thẳng.
Mặc dù không có hiển lộ rõ sự sắc bén như trường thương, nhưng mũi nhọn mà Lê Ngọc che giấu, chỉ sợ so với trường thương còn sắc bén.
Đúng không hổ là xạ thủ hàng đầu trong căn cứ.
Lúc này, Dương Tuấn đột nhiên đề nghị:
" Chúng ta thử lại chứ?
Dù sao cũng chưa c·hết, chúng ta cũng không cần phải nhường vị trí lại cho người khác."
Theo quy định thì đúng là như vậy, mỗi người chỉ có thể sử dụng thiết bị mô phỏng cho tới khi bị tiêu diệt và bị đẩy ra ngoài.
Còn nếu như bọn họ không c·hết, thì bọn họ có thể sử dụng cho tới khi bọn họ chủ động thoát ra.
Mà bọn họ bây giờ đã tiêu diệt quái vật, cũng không ai bị c·hết, đương nhiên là vẫn có thể tiếp tục.
Đã thế vừa rồi bọn họ vẫn còn rất là tiếc nuối, đám người ai cũng muốn tìm lại chút danh dự cho bản thân, vậy nên đám nam nhân lập tức hưởng ứng.
Trong khi đó, Lê Ngọc cũng không hề có ý kiến gì.
Thế là, sau khi chuẩn bị tốt, bọn họ lại tiếp tục gọi ra một con nhện quái khác.
Chỉ là, cho dù có kinh nghiệm trận chiến vừa rồi tiêu diệt được nhện quái, thì cũng không phải những lần sau bọn họ cũng đều làm được như vậy.
Không phải là không thể tiêu diệt được con nhện, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong quá trình chiến đấu là không thể tránh khỏi.
Quân số của bọn họ không ngừng giảm bớt.
Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn có thể tiêu diệt con nhện thêm vài lần nữa.
Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện ra, việc tiêu diệt con nhện này đơn giản nhất chính là bắn xuyên qua miệng của nó.
Mà để làm được việc đó cũng chỉ có thể làm nó đau đớn gào thét lên mà thôi.
Bọn họ cũng phát hiện ra, công kích vào bộ phận nhả tơ của con nhện sẽ càng dễ làm nó đau đớn gào thét một chút, đồng thời cũng càng dễ dàng một chút. Dù sao chỗ này kết cấu gồm nhiều lỗ nhả tơ, vậy nên độ bền chắc cũng yếu kém hơn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là trong không gian mô phỏng mà thôi, chứ trên thực tế có chính xác như thế hay không, vậy cũng không ai rõ ràng cả.
Sau cùng, vì thành viên đã hi sinh gần hết, lại tiến hành mô phỏng thời gian cũng đã rất lâu, Hoàng Quốc Thái và Dương Tuấn quyết định chủ động thoát ra.
Lúc trong quá trình mô phỏng, những cảm giác khác của cơ thể gần như là bị che giấu hoàn toàn, vậy nên bọn họ cũng không nhận ra cảm giác đói khát của cơ thể.
Bây giờ, khi đã dừng lại mô phỏng, bọn họ xem thời gian thì đã là buổi chiều, cơn đói khát dữ dội ập đến đột ngột khiến cho bọn họ có cảm giác bủn rủn hết cả chân tay.
Cũng không tự nhiên mà sức ăn của bọn họ lớn hơn rất nhiều của người bình thường.
Cũng như một cỗ máy mạnh mẽ thì phải tiêu tốn càng nhiều năng lượng. Bọn họ sức mạnh vượt lên trên người bình thường, cần tiêu hao năng lượng cũng càng nhiều, cũng càng nhanh.
Không có đủ năng lượng để duy trì hoạt động của cơ thể, bọn họ cũng chẳng khác nào một cỗ máy cạn kiệt nhiên liệu.
Được cái hơn một cỗ máy hết nhiên liệu ở chỗ bọn họ còn có thể lết được tới nhà ăn.
Đã cùng nhau chiến đấu cả buổi, đương nhiên là phải ăn cùng nhau một bữa, dù sao cũng là cơm của nhà ăn.
Thái cũng đi theo đội của Dương Tuấn đi tới nhà ăn của chiến sĩ.
Ở đây bình thường chắc chắn là trái ngược hoàn toàn với nhà ăn ở Trung tâm nghiên cứu, chỉ là bây giờ cũng đã quá giờ ăn lâu rồi, nên cũng không có mấy người ăn cơm cả.
Còn may, cũng không giống với doanh trại q·uân đ·ội thông thường, quá giờ rồi bọn họ cũng vẫn có thể đến ăn cơm bình thường.
Chỉ là còn phải chờ đợi một chút thời gian.
Đối với đám người lúc này thì chờ đợi chẳng khác nào t·ra t·ấn, vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể xông vào trong khu vực bếp, kiếm được thứ gì thì ăn thứ đó thôi.
Vốn dĩ là nhà ăn tự phục vụ, bây giờ bọn họ chỉ là tự phục vụ triệt để một chút.
Thức ăn buổi trưa còn thừa, mì gói, bất cứ thứ gì ăn được bọn họ đều ăn, chỉ cần lấp đầy cái bụng thì bọn họ cũng đều không chê.
Đối với người lính như bọn họ rất là đơn giản, chẳng cần biết là lính tinh nhuệ còn là lính bình thường, cho dù không có trải qua sinh tử cùng nhau, chỉ cần ăn chung một gói mì tôm pha vội, vậy cũng có thể thành đồng chí.
Trở về, Thái nhận được tin tức của giáo sư Hải, muốn hắn tới Trung tâm nghiên cứu vật liệu và v·ũ k·hí một chuyến.
Lần trước đưa vật liệu tới, Thái cũng chỉ mới bước vào cửa, thả vật liệu xuống rồi rời đi, lần này hắn mới chính thức có thể tiến sâu vào bên trong quan sát.
Trung tâm nghiên cứu vật liệu và v·ũ k·hí này so ra còn giống cái xưởng công nghiệp hơn là Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự.
Cả Trung tâm chia làm nhiều xưởng với vô số máy móc thiết bị công nghiệp. Bên trong không ngừng truyền ra tiếng ồn của máy móc hoạt động.
Khả năng còn có thể có t·iếng n·ổ nữa, nhưng có lẽ là nếu như công việc tạo ra t·iếng n·ổ như vậy sẽ được làm trong các phòng an toàn.
Thái được nhân viên Trung tâm nghiên cứu dẫn tới nơi làm việc của giáo sư Hải.
Nói thật hắn cũng không nghĩ nơi làm việc của một giáo sư lại có dạng như này, nhìn sơ qua hắn còn tưởng nhầm đây là một cái xưởng cơ khí.
Khắp nơi đều là máy móc cơ khí, nhưng chỉ sợ cũng đều là máy móc công nghệ cao, dù sao một người như hắn lại là không có chút kiến thức nào về những loại máy móc này.
Để ý kỹ một chút Thái mới phát hiện, xung quanh tường còn có một số cánh cửa, trong đó có những cánh cửa giống với những cánh cửa an toàn ở kho tiền của ngân hàng vậy. Chỉ sợ những cánh cửa này độ an toàn còn cao hơn nhiều những cánh cửa kho tiền kia.
Cuối cùng, Thái được người nhân viên kia dẫn vào một cánh cửa kính, trong này cũng không có máy móc cơ khí, đây hẳn là phòng làm việc chính của giáo sư Hải.
Bây giờ giáo sư Hải và một đám trợ lý đang ngồi trước một màn hình máy tính, bọn họ đang nghiên cứu cái gì đó.
Thấy Thái đã đến, giáo sư Hải quay ra nghiêm túc nói với hắn.
" Chúng tôi sau khi nghiên cứu phát hiện, loại vật liệu này mặc dù có chút giống với chất sừng của sinh vật trên địa tinh, nhưng nó cũng có sự khác biệt rất lớn.
Chúng có chứa rất nhiều loại khoáng chất mà chúng ta chưa từng phát hiện.
Cấu trúc và mật độ của những loại khoáng chất này rất khác với vật liệu trên địa tinh.
Chỉ là, kết cấu tổng thể của loại vật liệu này cũng không rất bền vững, khiến cho độ giòn của nó tương đối cao.
Vậy nên chúng tôi đã tiến hành thí nghiệm nhiều lần, sau khi trải qua rèn luyện và kết hợp thêm một số hợp chất kim loại, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tạo ra một loại vật liệu mới, với tính chất vật lý tối ưu hơn so với vật liệu ban đầu.
Chỉ có điều, mật độ của loại vật liệu này cũng tăng lên không ít, dẫn tới trọng lượng của nó cũng gia tăng đáng kể."
Thái nghe vậy thì cười trừ nói;
" Ngài nói những cái này thực ra tôi cũng không hiểu gì cả, không biết ngài gọi tôi tới là định nói chuyện gì?
Có phải hay không là các ngài đã hoàn thành nghiên cứu loại vật liệu đó rồi?!!"
Giáo sư Hải nghe thấy lời của Thái thì nhẹ gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ bình tĩnh nói:
" Đúng vậy, từ loại vật liệu mà cậu mang trở về, chúng tôi đã nghiên cứu ra một loại vật liệu mới.
Bây giờ gọi cậu tới là vì muốn biết cậu muốn chế tạo loại v·ũ k·hí như thế nào, để chúng tôi tiến hành thiết kế, chế tạo."
Thái nghe vậy thì vui vẻ, hắn cũng đang muốn có v·ũ k·hí của mình để có thể rèn luyện một chút, nhất là trường mâu, hắn cảm thấy kỹ năng sử dụng mâu của mình còn quá kém.
Còn thiết kế, hắn sớm đã nhờ đám người Phạm Quốc Vượng giúp mình thiết kế, về ngoại hình thì hắn đã khá vừa lòng, chỉ là về thông số kỹ thuật thì hắn không chắc chắn lắm, dù sao v·ũ k·hí cũng không phải chuyên môn của bọn họ.
Vậy nên hắn định để giáo sư Hải giúp chỉnh sửa lại cho phù hợp.
Thế là Thái lấy ra mấy mẫu thiết kế mà đám người Phạm Quốc Vượng làm, bao gồm một cây trường mâu, một thanh quân đao và một con dao quân dụng.
Về phần trang phục tác chiến, vậy chỉ cần làm theo mẫu của căn cứ hiện nay là được.
Vừa đưa mẫu thiết kế cho giáo sư Hải, Thái cũng vừa lên tiếng nói:
" Giáo sư, đây chính là mẫu tôi nhờ mấy người ở bên Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật làm giúp, về kích thước đã phù hợp với tôi yêu cầu.
Chỉ là, không biết về mặt kỹ thuật có ổn không, ngài xem qua rồi chỉnh sửa lại giúp tôi.
Về phần trang phục tác chiến, vậy thì cứ làm theo mẫu của đơn vị là được."
Giáo sư Hải đón nhận mấy bản thiết kế, xem qua một lượt sau đó ngẩng lên nói với Thái:
" Tốt, cậu trở về trước đi, khi nào được thì tôi gọi."
Thái nghe vậy thì tỏ ra có chút ngượng ngùng hỏi:
" Giáo sư, vậy không biết khoảng bao lâu thì có thể hoàn thành?"
Giáo sư Hải nghe vậy thì hơi suy tư một chút rồi trả lời:
" Làm v·ũ k·hí lạnh như thế này mặc dù không phức tạp như v·ũ k·hí nóng, nhưng yêu cầu về vật liệu rất cao, vậy nên cần khoảng hai đến ba ngày mới xong được."
Thái nghe vậy thì vui vẻ, hắn cảm thấy như vậy đã là rất nhanh.
Sau khi nói lời cảm ơn, Thái cũng không tiếp tục làm phiền bọn họ làm việc, mà theo sự dẫn dắt của nhân viên rời đi.
Trở về, Thái tính toán tiếp tục rèn luyện kỹ năng chiến đấu của mình. Chỉ là không có v·ũ k·hí thật, thì hắn cũng chỉ có thể rèn luyện thông qua thiết bị mô phỏng mà thôi.
Nhưng nếu như đến Trung tâm mô phỏng tác chiến thì chờ đợi người khác cũng quá mất thời gian, mà hắn chiếm dụng thiết bị của người khác cũng không hay.
Cuối cùng hắn nghĩ tới một nơi, nếu như có thể được, vậy thì hắn sẽ có thể sử dụng thiết bị mô phỏng thoải mái, không lo ngại việc bị người khác gây ảnh hưởng cho mình.
Cũng không phải nơi nào khác, chính là trong phòng nghiên cứu của Phạm Quốc Vượng bọn họ.
Trong đó không phải có một khoang thiết bị mô phỏng sao?
Nếu như là để bọn họ làm việc thì hắn cũng không dám nghĩ tới, nhưng bọn họ cũng chỉ để đó để giải trí.
Hắn cảm thấy dù sao bọn họ cũng còn có công việc cần làm, chắc chắn là cũng không có nhiều thời gian để sử dụng nó.
Vậy nên chẳng thà chiếm dụng thiết bị của bọn họ còn hơn chiếm dụng thiết bị của những chiến sĩ khác.
Lập tức, Thái liên lạc với Phạm Quốc Vượng để hỏi ý kiến của bọn họ, xem bọn họ có đồng ý cho hắn mượn dùng không.
Thấy Thái gọi đến, Phạm Quốc Vượng tỏ ra hơi kinh ngạc hỏi:
" Anh...Thái, gọi... gọi tôi có chuyện gì sao?!!"
Thái nghe thấy giọng của Phạm Quốc Vượng thì cảm thấy, có vẻ như cậu ta đang khá là mệt mỏi, ngay cả nói cũng không ra hơi như vậy, không biết là cậu ta đang bận việc gì?
Thái cũng không vội nói ra chuyện muốn mượn thiết bị mô phỏng, mà trước tiên quan tâm hỏi.
" Như thế nào? Cậu đây là bị bóc lột quá mức hay sao mà thở cũng không ra hơi như vậy?!!"
Bên kia, Phạm Quốc Vượng sau một hồi thì đã có thể thở bình thường trở lại, cũng không còn nói không ra hơi nữa.
" Cũng không phải, tôi đây là đang rèn luyện!!!
Được rồi, anh có chuyện gì nói nhanh lên, tôi còn phải tiếp tục."
Thái cũng không hiểu là cậu ta đang rèn luyện cái gì mà tỏ ra gấp gáp như vậy.
Nhưng cậu ta đã gấp như vậy thì hắn cũng không muốn làm lãng phí thời gian của cậu ta.
Thế là, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi:
" Tôi muốn mượn dùng thiết bị mô phỏng của các cậu để rèn luyện kỹ năng chiến đấu, có được hay không?"
Có vẻ như cậu ta còn thực sự là rất vội, thế nên cũng không một chút nghĩ ngợi lập tức thì đồng ý.
" Tốt! Anh cứ tới đây mà dùng."
Nói xong cũng không đợi Thái kịp nói gì đã trực tiếp tắt liên lạc.
Thái thấy vậy cũng chỉ biết cười lắc đầu.
Bọn họ đã đồng ý, Thái cũng không cần e ngại, trực tiếp thì đi thẳng tới phòng nghiên cứu của bọn họ.
Đến nơi, Thái cũng không do dự trực tiếp thì đẩy cửa bước vào.
Chỉ là, thấy được cảnh tượng bên trong thì hắn hết sức ngạc nhiên.
Năm người kia đang xếp thành một hàng, cùng nhau luyện quân thể quyền.
Không phải Phạm Quốc Vượng nói công việc của bọn họ rất là vất vả sao, bình thường ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian mà. Thậm chí còn tăng ca ngày đêm, bị bóc lột hết sức.
Như thế nào bây giờ đang giờ làm việc bọn họ lại còn có thời gian tập luyện quân thể quyền.
Thực ra Thái không biết, những cái đó đúng thật là có, nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy.
Chỉ khi có chuyên đề thì bọn họ mới phải vất vả như vậy, đặc biệt là khi nghiên cứu chế tạo thiết bị mô phỏng tác chiến giả lập, thời gian đó thì đúng là bọn họ làm việc ngày đêm không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng lúc bình thường thì bọn họ còn tương đối nhàn, bọn họ cũng chỉ bận coi thiết bị trong phòng thí nghiệm trở thành máy chơi game, chơi quên cả ăn uống.
Nhưng dù sao Thái cũng không biết rõ những chuyện này, thế nên hắn rất là thắc mắc hỏi:
" Bây giờ là giờ làm việc mà, các cậu chẳng lẽ không phải làm việc hay sao mà rủ nhau luyện quân thể quyền thế này?"
Đương nhiên, bọn họ bây giờ làm gì có hơi để trả lời hắn, thế là sau khi hỏi xong, hắn cũng xua tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, không cần để ý tới mình.
Hắn cũng rất tự nhiên đi tới thiết bị mô phỏng tác chiến, rồi chui vào.
Bây giờ, hắn cũng chỉ định rèn luyện kỹ năng sử dụng trường mâu thôi, vậy nên cũng không gọi ra quái vật.
Đáng lẽ ra hắn nên kiếm một bộ mâu pháp để tập luyện, mặc dù những chiêu thức đó chưa chắc đã đối phó được với dị sinh vật, nhưng chắc chắn có thể giúp hắn sử dụng mâu một cách linh hoạt hơn.
Nhưng tạm thời không có thì hắn cũng chỉ có thể luyện chiêu ném mâu vậy, luyện cho kỹ năng ném mâu của hắn càng mạnh và chuẩn xác hơn.
...
Cách chương.