Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Giết nhện quái

Chương 27: Giết nhện quái


Nhìn thanh niên mạnh mẽ, kiên cường trước mặt, Dương Tuấn cười lớn một tiếng khen:


" Ha ha ha! Tốt! Phải như vậy mới xứng đáng sánh vai với chúng tôi, mới có thể trở thành đồng đội cũng như đối thủ của chúng tôi được.


Hoàng Quốc Thái, trở thành thành viên trong đội của chúng tôi, như thế nào?"


Thái nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu.


" Tạm thời tổ đội thì được, còn lâu dài tổ đội thì thôi.


Mà tôi cũng khuyên các anh, nếu như tiến sang dị thế giới, cho dù tổ đội cũng không nên tổ chức đội ngũ nhiều người như vậy.


Mặc dù nhiều người, sức mạnh càng lớn, nhưng sẽ ảnh hưởng tới việc chạy trốn, dễ bị phát hiện, dễ thành mục tiêu, dễ bị săn g·iết.


Càng ít người thì càng an toàn, dễ dàng ẩn nấp, di chuyển linh hoạt, khó bị phát hiện, cũng khó bị chọn làm mục tiêu.


Dù sao dị sinh vật hầu hết kích thước to lớn, chúng ta đối với chúng tương đối nhỏ bé, nếu có ít người, chúng chưa chắc đã thèm để ý tới chúng ta, nhất là những sinh vật mạnh mẽ.


Mà ít người, chạy trốn cũng sẽ dễ dàng, thoải mái hơn, sẽ không bị người khác vướng bận."


Nghe thấy những lời này của Thái, đám người Dương Tuấn cũng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy những lời nói này cũng không phải không có lý.


Có lẽ chờ trở về bọn họ sẽ phải suy nghĩ kỹ vấn đề này, nhưng dù sao đây cũng chỉ là bọn họ tự ý tổ đội để tham gia mô phỏng tác chiến, cũng không phải biên chế chính thức.


Nhưng nếu như sau đó, khi tham gia thăm dò vết nứt mà bọn họ được lựa chọn, bọn họ chắc chắn sẽ phải cân nhắc kỹ càng những lời khuyên này của Thái.


Những người đang xem ở bên ngoài cũng đã bắt đầu cân nhắc vấn đề này. Bọn họ cũng cảm thấy ít người một chút thì sự ăn ý sẽ càng tốt hơn.


Dương Tuấn cũng không tiếp tục mời Thái tham gia đội ngũ nữa, thay vào đó anh ta lại đưa ra một lời mời khác.


" Đã có thể tiêu diệt con quái trùng kia, vậy thử tay một chút với đầu nhện quái chứ?


Tôi cũng muốn nếm thử một chút v·ũ k·hí lạnh xem thế nào."


Lời mời này thì Thái không từ chối, thế là đám người bắt đầu lựa chọn lại v·ũ k·hí.


Trong kho v·ũ k·hí, cũng không chỉ được đám người Phạm Quốc Vượng thêm vào mỗi loại trường mâu như là Hoàng Quốc Thái dùng. Mà bọn họ đã thêm không ít loại v·ũ k·hí, đao, thương, kiếm kích đều đủ.


Đám người Dương Tuấn cũng không chỉ lựa chọn trường mâu giống với Thái, mà cũng có người lựa chọn các loại v·ũ k·hí khác.


Đương nhiên, bọn họ cũng đều lựa chọn loại v·ũ k·hí tương đối thực dụng.


Ví dụ như Dương Tuấn, v·ũ k·hí anh ta chọn chính là đoản mâu, anh ta vẫn lựa chọn làm tay viền trình công kích, từ xa ném đoản mâu.


Dương Tuấn cảm thấy, sức lực hiện tại của mình cũng còn chưa đủ để đối đầu trực diện với con nhện quái đó, đứng xa ném mâu vẫn là thích hợp hơn.


Trong khi đó, có người lại cảm thấy mình sức lực không có mạnh như Hoàng Quốc Thái, vậy nên lựa chọn v·ũ k·hí nhẹ hơn một chút, đó là thương, mặc dù thương so ra ngắn hơn, nhưng bọn họ cũng không tính tiến lên cận chiến với con nhện.


Nếu như nó lao tới, bọn họ sẽ dùng thương để chống đỡ, nhưng nếu như có cơ hội, bọn họ sẽ dùng thương để phóng ra tạo thành công kích từ xa.


Nhưng cũng không phải ai cũng chọn v·ũ k·hí lạnh, ví như Lê Ngọc chính là người điển hình.


Như La Minh không chọn v·ũ k·hí lạnh là vì cảm thấy sức lực còn chưa đủ, sử dụng v·ũ k·hí lạnh còn không có đất dụng võ, thế nên anh ta vẫn lựa chọn v·ũ k·hí nóng.


Còn Lê Ngọc thì lựa chọn v·ũ k·hí nóng vì cô ấy ưa thích làm xạ thủ.


Có thể chờ sau đó cô ấy cũng sẽ thay thế v·ũ k·hí nóng bằng cung tên chẳng hạn, nhưng bây giờ chắc chắn là chưa phải lúc.


Mọi người đều lựa chọn xong v·ũ k·hí, Dương Tuấn cũng bắt đầu gọi ra nhện quái.


Chỉ là, bọn họ cũng không nhìn thấy nhện quái xuất hiện.


Điều này khiến cho bọn họ hết sức nghi hoặc.


Âu Dương Chí nghi ngờ hỏi:


" Không lẽ mỗi lần sử dụng chỉ có thể lựa chọn một loại quái thôi à?"


Thấy đám người này phản ứng, Thái cũng hiểu được, bọn họ còn chưa biết nhện quái đã được thay đổi thiết lập.


Thế là hắn liền giải thích cho bọn họ:


" Đề phòng, con nhện này đã được thiết lập lại rồi, để cho giống thực tế, nó sẽ không còn xuất hiện luôn trước mặt mọi người nữa, mà là sẽ ẩn nấp ở chỗ nào đó.


Vậy nên cẩn thận một chút, đừng để nó đánh lén."


Mọi người nghe vậy thì không còn chủ quan nữa, mà bắt đầu đề phòng.


Vốn dĩ đã không chơi lại nó, bây giờ còn để nó ẩn nấp, phục kích thì càng thêm nguy hiểm.


Không giống trước đó những người kia thám hiểm, chẳng có chút tin tức nào, bây giờ bọn họ đã tương đối quen thuộc với con nhện này rồi, cho dù không biết nó ẩn nấp ở đâu, nhưng mà cũng đã có phương hướng để đề phòng.


Ở đây ngoại trừ những cái cây khổng lồ kia ra, con nhện quái đó cũng không có chỗ nào để mà ẩn nấp cả.


Nếu như không phải nấp trên tán cây, thì cũng chỉ có thể nấp dưới gốc cây.


Mà ở đây số lượng cây thưa thớt như vậy, bọn họ cũng có không gian để có thể đề phòng dễ hơn.


Thái nói với mọi người.


" Tản ra xa nhau một chút, cần thận bị nó phun mạng nhện bắt hết một mẻ."


Mọi người sợ tách ra xa sẽ không kịp tiếp ứng nhau, bình thường chiến đấu với đầu dị sinh vật này, bọn họ cũng đều phải tụ tập một chỗ thì mới có đủ hoả lực để áp chế nó.


Nhưng đây cũng là chiến đấu trong mô phỏng, chứ gặp con nhện thật sự, làm như vậy cũng rất dễ xong cả đội.


Kinh nghiệm của những người ngã xuống đã chứng minh, làm như vậy cũng chỉ có thể áp chế nhất thời nó mà thôi, nhưng lại rất dễ bị nó phun mạng nhện tóm gọn cả lũ.


Vậy nên vẫn là chia nhau ra, cho dù không đủ hoả lực để áp chế nó, thì cũng còn tốt hơn một chút.


Vả lại lần này còn có Hoàng Quốc Thái, Thái cảm thấy một mình mình thì cũng đủ để áp chế con nhện đó.


Thái chủ động tiến lên phía trước dẫn đầu thăm dò, những người khác phân tán ở sau lưng hắn đề phòng xung quanh.


Chỉ là, người đụng độ đầu tiên với đầu nhện quái lại cũng không phải là Thái, mà lại là Vũ Lân, người đi ở bên trái của hắn.


Đã thế, con nhện này cũng không giống như dự đoán của bọn họ, sẽ nấp sau các gốc cây, hay là trên tán cây, mà nó lại từ dưới đất chui lên.


Nói thật, Thái cũng phải phục đám người Phạm Quốc Vượng, đầu nhện này tám chân lèo khèo như vậy, căn bản không thể đào đất, vậy mà đám người kia có thể thiết lập cho nó chui xuống đất được.


Đã thế, cả một con quái vật to như thế, chui xuống dưới mặt đất mà không có một chút dấu vết nào.


Tính chân thật như này cũng quá kém, nhất định cần phải nói để cho bọn họ chỉnh sửa.


Còn may, con nhện kích thước to lớn vậy nên động tĩnh khi nó chui ra khỏi mặt đất cũng rất lớn. Mọi người lập tức phát hiện ra.


Vũ Lân phát hiện không ổn nhanh chóng tránh ra, chỉ là khoảng cách của anh ta với vị trí của con nhện cũng quá gần.


Những người khác cũng đã phát hiện ra tình huống, nhanh chóng triển khai ứng cứu.


Phản ứng nhanh nhất đương nhiên vẫn là Hoàng Quốc Thái.


Mặc dù hắn không biết con nhện ẩn náu ở đâu, vì cái này mang tính ngẫu nhiên. Nhưng hành động tiếp theo của nó thì hắn có thể đoán được, bởi vì chính hắn đã đề nghị đám người Phạm Quốc Vượng thay đổi cái này để cho giống với thực tế.


Mà con nhện trong thực tế, nếu như khoảng cách với con mồi đủ gần, nó nhất định sẽ phun mạng nhện, đây chính là phương thức săn mồi của nó.


Vậy nên, nếu như muốn cứu Vũ Lân, vậy thì cần phải nhanh chóng ngăn cản con nhện lại.


Khoảng cách của hắn cũng không cho phép hắn kịp thời lao tới, vậy nên Thái lập tức phóng mạnh cây trường mâu của mình về phía con nhện.


Trường mâu "hiu" một tiếng phóng ra, v·a c·hạm vào phần thân trên của con nhện.


Sức mạnh to lớn khiến con nhện loạng choạng lui sang một bên.


Chỉ là, nó cũng đã kịp phun ra một cái mạng nhện.


Còn may, vì bị tác động nên góc độ phóng ra của mạng nhện cũng đã bị lệch khá nhiều.


Nhưng Vũ Lân vẫn là bị phần rìa của mạng nhện dính vào bên cạnh người.


Anh ta lập tức cố gắng dùng cánh tay không bị mắc kẹt của mình để cởi bỏ bộ quần áo tác chiến bên ngoài ra.


Dù sao mạng nhện cũng chỉ dính vào quần áo bên ngoài, cũng không hề bao phủ cả cơ thể anh ta.


Gần đó nhất là Ngô Hổ và Lạc Bảo cũng lập tức tiến đến, hỗ trợ Vũ Lân nhanh chóng thoát khỏi mạng nhện.


Trong khi đó, những người khác yểm trợ cho họ bằng cách công kích con nhện.


Trường mâu của Hoàng Quốc Thái sau khi đâm trúng con nhện thì lập tức bật ra.


Thái cảm thấy hơi thất vọng, lưỡi mâu của mình như vậy mà cũng vẫn không thể đâm thủng lớp vỏ cứng rắn của con nhện.


Hắn nhanh chóng phóng ra, bật nhảy lên cao đón lấy trường mâu của mình.


Thuận thế lúc rơi xuống, hắn dùng sức bổ thẳng xuống đầu con nhện.


Con nhện vốn dĩ bị Thái công kích khiến cho thân thể lệch sang một bên, bây giờ nó đang cố gắng chuyển hướng cái đầu quay lại phía Vũ Lân bọn họ.


Không nghĩ tới lúc này Thái tiếp tục giáng cho nó một đòn khiến cho nó lảo đảo một cái nữa.


Tám cái chân lèo khèo của nó không ngừng giẫm đạp mặt đất để lấy lại thăng bằng.


Để ý thấy Vũ Lân đã có thể thoát khỏi sự vướng mắc của tơ nhện, Thái lập tức hô:


" Mau lui lại!


Mọi người ở phía sau hỗ trợ tôi!"


Nhìn thấy con nhện không ngừng loạng choạng, Thái lao lên dùng trường mâu quét mặt đất, ý đồ hất văng một bên chân của con nhện, để nó bị ngã xuống đất.


Theo như Thái tính toán, lớp vỏ của con nhện này rất là cứng rắn, cho dù cây trường mâu của hắn có thể xúc phạm tới lớp vỏ này, thì cũng hết sức miễn cưỡng mà thôi.


Vậy nên, muốn xử lý được nó, vậy cũng chỉ có thể khai thác những điểm yếu không có lớp vỏ này bảo vệ, ví dụ như miệng, ví dụ như cúc hoa, hoặc là những lỗ phun tơ ở bụng của nó.


Mặc dù con nhện quái này có thể trực tiếp phun mạng nhện từ trong miệng ra, nhưng nó cũng vẫn có bộ phận phun tơ như con nhện thông thường.


Chỉ là nó nằm ở dưới bụng, rất khó để tiếp cận, và chỉ sợ cũng không phải rất dễ để công phá.


Nhưng nếu như có thể làm cho nó ngã ngửa ra, vậy cơ hội công phá nó rất cao.


Chưa hết, con nhện này chân dài như vậy, nhỏ nhắn như vậy, chỉ sợ cũng có thể coi là một điểm yếu của nó.


Cũng không phải ý hắn là có thể đánh gãy các cái chân đó. Chúng mặc dù nhỏ nhưng cũng rất cứng rắn, muốn khiến chúng bị gãy cũng không phải chuyện dễ dàng gì.


Ý hắn là vấn đề thăng bằng của nó không được ổn lắm, chịu công kích là nó đã bị mất thăng bằng như vậy rồi.


Nếu như nó bị ngã ngửa ra thì sao, chỉ sợ cho dù có thể tự lật mình lại thì cũng tốn rất nhiều công sức chứ.


Nếu như lại có bọn hắn ở một bên q·uấy n·hiễu, thì chỉ sợ vấn đề này càng thêm khó khăn.


Thế là, Thái nhân lúc nó còn đang chưa lấy lại được thăng bằng mà liên tục công kích vào một bên chân của nó.


Những người khác thấy vậy thì công kích chính diện con nhện khiến cho nó mất tập trung.


Dương Tuấn thấy Hoàng Quốc Thái gặp một chút khó khăn thì lập tức lao tới hỗ trợ.


Cây trường mâu của Thái cũng chỉ có thể quét được ba cái chân của con nhện mà thôi. Còn một cái chân sau cùng thì mâu của hắn không chạm tới.


Không thể hất văng cả bốn cái chân con nhện này lên, nó là không thể ngã ra được.


Dương Tuấn chạy tới phía sau của con nhện, muốn đồng thời cùng Thái đánh bật một bên chân của con nhện lên không.


Con nhện thấy tình thế không ổn, thì vừa cố gắng giữ ổn định lại cho bản thân, vừa cố gắng dùng chân công kích hai người bọn họ, nhằm ngăn cản ý đồ của hai người.


Để ứng phó, hai người cũng dùng mâu đánh vào những cái chân nhện công kích tới, vừa có thể cản trở công kích của con nhện, vừa có thể ngăn cản con nhện có thể lấy lại thăng bằng.


Hai người cũng đang tìm kiếm cơ hội để thực hiện ý đồ của mình.


Nhắm đúng thời điểm hai cái chân của con nhện giơ cao lên định công kích cả hai người, hai bọn họ lập tức nhìn nhau một cái.


Như là đã hiểu được ý đồ của nhau, hai bọn họ không hề né tránh, cũng không dùng mâu công kích vào hai cái chân đang đâm tới, thay vào đó hai bọn họ vung mâu, đập cho hai cái chân còn lại ở phía bên này của con nhện trực tiếp bị hất văng lên trời.


Con nhện vì thế mà đổ nhào, gần như là bị lật ngửa.


Hai cái chân đang chuẩn b·ị đ·âm xuống hai người bọn họ cũng không thể tiếp tục đâm tới nữa.


Thấy con nhện đổ nhào, nhưng khả năng lớn là cũng sẽ không bị lật ngửa. Thái lập tức vung mâu đâm thẳng tới, không quản chuyện mình có thể sẽ bị chân của con nhện đâm trúng.


Trong khi đó, Dương Tuấn sử dụng đoản mâu quá ngắn, cũng không thể làm được như Hoàng Quốc Thái, vậy nên anh ta trực tiếp ném đoản mâu của mình vào phần bụng của con nhện, cố gắng trợ giúp con nhện một chút sức lực để nó có thể ngửa bụng lên.


Con nhện đang bị hất văng lên không có điểm tựa lấy sức, căn bản không thể chống đỡ được sức đẩy của hai người, lật ngửa ra sau.


Những cái chân của nó chới với giữa không trung, không ngừng quơ múa.


Thái mặc dù thành công đâm lật con nhện, nhưng hắn lại phát hiện có một cái chân nhện quơ múa đâm về phía mình.


Hắn nhanh chóng quét mâu tới cản, đồng thời lợi dụng lực phản chấn của cú v·a c·hạm, bay ngược về phía sau, thoát khỏi phạm vi công kích của những cái chân nhện.


Con nhện lúc này đã nằm ngửa ra trên mặt đất, nhưng nó cũng không phải là hoàn toàn không thể lật người lại.


Những cái chân dài của nó khi cụp vào đủ để chống mặt đất ở phía đối diện.


Nó bắt đầu dùng cách này cố gắng đẩy thân thể mình lật ngược trở lại.


Mà đám người thấy được con nhện đã bị lật ngửa ra, thì vui vẻ quây lại xung quanh con nhện.


Bây giờ bọn họ cũng không lo lắng con nhện phun mạng nhện nữa, chỉ cần tránh phần đầu nó ra thì nó căn bản không thể phun trúng bọn họ.


Cũng chỉ có Lê Ngọc là vẫn còn giữ vị trí của mình, tố chất của xạ thủ khiến cô ấy luôn giữ vị trí tốt nhất để ngắm bắn.


Thấy con nhện có ý đồ lật ngược trở lại, đám người đương nhiên là không thể để nó có thể toại nguyện.


Trước đó bọn họ tìm cách làm nó mất thăng bằng rồi lật ngửa nó lại, thì bây giờ bọn họ lại cố gắng giúp nó điều chỉnh thăng bằng, không để cho nó lật ngược quay lại.


Thái thì chạy tới phần đuôi của nó, tìm cách công kích vào bộ phận nhả tơ của nó.


Nhưng thực ra thứ đầu tiên đập vào mắt của Thái lại là cái cúc hoa của con nhện.


Lần trước hắn dùng súng bắn nhưng không hề có tác dụng gì, hắn cảm thấy mấy tên kia thiết kế rất vô lý, dù sao cũng là cái lỗ, làm sao lại không thể bắn xuyên qua.


Bây giờ hắn muốn nếm thử dùng mâu, xem có thể xuyên qua được không.


Thái dồn sức vào tay, nhắm chuẩn mục tiêu, một mâu xuyên thẳng.


"Phốc!" Lưỡi mâu đâm vào cái lỗ đó, hoa lửa toé ra.


Mặc dù vẫn là không thể trọc phá cái lỗ, nhưng Thái cảm thấy, hình như mũi mâu đã đâm vào một chút.


Chỉ là cản trở rất lớn, hắn cần phải nỗ lực hơn thì mới có thể xuyên thủng được.


Nhưng như vậy cũng còn tốt hơn là không có cách nào xuyên thủng.


Về phần con nhện, vốn dĩ còn đang nỗ lực để có thể lật người trở lại, đột nhiên nó phát hiện có thứ gì sắc nhọn đâm vào bộ phận khó nói của mình.


Cảm thấy bị uy h·iếp, con nhện lập tức uốn éo thân thể để tránh né công kích của Thái.


Thái thấy được hi vọng đột phá lớp vỏ cứng rắn của con nhện, lập tức rút trường mâu trở về, sau đó tiếp tục đâm tới.


Chỉ là, bây giờ con nhện cảm thấy bị uy h·iếp nên không thể nào chịu để yên cho hắn đâm.


Thái liên tục đâm trượt.


Hắn rất là bực mình, mặc dù hắn cũng chưa có thấy bộ phận này của con nhện, nhưng một con nhện lớn như thế, không thể nào chỉ có cái lỗ như là lỗ kim thế này được.


Mấy tên kia để cải lỗ như này rõ ràng là để trang trí, hoàn toàn không có tính thực tế chút nào.


Nhưng cũng không có cách nào, còn may là bọn họ còn chịu để lại cho cái lỗ.


Nhìn thấy Thái vất vả mãi không đâm trúng, Dương Tuấn cười to hỏi:


" Ha ha ha ha!!! Hoàng Quốc Thái, cậu như thế nào có cái lỗ mà đâm mãi không được vậy?!!!


Đàn ông con trai, có mỗi cái lỗ mà cũng không đâm trúng thì còn làm ăn được cái gì?!!!"


Thái giận quá mà cười, đang bực mình thì có người đưa đến tận nơi.


" Ha ha, anh đâm rất chuẩn sao? Thế thì lại đây thử một chút cho vui!!!"


Dương Tuấn cũng lập tức đồng ý, dù sao bị con quái này h·ành h·ạ cả tháng, chịu không ít đau khổ. Lần này có cơ hội, không chơi c·hết nó anh ta cũng thật sự không cam tâm.


" Ha ha! Tốt! Để tôi tới!"


Những người khác thấy thế cũng rất muốn thử, đây chính là cơ hội hiếm có, nếu như có thể thông c·hết con quái này, ra ngoài cũng có thể ngẩng mặt mà đi.


Lạc Bảo nửa đùa nửa thật lên tiếng;


" Đội trưởng, anh có được không đó, nếu như không được thì để tôi, chuyện này tôi rất thạo!!!"


Nghe thấy thế, Dương Tuấn cười như không cười hỏi lại:


" Lạc Bảo, đối tác của cậu là ai vậy?


Chắc không phải huynh đệ nào trong đội chúng ta chứ?!!!"


Lạc Bảo mặt hơi cứng đờ lại, trong khi đó những người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn anh ta một cái.


Lạc Bảo biết mình nói nhầm, vội vàng thanh minh:


" Tôi nói thạo là chọc lỗ khác, đội trưởng anh cũng đừng có mà xuyên tạc.


Anh làm không đuợc thì nhường lại cơ hội cho chúng tôi, cũng đừng có cố."


Những người khác cũng không tiếp tục để ý câu nói đùa của Dương Tuấn nữa, thay vào đó bọn họ cũng hưởng ứng với Lạc Bảo, bởi vì ai cũng muốn thử một chút cảm giác thông c·hết con quái vật này.


Dương Tuấn cũng rất phóng khoáng, lập tức đồng ý.


" Tốt, tôi không làm được nhất định sẽ để các cậu thử.


Nhưng mà tôi cũng không làm được, các cậu chẳng lẽ thì được sao?!!!"


Nói rồi, Dương Tuấn tiến lại bên cạnh Hoàng Quốc Thái, muốn hắn đưa cho anh ta mượn trường mâu. Đoản mâu của anh ta hơi ngắn, đâm cũng không có đủ lực, chúng càng thích hợp để ném hơn.


Thái cũng lập tức nhường trường mâu cho Dương Tuấn.


Dương Tuấn thấy vậy thì tự tin đón nhận lấy trường mâu trong tay Thái.


Chỉ là, khi cầm vào thì anh ta mới cảm thấy, cây trường mâu này cũng hơi bị nặng một chút chứ?!!!


Nhưng anh ta vẫn còn có thể miễn cưỡng sử dụng được, chỉ là khả năng anh ta sẽ không thể sử dụng được lâu.


Cầm lấy trường mâu, Dương Tuấn cũng không chậm trễ, định lập tức thể hiện tài năng thông lỗ của mình.


Bất quá, khi anh ta thấy được cái lỗ bé tí tẹo của con nhện thì hơi sững sờ một chút.


Vốn dĩ anh ta còn tưởng con nhện to lớn như thế thì cái lỗ này cũng phải to lắm chứ, làm sao lại nhỏ như lỗ kim thế này.


Dương Tuấn quay sang phía Thái, gương mặt mù mịt hỏi:


" Con nhện đó cũng có cái lỗ nhỏ như thế này sao?"


Thái mỉm cười lắc đầu:


" Tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng chưa nhìn thấy.


Nhưng tôi đoán hẳn là sẽ không, nếu như nhỏ như vậy thì chẳng thà nó không có còn hơn. Chứ nhỏ như vậy thì làm gì được?!!!"


Nói rồi, Thái cầm theo đoản mâu của Dương Tuấn đi tới thay thế vào vị trí vừa rồi của anh ta.


Dương Tuấn biết, cái này rõ ràng lại là đám lập trình viên kia giở trò. Hừ! Ngay cả làm cho nó chân thật cũng không làm được tử tế.


Chuyện đã thế này, Dương Tuấn cũng chỉ có thể chịu khó một chút, cố gắng nhắm chuẩn cái lỗ.


Mặc dù liên tục đâm đúng là có trúng được đôi ba cái, nhưng cũng còn chưa thể thông được cái lỗ đó ra.


Chỉ là, đúng là anh ta không sử dụng nổi cây trường mâu nặng nề này, chỉ một lúc anh ta đã phải chống mâu xuống đất, thở dốc.


Thấy thế, Lạc Bảo lên tiếng hỏi:


" Đội trưởng, có thể nhường cho tôi rồi chứ?"


Dương Tuấn nghe vậy thì vừa thở vừa nói:


" Đây... Nhường cậu!!!"


Thấy thế, Lạc Bảo hớn hở chạy tới, còn không quên trả đũa vừa rồi bị Dương Tuấn nói móc:


" Đội trưởng, anh thế nào mới có"đâm" một chút mà đã thở không ra hơi rồi, cũng quá "yếu" chứ, bản lĩnh đàn ông như này thì làm ăn gì được!!!"


Dương Tuấn liếc xéo Lạc Bảo một cái, thản nhiên nói:


" Vậy thì cậu phải cố gắng "đâm " lâu hơn tôi vào!!!"


Lạc Bảo cười vui vẻ trả lời:


" Ha ha! Cái đó là đương nhiên!"


Nghe vậy, Dương Tuấn cũng không nói gì nữa, giơ lên trường mâu đưa cho Lạc Bảo.


Chỉ là Lạc Bảo cũng không tiếp nhận, mỉm cười giơ lên cây thương của mình, cười đắc ý nói.


" Tôi dùng thương của mình, thương của tôi đủ dài, không giống ai đó vừa ngắn, lại yếu!!!"


Cây thương này có chừng hơn hai mét, cũng không ngắn, chỉ là thân thương tương đối nhỏ, vậy nên trọng lượng của nó cũng không quá nặng. Lạc Bảo có thể thoải mái sử dụng.


Dương Tuấn tức giận nghiến răng, anh ta thực sự rất muốn tiến lên chào hỏi một chút vào cái mỏ hỗn của Lạc Bảo.


Nhưng rồi, Dương Tuấn hít một hơi để bình tĩnh lại, sau đó vừa quay đi vừa cảm thán:


" Thật... Nhỏ!!!"


Bây giờ đến lượt Lạc Bảo giận nghiến răng!!!


Những người khác thì đang cố nín cười.


"Hừ" một tiếng, Lạc Bảo bắt đầu dùng cây thương của mình cố gắng đâm thủng cái lỗ của con nhện.


Cây thương này mặc dù nhỏ, sức mạnh không có lớn bằng cây trường mâu của Thái, nhưng nhỏ đâm cái lỗ nhỏ này lại dễ hơn một chút.


Không chỉ dễ trúng hơn, đâm vào cũng càng thêm sâu.


Cái lỗ đã bị anh ta làm cho rộng ra được một vòng, coi như còn hết sức nỗ lực.


Chỉ là, anh ta đã thông cái lỗ này tương đối lâu rồi, người khác cũng đã liên tục giục.


Thế là, Lạc Bảo vẫn phải nhường ra cái lỗ cho người khác chọc.


Đám người lần lượt tiến lên thử sức, ai cũng nỗ lực đâm chọc, làm như có thể đả thông được cái lỗ này chính là vinh quang lớn vậy.


Đến lượt Ngô Hổ, cảm thấy cây thương của Lạc Bảo quá nhỏ và nhẹ, chọc không có đủ lực, thế là anh ta đổi lấy cây trường mâu của Hoàng Quốc Thái.


Cái lỗ bị mọi người thông ra không ít rồi, bây giờ công việc thông càng thêm dễ dàng. Ít nhất thì việc chọc trúng càng dễ dàng hơn trước.


Ngô Hổ thậm chí còn chạy đà sau đó lao tới để dồn càng nhiều sức mạnh vào cây mâu.


Anh ta quyết tâm muốn thông nát cái lỗ của con nhện.


Con nhện sau một hồi bị đám người tàn phá, bây giờ sắp sửa bị thông nát hoa cúc thì không biết là tức giận hay vẫn là thống khổ, há miệng gào thét một tiếng.


" Ầm" một tiếng súng vang lên, mọi người giật mình quay đầu lại nhìn.


Là Lê Ngọc nổ súng, mọi người muốn nhìn xem vì sao cô ấy lại nổ súng.


Chỉ là bọn họ chỉ nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Lê Ngọc nhìn đám người mình.


Đồng thời Lê Ngọc cũng sách súng đứng lên, sau đó đi lại phía bọn họ.


Dương Tuấn thấy vậy trêu chọc hỏi:


" Thế nào, nằm đó một mình chán rồi, vậy nên cũng muốn thử sức một chút à?!!"


Lúc này, ở phía sau, Ngô Hổ đang lấy đà để đâm một lần nữa.


Không nghĩ tới, con nhện lúc này lại ngoan ngoãn nằm yên cho anh ta đâm, không còn cố gắng ngọ nguậy thân thể làm khó anh ta nữa.


Thế là Ngô Hổ càng dùng sức, một phát trực tiếp cắm vào một nửa lưỡi mâu.


Đang định vui mừng hô lên cho mọi người thấy thành quả của mình, thì anh ta lại nghe thấy Lê Ngọc thản nhiên nói:


" Nó c·hết rồi."


...


Cách chương.


Chương 27: Giết nhện quái