Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 69: Linh hồn thể

Chương 69: Linh hồn thể


Đưa viên tinh thể lại gần sát cái trán của mình, Thái chợt phát hiện, thì ra những sóng tinh thần mà nó phát ra cũng không phải là suy nghĩ, mà chẳng khác nào một đạo ma chú, muốn mê hoặc những sinh vật xung quanh tranh đoạt nó. Chỉ là sóng tinh thần phát ra có chút yếu, vậy nên cũng chỉ hiệu quả với những sinh vật có tinh thần yếu kém mà thôi. Còn mở ra não vực, có thể phóng xuất ra tinh thần lực giống như hắn thì không chịu ảnh hưởng.

Mặc dù những sóng tinh thần này tương đối yếu ớt, nhưng Thái cảm thấy, loại này "ma chú" cũng không bình thường. Sau khi để viên tinh thể sát lại gần trán của mình, hắn cũng có chút chịu ảnh hưởng. Sợ xảy ra ngoài ý muốn, Thái vội vàng lấy viên tinh thể ra khỏi trán của mình.

Bên ngoài cửa hang, dị thú gián lại nhiều hơn một con. Thấy như vậy, Thái rất là lo lắng, bọn gián này số lượng rất nhiều, chỉ sợ không cần bao nhiêu thời gian, bọn chúng sẽ tụ tập lại đây một đống. Cũng không phải là hắn lo lắng bọn chúng tụ tập nhiều có thể làm gì được hắn. Nhưng hắn chỉ sợ, động tĩnh của bọn chúng sẽ thu hút tới sinh vật càng lợi hại hơn.

Hắn lo sợ quả nhiên không sai, đám dị thú gián này số lượng rất nhiều, cứ có con nào chạy qua khu vực này, đều sẽ bị thu hút. Trong lúc hắn còn chưa tìm được phương pháp nào hay, thì lại đã có thêm hai con nữa tập trung lại bên ngoài cửa hang. Thế là bên ngoài cửa hang lúc này đã chen chúc tổng cộng sáu con dị thú gián.

Nếu như chỉ có số lượng thôi còn chưa tính, động tĩnh bọn chúng tạo ra cũng không hề nhỏ, mà đám sinh vật hoạt động về đêm giác quan cỡ nào nhạy bén, không cần quá nhiều thời gian, chân chính nguy hiểm đã tìm tới cửa.

Trong bóng tối, một cái bóng dáng nhẹ nhàng lướt đi. Đó là sinh vật gì, hình dạng thế nào cũng không biết được, bên ngoài thân thể của nó bị bao phủ bởi khói đen, cũng chỉ lộ ra một đôi con mắt phát ra ánh sáng âm u, trong đêm tối chẳng khác nào một bóng ma.

Chỉ là, đó cũng là nhìn từ ánh mắt của các sinh vật khác, còn bản thân Thái, có được năng lực dò xét, hắn vẫn là có thể biết được hình dạng của sinh vật này. Sinh vật này ngoại hình có chút kỳ quái, nó có vẻ giống với một con c·h·ó đi bằng hai chân, nhưng không giống với bộ dáng người sói trong truyền thuyết. Thân thể nó gầy gò, nhưng cái bụng lại rất to, không biết có phải đang mang thai hay không. Tứ chi của nó có móng vuốt dài và sắc bén, hàm răng chìa ra dữ tợn. Trên đầu nó mọc ra ba cái sừng nhọn, sau lưng mọc ra vô số gai xương. Trong cảm nhận của hắn, sinh vật này cũng tỏa ra một làn sương khói màu đen.

Con dị thú này nhẹ nhàng lại gần cửa hang. Không biết là do nó di chuyển hết sức ẩn nấp, còn là do đám con gián bị viên tinh thể mê hoặc, mất đi lý trí, bọn chúng cũng không hề để ý tới sự xuất hiện của đồng bạn mới.

Hơi đen đủi cho đám dị thú gián, đầu dị thú c·h·ó đen này cũng chưa hoàn toàn phát điên, nó không có mất đi lý trí lao vào cửa hang, mà bắt đầu loại bỏ đối thủ. Mấy con gián này đối với nó chỉ là sâu kiến, chỉ cần vung lên móng vuốt mấy cái, bọn chúng đã bị cắt thành mấy mảnh.

Giải quyết xong xuôi, con vật mới tiến lại gần cửa hang. Ban đầu nó dùng ánh mắt phát ra u lam ánh sáng của mình, thăm dò tình huống trong hang. Cái hang khá là sâu, không biết nó có thấy được tình huống bên trong hay không. Khả năng là còn chưa có rõ ràng, nó lại đưa cái mũi vào cửa hang, hít hà mấy cái. Nhìn nó có vẻ hết sức bình tĩnh.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, vốn dĩ rất là bình tĩnh sinh vật, đột ngột như là phát điên. Đầu dị thú c·h·ó đen này trở nên cuồng bạo, liên tục dùng hai móng vuốt trước của nó, điên cuồng cắt chém cửa hang.

Đầu dị thú này rõ ràng lợi hại hơn mấy con gián kia nhiều. Vốn dĩ mấy con gián kia khó khăn lắm mới có thể mở rộng được một chút cửa hang, gọi là có chút vết tích. Bây giờ đầu dị thú này mỗi lần huy động móng vuốt, đều có một đám gỗ vụn bay ra.

Thái đối với đầu dị thú này hết sức là e ngại, từ khi nó xuất hiện ở cửa hang, thân thể hắn đã không tự chủ được nổi lên một lượt da gà. Hắn cảm nhận được một luồng hơi lạnh, cũng không giống với cái lạnh trong không khí lúc này, mà giống như hơi lạnh phát ra từ một đầu âm tà quỷ vật.

Chờ tới khi thấy được nó vung trảo, Thái càng thêm cảm thấy sợ hãi. Trên trảo của nó cũng lượn lờ khói đen, sau khi chém vào lũ gián, bên ngoài vết chém bắt đầu trở nên hư thối. Mà khi móng vuốt của nó cắt chém vào thân cây, xung quanh vết chém cũng bắt đầu trở nên khô héo, bộ dáng giống như là đã bị hút mất hết sinh mệnh lực.

Cái Thái sợ hãi cũng không phải vì sợ đối mặt với móng vuốt của nó. Nói thật sự, cho dù móng vuốt nó không có cái hiệu ứng như thế, hắn cũng không thể nào chống đỡ được. Hắn sợ hãi chủ yếu là, với cái hiệu ứng như vậy, chỉ sợ không cần tốn quá nhiều thời gian, thì nó đã có thể phá nát được gốc cây.

Trên trán của hắn bắt đầu rỉ ra từng giọt mồ hôi hột, hắn điên cuồng tìm cách để thoát khỏi hiểm cảnh lúc này.

Chợt, hắn nhìn xuống viên tinh thể trong tay mình, chính là thứ này làm cho hắn liên tục gặp phải nguy cơ, rơi vào hiểm cảnh. Bây giờ chỉ cần ném thứ này ra, khả năng rất lớn là hiểm cảnh sẽ tự hóa giải. Nhưng hắn lập tức lắc đầu, mặc dù cũng chưa rõ thứ này có cái gì huyền cơ. Nhưng thấy được vẫn liên tục có những hạt năng lượng, từ viên tinh thể thông qua lòng bàn tay truyền vào thân thể hắn, đồng thời cảm nhận được tinh thần lực của mình chậm rãi gia tăng, hắn thì không nỡ từ bỏ nó.

Thái tự nhủ trong lòng:

"Vẫn còn chưa có đến đường cùng, biết đâu lại có chuyển cơ. Lỡ như có một đầu dị thú khác tới đây, sau đó cùng với con dị thú này tranh nhau, chém g·iết một phen, cuối cùng lưỡng bại câu thương, không khéo mình còn có thể làm ngư ông đắc lợi!!! Không được, cùng lắm thì chờ đến lúc đường cùng, không còn cách gì khác, ném ra cũng không muộn."

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng hắn cũng biết, cái gì lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi, cái đó khó mà có thể xảy ra được. Khả năng cao là sẽ thu hút tới sinh vật càng thêm lợi hại, sau đó hắn thì c·hết càng nhanh.

Tốt nhất vẫn là tự mình tìm cách thì hơn. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, hắn cảm thấy muốn có thể thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này, khả năng vẫn là cần phải tìm cách trên viên tinh thể trong tay mình. Hắn quyết định tiếp tục thăm dò viên tinh thể.

Biết là sóng tinh thần do viên tinh thể phát ra là muốn mê hoặc các sinh vật khác, hắn cũng không dám đưa nó lại gần trán của mình nữa, mà cẩn thận dùng tinh thần lực của mình, muốn thẩm thấu vào trong viên tinh thể để dò xét.

Bất ngờ là, bình thường sóng tinh thần không gì không thể thẩm thấu, vậy mà lần nữa gặp phải khó khăn. Hôm nay gặp phải vỏ đá có thể ngăn cản tinh thần lực thẩm thấu, hắn đã hết sức ngạc nhiên, nay lại gặp phải viên tinh thể này.

Chỉ là không giống với cảm giác khi tinh thần lực v·a c·hạm vào vỏ đá, khi đó hắn cảm thấy tinh thần lực của mình như là sóng nước v·a c·hạm vào đá ngầm, trực tiếp dạt ra hai bên. Còn bây giờ, tinh thần lực muốn thẩm thấu đi vào viên tinh thể này, hắn lại cảm thấy trước mặt mình như là một lớp bong bóng màu vàng, mặc dù mềm mại, nhưng vô cùng dẻo dai, không thể phá vỡ.

Thái cố gắng ngưng tụ, áp s·ú·c tinh thần lực trở thành một mũi kim nhỏ, để có thể đâm thủng lớp bong bóng kia. Chỉ là, muốn làm được như vậy, không biết còn phải rèn luyện đến bao giờ. Nỗ lực đến mồ hôi đầy đầu, hắn vẫn là uổng công vô ích, lớp bong bóng đó vẫn không có thay đổi gì.

Đột ngột, từ trong viên tinh thể bay ra một đạo quang ảnh, nhìn rất giống với một hình chiếu 3D, chỉ là có chút mờ ảo. Nó có hình dạng khá giống một con bạch tuộc, thân hình trong suốt, với vô số xúc tu nhỏ bay múa. Trên đầu nó mọc ra một con mắt màu đen, chỉ là quang cảnh mờ ảo nên nhìn cũng không quá rõ ràng. Có điều, hắn thấy như thế nào nhìn con mắt này rất giống với viên tinh thể trên tay của hắn.

Đang lo sợ bất an, đột nhiên lại xảy ra biến cố như vậy, Thái không tránh khỏi giật mình hoảng sợ. Chỉ là, rất nhanh thì hắn kịp phản ứng lại, hắn bắt đầu nhớ tới những kịch bản trong tiểu thuyết huyền huyễn. Khả năng, đây có thể là ngoại tinh văn minh hắc khoa kỹ, hệ thống trí tuệ nhân tạo, hoặc là linh hồn thể, không thì có thể là linh khí khí linh.

Nghĩ đến đây, Thái lập tức mở miệng hỏi:

"Ngươi là thứ gì, là hệ thống sao? Còn là hồn thể? Hay vẫn là khí linh?"

Nhưng thực ra, kể cả suy nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi, cũng chỉ là hắn đang cố gắng che giấu lo lắng sâu trong lòng. Hắn cũng không cảm thấy bản thân mình có may mắn giống những nhân vật chính trong truyện, có được bàn tay vàng, nhẹ nhàng có thể đi tới đỉnh cao nhân sinh. Thứ này còn tỏa ra sóng tinh thần, mê hoặc những sinh vật khác đâu, chỉ sợ chính là cái tà vật.

Thứ kia nghe thấy hắn hỏi cũng không có phản ứng gì, vẫn lơ lửng trước mặt của hắn.

Đột nhiên, từ trong con mắt của nó phát ra một luồng ánh sáng mờ ảo, chiếu thẳng thân thể của hắn quét một lượt, chẳng khác nào một máy quét, dò xét thân thể. Hẳn là không sai được, hắn có thể cảm thấy thân thể mình bị dò xét không sót chỗ nào.

Bất quá, bị dò xét như vậy, hắn cũng không có chút nào lo sợ, dù sao hắn cũng không phải giống như những nhân vật chính trong truyện, cũng không có cái gì bí mật, không phải lo lắng bị người khác dò xét.

Mà bị dò xét như vậy, Thái lại ẩn ẩn có chút chờ mong, không lẽ thứ này thật sự là công nghệ đen của người ngoài hành tinh. Nếu thật sự như vậy, khả năng đây chính là một cái cơ duyên. Cho dù không phải trong truyền thuyết hệ thống, vậy cũng có thể là một sản phẩm công nghệ cao nào đó, đối với cả hắn lẫn nhân loại đều tính là một món đồ quý giá.

Đang lúc hắn xuất hiện hy vọng trong lòng, đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu hắn:

"Ta... tính toán coi như là cái hồn thể đi!!!"

Thái nghe vậy thì trong lòng chợt lạnh. Nói thật, đây chính là đáp án hắn không muốn nghe thấy nhất. Cho dù là hệ thống trí tuệ nhân tạo, còn là khí linh, khả năng hắn gặp phải nguy hiểm cũng sẽ thấp hơn một chút, còn hồn thể thì chỉ sợ nguy hiểm khó tránh a!!!

Quang ảnh trước mặt cũng không có động tĩnh gì. Rõ ràng, âm thanh trong đầu hắn chính là do sóng tinh thần phát ra. Hắn cũng không quá ngạc nhiên vì điều này, cái mà hắn ngạc nhiên là, thứ này không ngờ lại nghe hiểu hắn nói gì. Vừa rồi hỏi cũng chỉ là bột miệng mà thôi, hắn cũng không nghĩ nó có thể hiểu được.

Thế là, hắn lần nữa mở miệng, giọng nói có chút run rẩy hỏi:

"Ngươi... Ngươi như thế nào nghe hiểu lời nói của ta???"

Lại có âm thanh vang lên trong đầu của Thái:

"Ta cũng không có nghe hiểu ngôn ngữ của ngươi. Bất quá, ta chính là cái hồn thể, ta là có thể bắt giữ được sóng tinh thần mà ngươi phát ra. Ngươi đã có thể tinh thần lực tràn ra ngoài, vậy hẳn là phải hiểu được điều này mới đúng chứ?"

Vừa rồi, khi bị cái hồn thể này dò xét thân thể, Thái cũng không có cảm giác sợ hãi gì, nhưng bây giờ, hắn thực sự quá sợ hãi. Bây giờ hắn mới biết được cảm giác bị người khác đọc được suy nghĩ là như thế nào. Hắn căn bản không có chút gì bí mật trước mặt hồn thể này.

Hắn vô thức lùi lại phía sau một bước, trong lòng sợ hãi tột cùng, mặc dù rất muốn tìm cách để thoát khỏi thứ này, nhưng ngay cả suy nghĩ cũng không dám, vì sợ bị thứ trước mặt nhận thấy.

Chỉ là, hắn căn bản cũng không có chút kinh nghiệm nào ứng phó với loại năng lực này. Mặc dù chính bản thân hắn cũng có, nhưng một phần là vì có được chưa lâu, một phần là vì hắn chưa từng nghĩ tới việc cần phải ứng phó với chính loại năng lực mà mình có được.

Hắn đâu có biết năng lực này cũng không phải chỉ mình hắn có được, càng quên mất việc cảm xúc càng kịch liệt thì càng dễ bị đọc được suy nghĩ.

Vậy nên, khi hắn cảm thấy mình muốn che giấu suy nghĩ của mình thì linh hồn thể trước mặt đều đã biết được suy nghĩ trong đầu của hắn.

Âm thanh lần nữa vang lên trong đầu Thái:

"Ngươi cũng không cần phải sợ hãi như vậy, ta cũng không có ác ý!!!"

Thái làm sao có thể tin tưởng, nếu như không có ác ý, vậy thì làm sao phải phát ra tinh thần mê hoặc, muốn mê hoặc những sinh vật xung quanh!!!

Linh hồn thể nghe được suy nghĩ của Thái, hết sức bình tĩnh trả lời:

"Làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta là có việc cần nhờ người. Nhưng thực ra cái đó là bị ta thiết lập từ trước, còn bản thân ta sớm đã chìm vào ngủ say, không phải ngươi dùng tinh thần lực kích thích, ta cũng chưa có tỉnh lại."

Thấy Thái cũng vẫn không có bao nhiêu tin tưởng, linh hồn thể tiếp tục thuyết phục:

"Tính ra chúng ta còn rất là có duyên!!! Theo như ta dò xét được trong trí nhớ của ngươi, ngươi cũng không phải sinh vật bản thổ của thế giới này đúng không? Thế giới của ngươi cũng đang bị thế giới này cắn nuốt không sai chứ?"

Trước đó, thấy linh hồn thể dò xét thân thể mình, Thái cũng không có sợ hãi chút nào, sau đó lại biết được linh hồn thể cũng có thể nghe được suy nghĩ của mình, hắn mặc dù sợ hãi, nhưng còn tính là tâm lý ổn định, vẫn còn đang cố tìm cách thoát nạn lần này. Bây giờ nghe được lời nói của linh hồn thể, Thái trong lòng cực độ sợ hãi. Thứ này không ngờ lại có thể dò xét trí nhớ của hắn, thật sự là đáng sợ.

Thái lập tức nghĩ đến, ngay cả sưu hồn cũng có thể vô thanh vô thức hoàn thành, vậy thì đoạt xá trong truyền thuyết còn có thể khó khăn đối với nó? Nó lại còn biết được mình đến từ đâu, chỉ sợ lần này nhân loại thật sự là gặp phải tai họa rồi. Cũng chỉ có thể cầu mong vết nứt không còn mở ra nữa, như vậy mới có thể may mắn thoát khỏi t·hảm h·ọa.

Thái đã có thể đoán được kết cục của mình, chỉ là hắn vẫn muốn c·hết minh bạch một chút, vậy nên run rẩy mở miệng, cố gắng hỏi ra:

"Ngươi... Ngươi là muốn... muốn đoạt xá thân thể của ta sao? Nhưng mà ta và ngươi cũng không phải cùng một giống loài, khác biệt lớn như vậy, chẳng lẽ cũng có thể đoạt xá???"

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, linh hồn thể truyền ra một suy nghĩ, có vẻ như nó hết sức là nghi hoặc:

"Đoạt xá là làm gì???"

Nghe thấy vậy, Thái giật mình sợ hãi, lập tức loại bỏ tất cả suy nghĩ về đoạt xá ra khỏi đầu, hắn sợ mình tự vác đá đập chân mình. Thứ này rõ ràng cũng không biết cái gì là đoạt xá, bằng không cũng không cần thiết phải hỏi vậy, quá thừa thãi.

Thái cũng vội vàng lắc đầu:

"Ta cũng không biết đoạt xá là gì!!! Chưa từng nghe nói qua!!!"

Thực sự câu trả lời của hắn quá là giả, kẻ ngu nghe xong cũng không thể tin tưởng, huống chi là linh hồn thể này. C·hết đi còn có thể linh hồn không tiêu tan, rõ ràng là tinh thần lực mạnh mẽ, làm sao có thể là kẻ ngu.

Linh hồn thể mặc dù không biết đoạt xá là gì, nhưng nó cũng hiểu được ý tưởng của Thái, tiếp tục trấn an, thuyết phục:

"Ngươi cũng không cần phải sợ hãi, ta mặc dù là linh hồn thể, nhưng chỉ tính là cái tàn hồn mà thôi, vốn dĩ chìm vào ngủ say còn có thể duy trì lâu một chút. Bây giờ tỉnh lại, cũng không thể tiếp tục duy trì quá lâu, chẳng mấy chốc sẽ tan biến. Với lại, ta cũng đã nói rồi, ta không có ác ý, ngược lại ta còn có việc cần nhờ vả ngươi. Vốn dĩ ta là định tùy tiện phó thác cho một sinh vật bất kỳ gặp phải, nhưng bây giờ gặp được ngươi, coi như thật sự có duyên, thực sự phù hợp.

Như ta đã nói, ta và ngươi thực sự có duyên. Ta và ngươi là giống nhau, cũng không phải sinh linh của thế giới này. Chuẩn xác thì, thế giới của ta giống với thế giới của ngươi, cũng là bị thế giới này cắn nuốt. Chỉ là thế giới của ta không có may mắn như thế giới của ngươi. Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế giới của ngươi không có bị trực tiếp nuốt vào, vậy nên còn có cơ hội tránh khỏi t·hảm k·ịch. Nhưng thế giới của chúng ta không có may mắn như vậy, kẽ nứt trực tiếp mở ra, cắn nuốt tất cả thế giới đi vào, chúng ta căn bản cũng không có cơ hội tránh thoát.

Hây!!! Nói nhiều như vậy, ta còn chưa có giới thiệu về mình. Ta là Hải Thiên, chính là tộc trưởng Hải tinh tộc, đến từ Hải tinh thế giới."

...

Cách chương.

Chương 69: Linh hồn thể