Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: G·i·ế·t, một chiêu tuyệt sát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: G·i·ế·t, một chiêu tuyệt sát


Tên của một người xuất hiện:

Xoẹt!

Nhưng…

Thi thể Tần Thịnh treo lơ lửng giữa quảng trường, máu vẫn còn rỉ xuống.

Một sát thủ rơi thẳng từ trên trời xuống, nắm cổ hắn, lạnh lùng nói:

"Tên người cần g·iết:..."

Sát thủ: “…”

Hắc y nhân không trả lời.

“Người bị g·iết là Trần Vô Cực chứ không phải Trần Vô Địch!”

“Ngươi còn tâm trạng ăn cơm sao?”

Xoẹt!

Bỗng, giữa không trung… một bóng đen xuất hiện!

Bút rơi xuống giấy.

Lâm Phong sợ xanh mặt.

Nhưng…

“Lệnh đã ban. Người đ·ã c·hết. Hứa Thạch, ngươi có biết tội không?”

Một hắc y nhân mở mắt!

Hứa Thạch: “…”

Lục Thanh Vân: “???”

Bỗng…

Một cơn gió lạnh buốt quét qua.

Bỗng nhiên…

Cuối cùng…

Bụp!

“…Đúng là c·hết vì nghiệp chướng mà!”

Hứa Thạch: “…Ể?”

“Nhưng… nhưng… ta có làm gì đâu?”

Hắn không hề hay biết, từ trong bóng tối, một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

“NHƯNG TA LÀ LÝ TIỂU CÁ MÀ!! NGƯƠI G·I·Ế·T NHẦM NGƯỜI RỒI!!”

Trên ngực hắn, vẫn là hai chữ đầy máu:

Hứa Thạch thở phào nhẹ nhõm.

Ngươi chắc chắn sẽ c·hết!

Xoẹt!

Bụp!

"Tần Thịnh."

Vạn Pháp Thánh Tông Mật thất tuyệt đối

“Má ơi! Suýt nữa thì c·hết vì ông nào viết sai chính tả!”

Tần Thịnh c·hết không kịp ngáp!

Hắn trừng mắt nhìn sát thủ, cắn răng:

Hứa Thạch mặt cắt không còn giọt máu.

Xoẹt!

“Tên người cần g·iết: Lâm Phong.”

“Khoan đã… hình như có gì đó sai sai…”

Sát thủ biến mất.

HẮN LẬP TỨC RA TAY!

Một bóng đen xuất hiện giữa phòng, tay cầm sát thư, giọng lạnh băng:

Cửa mật thất mở tung!

Bỗng, một sát thủ xuất hiện trước mặt hắn!

Tần Thịnh xoay người, nhìn thấy một kẻ khoác hắc bào, mặt nạ bạc lạnh lẽo phản chiếu ánh trăng.

Trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện!

Bởi vì tất cả đều hiểu rõ…

Lục Thanh Vân cắn răng.

“Ghi chú: Lý do t·ử v·ong lỗi chính tả.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn còn chưa kịp nói hết câu…

"Nếu ta đã là kẻ bị định tội… vậy thì cứ tới đây!"

Sát thủ lôi ra sát thư, đọc:

Không ai dám hó hé!

Lục Thanh Vân: “Ơ…”

“Hôm nay trời đẹp ghê! Không khí trong lành, cỏ cây xanh tốt… Hahaha, đúng là một ngày hoàn hảo để…”

Bên trong một căn phòng u ám, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét cháy, chiếu sáng bàn đá lạnh lẽo.

"Một ngày nào đó, chính ta cũng sẽ bị đưa lên sát thư."

“ẦM!!”

“Có sửa chữa.”

Hắn chỉ giơ lên một tờ giấy đen, trên đó có viết một dòng chữ đỏ rực:

Một giọng nói vang lên từ trong tâm thức hắn:

Lại một lần nữa…

Hắc y nhân của Sát Đạo Tông đứng đó, tay cầm sát thư, giọng lạnh như băng:

“Ha ha, tiền bối, đây là lỗi đánh máy… à không, lỗi viết tay! Chuyện nhỏ thôi, đừng nghiêm trọng hóa…”

Cùng lúc đó, một nơi nào đó trong bóng tối…

“Hầy… Mỗi ngày đều phải viết, đúng là đau đầu…”

“Tất nhiên! Không ăn thì mai có khi lại bị ghi tên vào sát thư đó!”

Trưởng lão: “Tông chủ, nhanh giải thích đi! Nói là nhầm thôi mà!”

Sát thủ lạnh lùng lật sang trang sau của sát thư.

Tên đệ tử ôm ngực, mồ hôi vã ra như suối:

Xoẹt!

Tay hắn run run viết xuống hai chữ "Tần Thịnh" sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Là Tần Thịnh!

“KIẾM XUẤT!”

Từ đó về sau…

Trước mặt hắn, một tờ giấy đen tuyền Sát thư của Sát Đạo Tông! (đọc tại Qidian-VP.com)

Vút!

Lục Thanh Vân mồ hôi túa ra, cười gượng:

Sát Đạo Tông không cần lý do để g·iết người.

Sát thủ gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sát thư… ha ha… Sát Đạo Tông, quả nhiên là các ngươi!"

Một giọng nói vang lên, lạnh như băng.

“Vậy ta không có tội?”

Sát thủ liếc qua sát thư, cau mày:

Một quyền đánh ra, kình lực xé nát không gian!

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt.

Sát thủ đã đến!

"PHẠM QUY!"

Lục Thanh Vân đang ngồi run rẩy, nhìn xuống một chồng giấy sát thư trước mặt.

“Ghi chú: Đối tượng cần g·iết Lâm Phong của Hỗn Nguyên Thần Tông. Không phải Lâm Phong phàm nhân.

Sát thủ xé toạc sát thư, thả hắn xuống đất.

“…Khoan! Khoan đã! Chuyện này có thể thương lượng mà!”

ẦM!

Một lưỡi kiếm xuyên thẳng qua tim!

“Trưởng lão! Không xong rồi!”

Viết xong, hắn thở dài một hơi, lẩm bẩm:

Tần Thịnh còn chưa kịp phản ứng…

ẦM!!!

Lục Thanh Vân: “HẢ!?”

“Tội danh: Không có.”

Sáng hôm sau…

Một nhát kiếm lóe lên!

Hắn lật sang trang sau, đọc phần ghi chú.

Lý Tiểu Cá đổi tên thành Lý Tiểu Long, chỉ để tránh bị ghi nhầm tên vào sát thư!

“Cái gì mà gấp thế?”

“Trời ạ! Nghe nói hắn bị g·iết ngay trong một đòn! Sát thủ của Sát Đạo Tông quả nhiên đáng sợ!”

“Người viết sai sát thư xử trảm để làm gương.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mật thất…

Một tên đệ tử hoảng hốt chạy vào:


Tần Thịnh cười thảm!

“Ngươi… may mắn đấy.”

Cả tông môn nhìn nhau:

Trên đỉnh Vô Lượng Sơn, Tần Thịnh khoanh tay đứng lặng, ánh mắt xa xăm nhìn về phương xa.

"Ngươi có biết tội không?"

"Ngươi… rốt cuộc là ai?"

Từ nay về sau…

Ba giây sau, t·hi t·hể của tông chủ Vạn Pháp Thánh Tông cũng bị treo lên quảng trường.

Một thoáng im lặng.

Chỉ cần tên ngươi xuất hiện trên sát thư…

Lâm Phong: “Ặc! Khoan đã! Ta không biết gì hết mà!!”

"Tần Thịnh Tội nhân, phải c·hết!"

Hắn cười khẩy!

Trong đại điện Bát Hoang Kiếm Tông, trưởng lão Hứa Thạch đang viết sát thư.

Hứa Thạch: “HẢ!???”

“Thằng nhãi này đắc tội ai mà bị ghi vào danh sách nhỉ?”

“Tông chủ c·hết vì viết sai sát thư sao?!”

“Cái gì mà sát thư, cái gì mà Sát Đạo Tông chứ! Ta chỉ là một kẻ phàm nhân nghèo khổ, có thù oán gì đâu?”

Sát thủ: “Sát thư đã được viết xuống, không thể sửa.”

"Chẳng biết vì sao, ta cảm thấy bất an…"

Nhưng sau đó sát thủ lại mở sát thư… và lật sang trang cuối.

Cả tông môn rơi vào tĩnh lặng.

“Tông chủ! Không xong rồi! Tần Thịnh c·hết rồi mà ngài còn ghi tên hắn vào sát thư!”

Một kiếm chém xuống, máu nhuộm đầy đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả đại điện rơi vào im lặng.

…Đúng thật!

Tại một thôn nhỏ hẻo lánh, Lâm Phong đang ngồi gặm củ khoai, miệng lẩm bẩm:

Cả phòng rơi vào trầm mặc tuyệt đối.

Trong một tông môn xa xa, một tên đệ tử ngoại môn đang hí hửng đi trên đường.

Không ai có thể trốn thoát!

Sát thủ lấy ra sát thư, chậm rãi đọc:

"Từ khi Tôn Hạo c·hết, ta đã cảm nhận được rồi…"

Không viết, có nghĩa là chính hắn sẽ bị treo xác như Tôn Hạo!

Không ai dám tự tiện g·iết người nữa!

Một t·hi t·hể bị treo trên cột đá!

“Đáng sợ cái gì? Ta thấy đáng thương thì đúng hơn! Người ta c·hết rồi mà còn treo ở đây phơi nắng cả ngày, hại ta ăn cơm cũng không ngon!”

Chương 103: G·i·ế·t, một chiêu tuyệt sát

Gió đêm thổi tung áo bào.

Hắn cúi xuống nhìn tờ giấy.

“Lục Thanh Vân, ngươi có biết tội không?”

Toàn bộ trưởng lão Vạn Pháp Thánh Tông tụ tập tại quảng trường.

Bóng đêm… nhuốm máu!

“Ngươi có biết tội không?”

"Ngươi nghĩ ta sẽ quỳ xuống xin tha?"

Một trưởng lão lao vào, hét lên:

Tên đệ tử khóc rống lên:

“Tên người cần g·iết: Lý Tiểu Ngư.”

Tên đệ tử: “HẢ!?? TA LÀ AI?? TA Ở ĐÂU??”

Một đám đệ tử lén lút tụ tập, bàn tán xôn xao.

Hắc y nhân không nói lời nào, đứng dậy.

“Tên người cần g·iết: Trần Vô Địch.”

Tần Thịnh, một trong những trưởng lão trẻ tuổi của Vạn Pháp Thánh Tông, lúc này đang đứng trên một ngọn núi cao, đón gió đêm.

Vạn Pháp Thánh Tông.

Lục Thanh Vân, tông chủ Vạn Pháp Thánh Tông, đang run rẩy cầm bút.

Một cánh tay hắn đã b·ị c·hém bay!

Hắn vừa lẩm bẩm vừa cầm bút lên.

“C·hết rồi à?”

Mặt hắn tái mét.

"Tên ngươi phải g·iết: Tần Thịnh."

Tần Thịnh ngã quỵ xuống đất, máu phun như suối!

Từ lúc nhận được sát thư…

"Tên người cần g·iết?"

“Thôi xong, ta viết nhầm rồi…”

Cả đám rùng mình, ai nấy ôm chặt bát cơm của mình, cúi đầu ăn như trâu bò, sợ bị ai để ý.

Cả tông môn nén đau thương, cúi đầu viết tiếp sát thư, chỉ sợ viết sai thêm cái nữa thì lại có thêm người đi chầu trời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: G·i·ế·t, một chiêu tuyệt sát