Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 128: Tấm chân tình đầy bi thương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Tấm chân tình đầy bi thương


Hắn không còn giãy giụa nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

"Kẻ nào không thể chứng minh, lập tức g·iết."

Nữ đệ tử bật khóc, cố gắng lùi lại.

Áp lực khủng kh·iếp đè xuống, xương cốt hắn kêu răng rắc.

"Bất tuâng·iết!"

Không còn ai dám kêu gào.

Lạnh lẽo. Khát vọng. Tuyệt vọng.

Lão tổ đã sống hơn hai nghìn năm, vậy mà chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể đã nổ tung thành huyết vụ.

Phụt!

Ở giữa điện thờ, một nữ tử bị khóa trên bệ đá, cơ thể run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự nhục nhã và căm hận.

Chúng lao vào.

Lô Đỉnh Đạo Tông chính thức bước ra khỏi bóng tối, không còn che giấu dã tâm.

Không ai có thể phản kháng.

Tuyệt vọng, sư huynh quỳ rạp xuống đất, đấm mạnh vào ngực mình.

Trước mặt họ, một trưởng lão áo bào đen chắp tay đứng thẳng, ánh mắt lạnh băng.

Chúng thực sự g·iết.

Chỉ lẳng lặng bước tới, như một con rối đã mất đi linh hồn.

Bọn họ biết rằng mình không thể.

Thi thể của tên tu sĩ vô dụng còn chưa nguội lạnh, nhưng không ai dám nhìn, không ai dám thương tiếc.

Trưởng lão thở dài.

Lại một kẻ bị g·iết.

Hắn gào lên.

"Các ngươi… không có quyền ra lệnh." "

Không ai dám phản kháng.

Ba ngày sau, Huyễn Ma Tông bị diệt môn.

Hắn cắn răng, nhìn nữ đệ tử, ánh mắt đầy đau khổ.

ẦM!

Bởi vì ai nói "không"đều đ·ã c·hết.

Nhưng

Hắn nhìn nữ đệ tử trước mặt, một cô gái từng là đồng môn của hắn, từng cùng hắn sư huynh sư muội gọi nhau thân thiết.

Bên trong đại điện Lô Đỉnh Đạo Tông.

“Không! Ta có thể chữa trị! Ta có thể dùng đan dược! Ta không muốn c·hết!”

Những kẻ còn sống run rẩy nhìn nhau.

Không thể.

Có kẻ mừng rỡ.

Một kẻ khác bị lôi lên.

Sư huynh phun ra máu tươi, đan điền vỡ vụn, sinh cơ tàn lụi.

“Kẻ vô dụng… không có tư cách sống.”

Hôm nay, nàng chỉ là một công cụ để hắn chứng minh tư cách sống.

"Ngươi là ai? Dám chống lại lệnh của Lô Đỉnh Đạo Tông?"

Không có gì xảy ra.

Hắn mỉm cười.

Vì nếu bọn họ thất bại,

Hắn không thể.

Vừa dứt lời, một nữ nhân áo tím xuất hiện giữa thiên không.

Nam tu sĩ cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Không ai thương tiếc.

Hắn sẽ c·hết.

Một trưởng lão Lô Đỉnh Đạo Tông cười lạnh, bước lên một bước:

"Ta… ta là nữ nhân… làm sao có thể chứng minh?"

“Sư huynh…”

"Từ nay về sau, mọi tu sĩ trong tu chân giới đều phải sử dụng lô đỉnh để tu luyện."

Cả đầu hắn nổ tung như một quả dưa chín, máu thịt văng tung tóe.

Nhưng cơ thể hắn vô dụng.

Toàn thân hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng.

Nàng khóc không thành tiếng, ánh mắt van xin.

Vì bọn họ đã hiểu,

"Xin lỗi…"

Bảy ngày sau, Cửu Thiên Lôi Điện Tông sụp đổ.

Không ai có thể từ chối.

Bên ngoài miếu, có sát thủ của Lô Đỉnh Đạo Tông đang canh gác.

"Không còn lựa chọn nào khác."

Trong ánh nến mờ nhạt, nơi này đã trở thành một vũng lầy của địa ngục."

Trưởng lão cười nhạt.

“Không! Ta không muốn! Ta không muốn!”

Không ai dám nói "không."

Tiếng hét tuyệt vọng vang lên.

ẦM!

Nhưng hắn vẫn cố gắng.

Một trưởng lão vung tay, chưởng lực như trời giáng.

Các đại tông môn chấn động.

Một chưởng đánh xuống.

Bốn kẻ đ·ã c·hết.

Hắn run rẩy lắc đầu, mắt ngập tràn đau khổ.

Trưởng lão áo bào đen vẫn đứng đó, ánh mắt bình thản như nhìn đám cỏ dại ven đường.

Một người xuất hiện.

Bọn họ chỉ đứng đó, lặng lẽ chờ c·hết.

"Từ hôm nay, các ngươi không được sử dụng lô đỉnh để tu luyện nữa."

Tấm chân tình của nàng, hóa thành trò cười trong một tông môn nơi lô đỉnh là tất cả.

Tiếng khóc xé lòng.

Thiên lôi ầm ầm giáng xuống, nhưng không đánh trúng nữ nhân kia.

ẦM!

Đầu hắn rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

"Ta có thể… ta có thể… ta có thể mà…!"

Vẫn chỉ là bất lực.

Một nam tu sĩ môi run rẩy, cả người toát mồ hôi lạnh.

“Kẻ không thể tu luyện Lô Đỉnh, giữ lại làm gì?”

Bọn họ chỉ còn một con đường duy nhất.

Những kẻ còn sống đều tái nhợt, ánh mắt vô hồn.

Bọn họ đều biết… đến lượt mình.

Bất lực.

Tại một góc u ám trong Lô Đỉnh Đạo Tông.

Nhưng

Không ai có thể chiến thắng lô đỉnh chi đạo."

ẦM!

“Sư huynh… đừng mà…”

ẦM!

Vì hắn không muốn c·hết.

“Ta không cam tâm! Ta rõ ràng đã tu luyện Lô Đỉnh Đạo, tại sao lại như vậy?!”

“Ta không muốn c·hết! Xin lỗi sư muội!”

"Xin lỗi… ta không muốn c·hết…"

Hắn đứng giữa đại điện Lô Đỉnh Đạo Tông, khoanh tay nhìn xuống những kẻ thống trị tu chân giới, nhàn nhạt nói:

Xung quanh, những nam tu sĩ khác đã hoàn toàn hoảng loạn.

Sau lưng, các trưởng lão lạnh lùng quan sát, tay đặt trên chuôi kiếm.

Một đạo kiếm quang lướt qua cổ.

Lô Đỉnh Đạo Tông định chế quy tắc.

Bốp!

Những tu sĩ còn lại không còn kêu than, không còn giãy giụa.

Không gian nặng nề như bị bóng tối nuốt chửng.

“Không… không… ta đã tu luyện Lô Đỉnh Đạo, vì sao lại như vậy?!”

Đám tu sĩ sợ hãi đến cực độ.

Hắn đưa tay ra,

"Ngươi không cần chứng minh."

Chỉ cần hắn thất bại

ẦM!

Hắn cắn răng, nhào tới.

Máu bắn lên mặt nữ đệ tử.

Hắn cũng thà c·hết còn hơn.

Sát khí bao trùm, không ai dám thở mạnh.

Hắn tuyệt vọng gào lên, cơ thể run rẩy.

Chỉ có nữ đệ tử kia ngã quỵ, đôi mắt ngập tràn bi thương.

Một sắc lệnh ban ra, thiên hạ đại loạn.

Nhưng chẳng ai để tâm đến tiếng gọi nghẹn ngào của nàng.

Tông chủ Huyễn Ma Tông cự tuyệt sắc lệnh, nói một câu:

Đêm hôm đó, toàn bộ Huyễn Ma Tông bị bao phủ bởi một tầng sương mờ.

Tiếng cười cuồng loạn.

Không còn ai dám phản kháng.

"Tiếp theo."

"Vô dụng."

Không ai dám nói gì.

Nhưng một tu sĩ bị dồn vào đường cùng đã nhào tới.

Nàng bật khóc.

Chương 128: Tấm chân tình đầy bi thương

Bởi vì Lô Đỉnh Đạo Tông không chỉ nói suông.

Hắn ngập ngừng tiến lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì bọn họ biết… nếu không chứng minh được, người tiếp theo c·hết sẽ là chính mình.

Nữ đệ tử run rẩy lùi lại, nước mắt chảy dài.

Những nam tu sĩ còn lại hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng

Nhưng

Trưởng lão cười nhạt.

Một luồng kiếm khí phóng đến, đầu hắn rơi xuống đất.

Lại một kẻ nữa c·hết.

Hắn nhìn nữ nhân trước mặt

Một trưởng lão áo bào đen nhìn xuống đám đệ tử, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc.

Bụp!

Nàng biết,

Nàng trợn tròn mắt, cả người run lên bần bật.

Nhưng vào ngày thứ mười một

"Tu chân vốn dĩ là con đường nghịch thiên, không thể để Lô Đỉnh trói buộc!"

“Sư huynh…”

Hoàn toàn vô dụng.

"Ngươi chỉ cần giúp bọn chúng chứng minh."

Mà là hoàn toàn sụp đổ.

Nàng đã không còn nước mắt để khóc, chỉ biết run rẩy, nhìn hắn bằng ánh mắt trống rỗng.

Hắn hoảng sợ lùi lại, nhưng một tên hộ pháp đá mạnh vào lưng, khiến hắn ngã nhào về phía nữ đệ tử.

Một nam tu sĩ bị đẩy lên.

Khi sương tan, tất cả tu sĩ đều hóa thành xác khô.

Nơi này… chính là địa ngục."

“Trời ơi! Vì sao lại thế này?”

Một nhóm tu sĩ bị ép quỳ trên nền đá lạnh.

“Ta rõ ràng đã tu luyện Lô Đỉnh Đạo! Vì sao lại không thể?!”

Một đạo kiếm khí xẹt qua.

Không thể trốn thoát.

Không thể từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nữ đệ tử ngỡ ngàng, mắt dần đỏ hoe.

Nhưng…

Bọn họ không muốn c·hết.

Nam tu sĩ mồ hôi lạnh túa ra như suối.

Không có gì thay đổi.

Cơ thể hắn không có một chút phản ứng.

"Bắt đầu đi."

Trưởng lão áo bào đen chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám tu sĩ.

Rồi…

Dù nàng xinh đẹp nhường nào, dù nàng chủ động nhường nào

Đã trở thành cát bụi."

"Kẻ nào thất bại, c·hết."

Có kẻ run rẩy, sợ hãi.

Lại không có phản ứng.

Mùi máu tanh tràn ngập.

Hắn biết mình không thể.

Mười ngày sau, toàn bộ tu chân giới quỳ gối.

Không ai có thể thoát khỏi số phận này.

Nàng chỉ nhẹ nhàng đưa tay

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Hoặc c·hết."

Nhưng

Hai kẻ đ·ã c·hết.

“Ngươi đã kiểm tra ba lần, vẫn không có phản ứng.”

Nhưng

"Kẻ không thể tu luyện Lô Đỉnh, không có tư cách sống."

Mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng.

Một luồng kiếm khí xẹt qua, cắt đứt cổ hắn.

Vạn Kiếm Tông, Đao Vương Cung, Bạch Nhật Thánh Địa… tất cả đều nín thở.

Hắn nhìn nữ đệ tử.

Nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

"Tiếp theo."

Đầu hắn rơi xuống.

Sư huynh bị trói chặt, quỳ trước mặt các trưởng lão.

Đã ba kẻ c·hết.

Hắn không thể.

Cửu Thiên Lôi Điện Tông từ đó xóa tên khỏi tu chân giới.

Lời tuyên bố tàn nhẫn vô tình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mình không thể trốn thoát.

Không ai có thể trốn thoát."

Nàng bị ném vào giữa đám nam tu sĩ.

"Không! Không thể nào! Ta đã tu luyện Lô Đỉnh Đạo, vì sao lại như vậy?!"

Hoặc chứng minh được…

Trưởng lão lạnh lùng phán xét.

Hắn gào lên, cố gắng giãy giụa.

Bóng đêm bao phủ ngôi miếu cũ kỹ, ánh nến lay lắt phản chiếu những gương mặt méo mó vì sợ hãi.

Bởi vì đằng sau trưởng lão là một đống xác c·hết, máu chảy thành sông.

Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại.

Họ sẽ c·hết.

"Hôm nay, các ngươi phải chứng minh đã tu luyện Lô Đỉnh Đạo."

Mà đánh thẳng vào Cửu Thiên Chân Nhân.

Máu bắn tung tóe.

Không ai dám phản kháng.

Bên trong, hơn mười tên đệ tử quỳ rạp dưới đất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Không một chút phản ứng.

Đã mất đi tư cách làm một tu sĩ."

"Sư huynh… ta xin ngươi…"

Nhưng

Nữ đệ tử cả người nhuốm đầy máu, tâm trí trống rỗng, ánh mắt dại ra.

"Ta là người quyết định quy tắc của tu chân giới."

"Không… không… KHÔNGGGG!"

"Ta muốn xem thử, ai dám bắt lão phu dùng lô đỉnh!"

Bọn họ đều sợ hãi.

Lại một tu sĩ bị đẩy lên.

Cả đại điện lặng như tờ.

Bọn họ biết rằng mình không có hy vọng.

Bầu không khí đã không còn là tuyệt vọng.

ẦM!

Vì hắn,

Hắn cũng không muốn.

Một luồng áp lực kinh khủng bao trùm, nữ đệ tử không thể chống cự.

Nhưng

Một trưởng lão lạnh lùng phất tay.

Tuyệt vọng. Sợ hãi.

"Không thể? Vậy thì c·hết."

"Tiếp theo." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cửu Thiên Chân Nhân, lão tổ Lôi Điện Tông, tức giận hét lớn:

Không một ai sống sót.

Một mỹ nữ bị đẩy ra giữa đám đông.

"Bọn ngươi đã hiểu quy tắc."

Hắn không thể lựa chọn.

Ầm!!!

Không ai quan tâm.

“Ngươi đi đi… ta không xứng đáng… ta… ta đã bị phế rồi…”

Hắn vẫn vô dụng.

"Vô dụng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Tấm chân tình đầy bi thương