Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Kẻ thắng, kẻ c·h·ế·t, quy tắc tàn nhẫn của lô đỉnh chi đạo
Thi thể nam đệ tử hóa thành tro bụi ngay trước mắt sư muội.
Lão chính là Lăng Vô Cực, tông chủ Lô Đỉnh Đạo Tông!
Trước mặt nàng, một nam đệ tử gầy gò, sắc mặt trắng bệch, linh lực suy kiệt.
Như thể, c·ái c·hết của hắn không đáng để bận tâm. "
“Không! Đừng mà! Hắn không đáng phải c·hết!”
“Ai là kẻ mạnh nhất?”
ẦM!
“Từ giờ, ngươi chính thức được công nhận là đệ tử trung tâm của Lô Đỉnh Đạo Tông.”
Thế nhưng
Nam đệ tử vẫn không đáp.
"Căng thẳng? Một kẻ tu hành Lô Đỉnh Đạo mà lại căng thẳng?"
“Thưởng cho hắn 20 lô đỉnh thượng phẩm!
“Nếu hắn không thể tu luyện, hắn c·hết là đúng.”
Một đệ tử áo đen bước lên kéo t·hi t·hể nữ đệ tử ra ngoài.
Hắn không thể thở, không thể phản kháng.
Nhưng
3. Mỗi khi hấp thu được một lượng âm nguyên nhất định, sẽ có giá·m s·át viên ghi nhận.
ẦM!
Hắn… đ·ã c·hết.
Trán đổ mồ hôi lạnh, hắn cắn răng, cố gắng lần nữa.
“Luật là luật.”
Người nàng yêu… đã bị chính tông môn này xóa sổ.
Bốp!
Một đống tro tàn lặng lẽ bay theo gió.
5. Nếu có ai kiệt sức mà c·hết, sẽ bị coi là kẻ yếu, không được thu thập t·hi t·hể.
Một cuộc tranh đấu điên cuồng mở ra.
Sư muội run rẩy, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“KHÔNG…!!!”
“Kẻ nào có thể song tu lâu nhất, hấp thu nhiều âm nguyên nhất, sẽ được ban thưởng 20 lô đỉnh thượng phẩm!”
“Tốt.”
Toàn bộ quảng trường bùng nổ trong tiếng hoan hô.
Trưởng lão cười nhạt.
Sư muội gào khóc.
“Ta… ta không thể…”
Một luồng áp lực kinh khủng bao trùm lên người hắn.
"Ngươi là đồ bỏ đi!"
Sau đó, hắn gật đầu hài lòng.
Tại Lô Đỉnh Thánh Sơn, trung tâm của Lô Đỉnh Đạo Tông.
Ngoài động phủ.
Bốp!
Một giọt nước mắt lăn dài trên má."
Thi thể hắn lạnh dần.
Cánh cửa đá một lần nữa đóng lại.
Chỉ là một công cụ để kẻ khác tu luyện.
"Kẻ không thể tu luyện Lô Đỉnh Đạo… không có tư cách sống."
Sư muội run lên. Nàng cắn môi, ánh mắt kiên định.
Hắn run rẩy nắm chặt hai tay, trán đổ mồ hôi lạnh.
Trưởng lão vung tay tát hắn văng xa ba trượng.
Bên dưới, một tu sĩ tóc bạc, thân hình cường tráng, vẫn ung dung ngồi trên lôi đài.
Có kẻ vượt qua giới hạn, ánh mắt đỏ ngầu, linh lực sôi trào.
“Không!!!”
Trưởng lão đưa tay kiểm tra linh lực trên người hắn.
“Quả nhiên… kẻ nào liệt dương thì không có tư cách tồn tại.”
“Sư huynh, chỉ cần chàng chấp nhận ta… chàng sẽ không bị g·iết!”
"Vô dụng."
Ba ngày sau.
Hắn phun ra một ngụm máu, linh lực đột nhiên hỗn loạn, đan điền vỡ nát!
“Tông chủ, tiểu đệ vẫn còn rất nhiều sức lực.”
Một món đồ chơi…
Hắn không nói.
Trên quảng trường rộng lớn, một lão giả áo bào vàng đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng quét qua biển người.
Nhưng hắn chỉ tuyệt vọng nhắm mắt.
Hàng trăm cặp tu sĩ lập tức bước vào lôi đài.
Trưởng lão đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như đao.
“Kéo t·hi t·hể hắn đi, thiêu hủy.”
Nàng yêu hắn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, cả cơ thể co quắp, run rẩy kịch liệt.
Sau ba ngày, chỉ còn lại mười tu sĩ cuối cùng.
“Rất tốt! Nhưng chỉ một người có thể trở thành bá chủ Lô Đỉnh Đạo.”
Một bầu không khí điên cuồng bao trùm toàn bộ quảng trường.
“Lý Thuần Phong, ngươi còn trụ vững sao?”
Trong một động phủ yên tĩnh của Lô Đỉnh Đạo Tông.
Không ai thương tiếc. Không ai bận tâm.
“Dù thế nào, ta cũng nguyện dâng hiến tất cả cho chàng.”
4. Kẻ nào bị ép ra ngoài giữa chừng, lập tức bị loại.
Chỉ có ánh mắt… lạnh như tro tàn.
Nàng chậm rãi cởi bỏ y phục, tiến lại gần hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phản ứng.
Hắn chính là đại đệ tử của Lô Đỉnh Đạo Tông!
“Sư huynh! Đừng mà!”
Trên đài cao, Lăng Vô Cực cười lạnh.
Sư muội hoảng sợ ôm lấy hắn.
Không còn tự do, không còn tương lai.
Nhưng đã quá muộn.
Một đại hội long trọng được tổ chức, tu sĩ từ khắp tu chân giới kéo đến như nước.
Không có gì xảy ra.
Nhưng
“Ta… ta nguyện ý trở thành lô đỉnh.”
Lý Thuần Phong bình tĩnh trả lời, ánh mắt tràn đầy tự tin.
“Lý Thuần Phong, chiến thắng!”
Tiếng thét tuyệt vọng của nàng vang vọng trong đêm tối."
“Một kẻ vô dụng bị trừng phạt, có gì đáng ngạc nhiên?”
“Ngươi có biết hậu quả của việc không thể tu luyện Lô Đỉnh không?”
Vì nàng biết, phản kháng chỉ có một con đường duy nhất,
Yêu từ rất lâu.
“Sư huynh, ta nguyện làm lô đỉnh của chàng… chỉ cần chàng muốn.”
2. Thời gian song tu được tính theo hơi thở, ai kéo dài lâu nhất sẽ thắng.
Nhưng nàng không dám phản kháng.
Nhưng mỹ nhân trước mặt dù có hoàn mỹ đến đâu, hắn vẫn không thể…
Trong bóng tối, nam đệ tử cuối cùng cũng cúi đầu.
“Rất tốt! Nếu ngươi trụ qua một canh giờ nữa, phần thưởng là của ngươi.”
Một t·iếng n·ổ vang lên trong cơ thể hắn!
“Ngươi có hai lựa chọn.”
“Hai, đi theo sư huynh ngươi.”
Một đệ tử trẻ tuổi quỳ trên nền đá lạnh, toàn thân run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một canh giờ sau…
“Trưởng lão! Cho ta một cơ hội khác! Ta có thể dùng đan dược! Ta có thể tìm cách khác!”
Tại quảng trường Lô Đỉnh Đạo Tông.
"Hãy chứng minh ngươi có thể tu luyện Lô Đỉnh Đạo."
Hắn nuốt nước bọt, cố gắng điều động linh lực, cố gắng chứng minh bản thân.
Lô Đỉnh Đạo Tông một lần nữa khẳng định quyền lực tuyệt đối của mình trong tu chân giới."
Khi thấy nữ đệ tử ôm lấy t·hi t·hể sư huynh, một trưởng lão nhếch môi cười nhạt.
ẦM!
Một chưởng đánh xuống!
“Đây là vinh quang.”
Nhưng
Trước mặt hắn, một mỹ nữ tuyệt sắc áo mỏng như sương, da thịt trắng mịn, ánh mắt mê hoặc.
Chương 127: Kẻ thắng, kẻ c·h·ế·t, quy tắc tàn nhẫn của lô đỉnh chi đạo
Không có con đường thứ ba.
Từ hôm nay, nàng không còn là một tu sĩ.
Không ai dám thách thức hắn.
Hắn tuyệt vọng bò đến, ôm chân trưởng lão, giọng khản đặc.
Trong điện đường, mỹ nhân kia chỉ thở dài một hơi, chán nản bước đi.
Xung quanh, các đệ tử áo đen vẫn tiếp tục công việc như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bên dưới, hàng ngàn tu sĩ hô vang.
“Không thể tu luyện Lô Đỉnh Đạo thì không có tư cách sống.”
Hắn vung tay.
Một nhóm đệ tử áo đen lạnh lùng đứng chờ.
Một đệ tử áo đen cười lạnh.
“Bắt đầu!”
“Một, trở thành lô đỉnh chính thức của Lô Đỉnh Đạo Tông.”
ẦM!
Một chưởng đánh xuống, linh hồn hắn vỡ nát.
Ánh nến lay động, hắt lên bóng dáng của một nữ đệ tử quỳ trước mặt sư huynh.
Có kẻ sớm kiệt sức, mặt mày tái nhợt, bị đuổi khỏi lôi đài trong nhục nhã.
Hắn lạnh nhạt nhìn nàng.
“Dọn dẹp t·hi t·hể, chuẩn bị cho lần tu luyện tiếp theo.”
“Hôm nay, đại hội Lô Đỉnh chính thức bắt đầu!”
Cái c·hết.
Nay, vì muốn giúp hắn tu luyện, nàng đã tự mình dâng hiến.
Cả người hắn cứng đờ như tượng gỗ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.
Cả cơ thể như bị nguyền rủa.
ẦM!
ẦM!
Từng giờ trôi qua…
1. Mỗi tu sĩ được phân phối một lô đỉnh để song tu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trưởng lão không quan tâm.
Nàng run rẩy cởi bỏ y phục, ánh mắt đầy mong đợi.
“Ta… ta…”
“Ta… ta không phải không thể! Chỉ là… chỉ là ta hơi căng thẳng…”
Nữ đệ tử lo lắng tiến lại gần.
Tại một động phủ u ám bên trong Lô Đỉnh Đạo Tông.
Trái tim hắn chìm xuống.
Một cấm chế khắc lên người nàng.
“Sư huynh?”
Tại một điện đường của Lô Đỉnh Đạo Tông.
Sư muội quỳ gục trên nền đá lạnh, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Tại một góc tông môn, sư muội bị gọi đến trước mặt một trưởng lão.
Sư muội nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Hắn lùi lại, hai tay siết chặt, toàn thân run rẩy.
Cả điện đường yên tĩnh đến đáng sợ.
Không một chút phản ứng.
Một nữ đệ tử quỳ gối trước mặt sư huynh của mình, nước mắt lăn dài.
Không có phản ứng.
Và nàng không có quyền từ chối."
Giọng nói lạnh lùng, vô cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốt lắm, ít ra ngươi vẫn còn sống.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.