Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Sau loạn thế
Hoa Vân nhướng mày.
“Hoa công tử, gần đây có tin đồn rằng Vô Cực Ma Tông đang bí mật thu thập Thiên Ma Tinh Huyết, nghe nói kẻ nào dính vào sẽ không có kết cục tốt. Nếu công tử chỉ muốn xen vào ‘chuyện nhỏ’ thôi, vậy… có nên suy nghĩ lại không?”
Một luồng khí tức kỳ dị vừa lướt qua, nhẹ như sợi lông nhưng lại mang theo cảm giác c·hết chóc khó tả.
Không khí đọng lại.
Hắn không vội, cứ đi dạo chậm rãi trên con đường đá xanh, thi thoảng lại dừng lại ngắm nhìn các quầy hàng bên đường.
Thấy vậy, Hoa Vân thở dài một tiếng, quạt ngọc khẽ gõ lên lòng bàn tay:
Hoa Vân cười nhẹ, thong thả mở cây quạt ra, lẩm bẩm:
Bên trên một tòa lâu các gần đó, một thân ảnh áo đen đang ngồi xếp bằng, đôi mắt đỏ rực như quỷ dữ, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Chậc, câu nói này ta nghe mãi cũng chán rồi.”
Ngay khi câu nói còn vang vọng trong không khí, bóng đen trên mái hiên bỗng dưng biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một luồng lực lượng vô hình bỗng tràn ra, bao phủ lấy cơ thể hắn. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy linh hồn mình bị bóp nghẹt, cơ thể không còn là của mình nữa.
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén cắt qua thần hồn kẻ đối diện.
Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể hắn b·ị đ·ánh bật ngược, đập mạnh vào bức tường phía xa. Máu tươi văng tung tóe!
"Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh từ dãy núi xa. Thân ảnh áo đen ngồi trên mái hiên, đôi mắt đỏ rực lấp lóe ánh sáng kỳ dị, trông như một con quỷ từ trong bóng tối bước ra.
Lão già râu bạc chậc lưỡi, nhấp một ngụm rượu rồi thở dài:
“Ồ? Một chuyện thú vị như vậy mà các ngươi lại bảo ta đừng quan tâm? Lão trượng, có phải ngài chưa hiểu tính cách của ta không?”
Nhưng
Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người áo đen lạnh sống lưng.
Một lão già râu bạc, có vẻ là người từng trải, khẽ hắng giọng:
Người áo đen giật mình, nhưng ngay lập tức đứng dậy, chắp tay cười lạnh:
"Tấn công bất ngờ sao? Chậc, chiêu này cũ lắm rồi."
Hắn hứng thú suy nghĩ. Nếu thật sự có kẻ đang m·ưu đ·ồ như vậy, thì trò vui này sẽ không nhỏ.
Hoa Vân bước ra khỏi tửu lâu, quạt ngọc trong tay khẽ phe phẩy. Đêm nay trăng sáng nhưng trong lòng hắn lại thấy một màn kịch hay sắp hạ màn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa màn sương mù lẩn khuất, một tửu lâu treo cao lá cờ phất phơ trong gió. Từng dòng tu sĩ ra vào, bàn tán về những biến động gần đây, một tông môn bị diệt trong đêm, một thiên tài trẻ tuổi bỗng dưng m·ất t·ích, hay một vị ma tôn vừa tuyên bố muốn thống lĩnh thiên hạ.
“Vị bằng hữu kia, ngươi cứ trừng ta mãi như thế, ta ngại lắm đấy.”
“Hoa công tử quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng ta khuyên một câu, có những chuyện biết ít thôi thì tốt hơn.”
Hoa Vân bật cười:
“Xem ra, lại có chuyện để làm rồi.”"
"Đúng là câu này ta nghe mãi không chán."
"Tửu lâu lặng đi một lúc, rồi những tiếng xì xào lại nổi lên. Một vài tu sĩ rụt cổ, lặng lẽ rời khỏi, sợ dính dáng đến chuyện này. Một số kẻ táo bạo hơn thì nhìn theo bóng lưng Hoa Vân, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
Hoa Vân bật cười, đặt ly rượu xuống, ánh mắt sáng rực:
Ngay khi nhát kiếm tưởng chừng đã xuyên thủng ngực Hoa Vân, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Khoảnh khắc cái tên đó vang lên, một luồng khí tức kỳ dị bỗng tràn ra từ phương xa. Cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Hắn đột nhiên dừng bước.
"Ngươi biết quá nhiều rồi."
Hoa Vân đứng dưới đường, quạt ngọc khẽ gõ vào lòng bàn tay, khóe miệng cong lên như thể vừa bắt gặp một chuyện thú vị.
Hắn đứng dậy, ánh mắt hướng về phương xa, nơi có một tông môn tà dị đang thu thập huyết tinh trong bóng tối.
"Vô Cực Ma Tông thu thập Thiên Ma Tinh Huyết... Nếu ta nhớ không lầm, thứ này chỉ có thể luyện chế một loại huyết thuật cực đoan, khiến người ta tiến hóa thành Ma Huyết Nhân?"
Ngay lập tức, một luồng lực lượng vô hình quét qua, khiến không gian xung quanh chấn động. Người áo đen cảm thấy như bị một ngọn núi đè lên, cả cơ thể run rẩy.
"Hoa công tử, ngài nghĩ thế nào về chuyện này?" Một tu sĩ không nhịn được hỏi.
"Muốn đi? Chưa được đâu."
Nói xong, hắn không chờ ai phản ứng, lập tức hóa thành một bóng đen lao vụt ra ngoài cửa sổ.
"Thiên Ma Tinh Huyết… là để thức tỉnh một thứ đã ngủ say ngàn năm…"
Trong khoảnh khắc, cả tửu lâu bỗng trở nên im lặng. Ai cũng hiểu, một cơn gió lạ sắp thổi qua vùng đất này, và nó sẽ không để ai yên ổn!"
"Ồ… thú vị rồi đây.
"Thứ gì?"
"Chuyện lớn lại sắp xảy ra rồi..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không khí trong tửu lâu chợt trở nên kỳ lạ. Một vài tu sĩ liếc nhìn nhau, có kẻ giả vờ cúi đầu uống rượu, có kẻ lại như đang cân nhắc điều gì đó.
Hoa Vân vẫn đứng yên tại chỗ, một tay phe phẩy quạt, một tay nhẹ nhàng đặt lên lưỡi kiếm. Ánh mắt hắn không có lấy một tia căng thẳng, chỉ là một sự tò mò nhàn nhã.
"Keng!"
Hoa Vân lắc đầu, giọng điệu lười biếng:
Người áo đen nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng loạn, rồi thốt ra ba chữ:
Hoa Vân nhìn về chân trời xa xăm, ánh mắt chợt lóe sáng.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói, hoặc là để ta tự tìm hiểu, mà nếu ta phải tự tìm hiểu, e rằng ngươi sẽ phải nếm trải thứ còn kinh khủng hơn cả c·ái c·hết."
"Ma Thiên Tàm."
"Lại cái kiểu trung thành đến ngu xuẩn này nữa. Không biết rằng trên đời này, có những thứ đáng sợ hơn cả Vô Cực Ma Tông sao?"
"Tại một góc tu chân, nơi thế lực các tông môn giằng co như sóng ngầm, nơi chính tà đan xen, và cũng là nơi những thiên kiêu, ma đầu, kẻ điên, người tỉnh đều tìm cách khẳng định đạo của mình.
Nhưng…
"Nào, giờ thì nói xem, Vô Cực Ma Tông đang giấu cái gì?""
Hoa Vân mỉm cười: "Chuyện lớn thì không liên quan đến ta, nhưng chuyện nhỏ... ta nhất định phải xen vào!"
Hắn hoảng hốt, nhưng chưa kịp làm gì thì một ngón tay đã điểm nhẹ vào trán hắn.
"Người áo đen run rẩy, khóe miệng trào máu. Hắn không ngờ chỉ trong một chiêu đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn, không có lấy một chút sức phản kháng.
Hắn vừa dứt lời, trong góc tửu lâu, một người áo đen bất giác siết chặt tay cầm chén trà. Một sát ý rất nhẹ thoáng hiện, nhưng Hoa Vân đã kịp bắt lấy.
Người áo đen run rẩy dữ dội. Hắn không thể nói, nhưng cũng không thể không nói.
"Vô Cực Ma Tông à?" Hắn tùy ý hỏi, giọng điệu như chỉ đang trò chuyện về thời tiết.
"Bốp!"
Hắn thu quạt lại, hờ hững nói:
Nhưng hắn vẫn cắn răng, không chịu hé miệng. Trong tu chân giới, những kẻ dám phản bội Vô Cực Ma Tông đều có kết cục thê thảm.
Bóng đêm tĩnh lặng, nhưng trong khoảnh khắc đó, một trận chiến vô hình đã bắt đầu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân bước đến gần, cúi xuống nhìn hắn, đôi mắt mang theo một tia hứng thú:
Một luồng sát khí sắc bén lao thẳng đến như tia chớp. Không gian như vỡ vụn trong khoảnh khắc, ánh trăng bị che phủ bởi sát ý tuyệt đối.
Bên trong, một công tử áo trắng dựa lưng vào ghế, tay phe phẩy cây quạt ngọc, khóe môi vương nụ cười tùy ý. Hắn lắng nghe những câu chuyện, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú.
Chương 132: Sau loạn thế
Ánh mắt hắn tràn đầy kinh hãi. Hoa Vân… rốt cuộc là quái vật gì?
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, hắn cắn răng, giọng nói khàn khàn thốt ra:
Cây quạt ngọc của hắn nhẹ nhàng chặn lại mũi kiếm.
Vụt! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa Vân thu tay, vẫn thản nhiên phe phẩy quạt.
Người áo đen trừng mắt, định rút kiếm lùi về nhưng lại phát hiện tay mình bị giữ chặt không thể động đậy!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.