Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133: Ma thiên tàm
“Người không thấy phiền sao? Đi đâu cũng xen vào chuyện của người khác, đến ta cũng bị lôi vào rắc rối của người.”
Ở Thiên Trì Thành, xen vào chuyện của người khác… có khi lại là một lựa chọn nguy hiểm."
“Diệp Linh, chẳng lẽ con không thể chào ta bằng một câu dễ nghe hơn sao?”
"Ta không có ý g·iết ngươi. Chỉ là muốn biết chuyện gì đang diễn ra."
"Khi bầu trời trở lại yên tĩnh, không còn dấu vết của đôi mắt máu, Hoa Vân thu quạt lại, lười biếng vươn vai.
"Giữa lúc không khí còn đang xôn xao vì vụ c·ướp, thì trong một góc tối, một bóng người lặng lẽ rời đi.
"Đa tạ công tử!"
"Rầm!"
Cô quay đầu, ánh mắt hơi đổi sắc:
Một giọng nói khàn khàn, u ám vang lên từ hư không:
Người áo đen nhìn hắn thật sâu, rồi lặng lẽ đứng dậy, cắn răng bỏ đi.
Chậc, chuyện này không đơn giản chỉ là một vở kịch nhỏ nữa rồi.
Hắn giơ quạt lên, khẽ quét một đường!
Hoa Vân không ngăn cản. Hắn chỉ đứng đó, nhìn về phương xa, nơi khí tức tà dị vẫn đang lan tràn.
Ma Thiên Tàm… (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại một tòa thành sầm uất giữa vùng biên giới tu chân giới…
“Ta mặc kệ. Nếu người có c·hết thì cũng đừng kéo ta theo.”
Đám đông tu sĩ nhanh chóng tản ra, k·ẻ c·ướp lướt qua mọi người như một cơn gió, dường như sắp thoát được.
Nói xong, cô xoay người rời đi, nhưng bàn tay đã lặng lẽ siết chặt thanh đoản kiếm giấu trong tay áo.
Hoa Vân bật cười, nhìn nữ đệ tử duy nhất của mình bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Diệp Linh nghẹn lời. Đúng là cô tự tìm đến, nhưng chẳng qua vì… cô không muốn sư phụ mình c·hết lãng nhách ở nơi nào đó mà thôi!
Lão đạo sĩ sửng sốt, rồi vội vàng nhận lấy, cảm kích chắp tay:
Những kẻ quỳ trên mặt đất kinh ngạc đến cứng đờ.
Sát khí trong lòng hắn lặng lẽ tan biến, thay vào đó là một tia phức tạp.
Diệp Linh nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, rồi hừ một tiếng.
Hoa Vân khẽ cười, quạt ngọc trong tay phe phẩy nhè nhẹ.
Thành này có tên Thiên Trì Thành, là nơi giao thương giữa nhiều thế lực. Các tu sĩ qua lại như nước, kẻ bán đan dược, người mua pháp bảo, có kẻ cười nói, cũng có kẻ âm thầm giao dịch những món hàng cấm kỵ.
Đó là một nam tử mặc áo xám, khí tức ẩn nhẫn, đôi mắt lóe lên vẻ nghi ngờ. Hắn vừa chứng kiến Hoa Vân chỉ bằng một cái phe quạt mà chặn đứng một kẻ có tu vi Kết Đan, lại còn nhẹ nhàng trả lại pháp bảo như không có gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ:
"Người áo đen run rẩy, cảm giác như vừa bước một chân vào quỷ môn quan. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là Hoa Vân không hề ra tay kết liễu.
Đám tu sĩ gần đó kinh hãi quỳ rạp xuống, linh hồn run rẩy không dám ngẩng đầu.
Hoa Vân vẫn đứng đó, tay phe phẩy quạt ngọc, nhưng ánh mắt hắn đã trầm xuống.
Chỉ một cái quạt… mà có thể khiến tồn tại kinh khủng kia lùi bước?
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như ngừng thở." (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người… muốn nhúng tay vào sao?”
“Làm gì có chuyện ta lôi con vào? Rõ ràng là con tự tìm đến đây mà.”
Diệp Linh khoanh tay, ánh mắt hờ hững nhìn hắn. Cô mặc một bộ y phục xanh nhạt, tóc dài buộc hờ, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên vẻ bất mãn sâu sắc.
Sát khí lạnh buốt bao trùm cả vùng trời!
Thay vào đó, Hoa Vân chỉ thở dài, thu quạt lại rồi lùi một bước.
Bước chân Diệp Linh khựng lại.
Nếu Vô Cực Ma Tông đang cố thức tỉnh nó…
"Kẻ nào… dám điều tra chuyện của ta?"
Hoa Vân.
Giữa không khí náo nhiệt ấy, một nam tử áo trắng tay phe phẩy quạt ngọc, chậm rãi dạo bước trên con phố chính. Hắn trông như một công tử phú gia nhàn nhã đi ngắm cảnh, không có chút dáng vẻ của một cao thủ tu chân.
Bỗng
Hoa Vân không cần quay đầu cũng biết là ai.
Hoa Vân mỉm cười:
Hắn đột nhiên đâm sầm vào một bức tường vô hình, bị bật ngược lại, ngã sõng soài dưới đất.
""
"C·ướp! Có k·ẻ c·ướp pháp bảo của ta!"
"Gió đêm bỗng dưng nổi lên, cuốn theo hơi thở lạnh lẽo khó tả. Trời vốn trong vắt, nhưng từ phương xa, từng mảng mây đen như bị một bàn tay vô hình kéo đến, che lấp ánh trăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người này không đơn giản.”
"Ma Thiên Tàm… Xem ra, trò vui này không nhỏ đâu."
Tu chân giới đầy rẫy những kẻ mạnh thì làm càn, g·iết người không chớp mắt. Nhưng Hoa Vân, dù rõ ràng có thể bóp c·hết hắn như bóp một con kiến, lại không làm vậy.
Vừa lúc đó
Giọng nói của hắn không mang theo sát ý, thậm chí còn có chút nhàn nhã, như thể tất cả chuyện vừa rồi chỉ là một màn đùa giỡn.
Hoa Vân ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi, chỉ có một tia hứng thú nhàn nhạt.
Không gian trên bầu trời nứt vỡ. Một đôi mắt khổng lồ màu đỏ như máu mở ra giữa màn đêm.
"Ngươi… thật sự không g·iết ta?"
Hắn thản nhiên ném pháp bảo về phía lão đạo sĩ.
"Ngươi chạy nhanh thật đấy. Nhưng đáng tiếc…"
Hoa Vân cười nhẹ, tiếp tục phe phẩy quạt, như thể chẳng có gì đáng để bận tâm.
Hoa Vân cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt món pháp bảo dưới đất lên, "…ta lại không thích thấy người khác b·ị c·ướp đồ."
Hoa Vân mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo uy nghi tuyệt đối:
Nói đoạn, hắn phe phẩy quạt, tiếp tục bước đi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra."
“Ta thích ngươi rồi đấy, dám nói ra cả chuyện động trời thế này.”
Người áo đen run rẩy, muốn phản bác nhưng không thể thốt ra lời.
Kẻ c·ướp lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã nghe giọng nói nhàn nhã vang lên:
Nhưng ngay lúc đó, từ trong đám đông, một ánh mắt lạnh lẽo đang âm thầm quan sát hắn.
“Thiên Ma Tinh Huyết, Ma Thiên Tàm… Rốt cuộc bọn chúng định làm gì?”
“Sư phụ, người lại gây chuyện nữa rồi à?”
Nhưng khi hắn lao đến gần Hoa Vân…
“Vô Cực Ma Tông đang thức tỉnh Ma Thiên Tàm đấy.”
Nam tử áo xám không vội hành động, mà quay bước rời đi, tiến vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ phía sau thành.
"Trở về nói với chủ nhân của ngươi, nếu còn dám giở trò sau lưng ta, ta sẽ tự mình đến tìm hắn."
“Con nghĩ sao?”
Hoa Vân vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi thản nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Hoa Vân cúi xuống, nhìn kẻ áo đen đã sắp hôn mê, khóe môi cong lên.
Cô hừ lạnh, xoay người định bỏ đi.
Cái tên này không xa lạ. Trong những điển tịch cổ xưa, đó là một tồn tại khủng kh·iếp từng gieo rắc đại nạn cho tu chân giới. Một con yêu tà có khả năng hấp thụ huyết khí vạn vật, biến tu sĩ thành khô lâu sống, bị nó điều khiển như những con rối vô hồn.
Cả bầu trời bỗng nhiên rung chuyển! Đôi mắt máu khổng lồ kia lập tức co rụt lại, phát ra một tiếng gào thét chấn động hư không!
Hoa Vân nhìn theo bóng lưng đệ tử mình, cười khổ
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía trước. Một bóng người lao vun v·út trên không trung, trên tay cầm một món pháp bảo phát sáng. Phía sau, một lão đạo sĩ mặt đỏ bừng, vừa rượt theo vừa mắng chửi.
Hắn đến đây không phải để mua bán, mà bởi vì có tin đồn rằng Vô Cực Ma Tông đang hoạt động bí ẩn trong thành.
Chỉ thấy Hoa Vân vẫn đứng đó, quạt ngọc trong tay chưa hề động, nhưng một luồng khí vô hình đã tạo ra một rào cản ngay trước mặt hắn.
"G·i·ế·t ngươi thì có ích gì? Ta chỉ muốn xem trò vui mà thôi."
Hoa Vân vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên từ đầu phố:
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Mọi người kinh ngạc.
Người áo đen ngây ngẩn.
Ngay sau đó
"Rắc!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn chậm rãi phe phẩy quạt ngọc, miệng cười như không cười:
Chương 133: Ma thiên tàm
"ẦM!!!"
Nhưng Hoa Vân lại thong thả nói một câu:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.