Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Thiên đạo
Trước mặt nàng…
"Có một kẻ muốn câu Thiên Đạo… và nấu lẩu nó!"
" BÍ ẨN TUYỆT ĐỐI, NGAY CẢ THỜI GIAN CŨNG KHÔNG GHI LẠI HOA VÂN
Một nam nhân áo trắng đang dựng một thứ gì đó.
"Cũng đúng… có lẽ phải đổi sang giăng lưới."
"Làm gì à? Đương nhiên là… nấu lẩu rồi."
Nhưng có một điều chắc chắn…
Hoa Vân nhàn nhã nhấp ngụm trà, thản nhiên đáp:
Nam nhân áo trắng đặt chén trà xuống, thản nhiên gật đầu:
"Thiên Đạo… quên mất sao?!"
Ở một nơi xa xôi, Thiên Đạo bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ bất an.
"Hắn có thật sự tồn tại không?"
Tu sĩ: "…"
"Lỡ như… kẻ này thật sự bắt được Thiên Đạo thì sao?"
Lần đầu tiên trong vạn cổ… Thiên Đạo bắt đầu thấy lo lắng.
Ở đó…
"Đương nhiên, nếu Thiên Đạo tò mò mà đến gần, nó sẽ bị kéo vào trong bẫy."
Tu sĩ: "???"
Diệp Linh hoảng hốt nhìn sư phụ của mình.
VÀO MỘT NGÀY… MỘT TU SĨ ĐI LẠC ĐẾN TRÀ LÂU
Có một tòa trà lâu nhỏ, nép mình giữa vạn cổ tinh không.
Diệp Linh: "Sư phụ, người đang nói gì vậy?! Làm sao câu Thiên Đạo được?!"
HOA VÂN, KẺ NGOÀI THIÊN ĐẠO, KHÔNG AI BIẾT HẮN CÓ TỒN TẠI HAY KHÔNG."
"Làm sao có thể! Thiên Đạo là tồn tại vô thượng, ai dám bắt nó?!"
"Ừ. Nhưng câu không được."
"Diệp Linh, ngươi có từng nghĩ… nếu một người bị cả thiên hạ quên mất, vậy có khác gì chưa từng tồn tại không?"
Bên trong, một nam nhân áo trắng đang uống trà, đối diện là một nữ tử trẻ tuổi với ánh mắt phức tạp.
Diệp Linh: "…"
Các Thánh Nhân hoảng sợ.
TẠI MỘT GÓC BIỂN SAO, HOA VÂN ĐANG… CÂU CÁ?
Và rồi… có một số người bắt đầu đi tìm kẻ câu cá ấy.
"Không thể nào! Ai lại dám có ý nghĩ điên rồ như vậy?!"
Hoa Vân ngồi bên bàn, trầm tư nhìn cái cần câu.
Một lúc sau, Hoa Vân bỏ cần câu xuống, lắc đầu:
BẪY THIÊN ĐẠO, HOA VÂN CHÍNH THỨC RA TAY!
Diệp Linh sững sờ.
Nhưng ngay sau khi phát ra, toàn bộ vũ trụ trở nên yên tĩnh.
"Hư cấu! Chắc là trò đùa thôi!"
Giữa khoảng không vô tận, trà lâu của Hoa Vân lơ lửng lặng lẽ.
Một lời đồn mới chấn động tu chân giới:
Diệp Linh đứng một bên, tròn mắt nhìn sư phụ của mình.
HOA VÂN THỞ DÀI, CÂU KHÔNG ĐƯỢC!
Hoa Vân thản nhiên đáp:
Nó thấy một nơi… một tòa trà lâu giữa biển sao.
"Ngươi sai rồi. Ngay cả một ý niệm của Thiên Đạo cũng có thể bị nhốt. Nếu ta nhốt được một phần ý chí của nó… thì về lý thuyết, ta có thể điều khiển nó."
Lúc này, hắn có một suy nghĩ đáng sợ trong đầu.
"Sư phụ… người đang câu gì?"
"Nực cười! Ai dám câu ta?!"
"Làm sao có thể! Một tồn tại chí cao vô thượng, lại quên mất chính mình đang làm gì?!"
"Xem ra câu không được… vậy thì đổi sang bẫy vậy."
"Nếu câu được thì… người định làm gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Đạo đột nhiên cảm thấy hơi… lạnh sống lưng?!"
Khi nhớ lại cái cảm giác bị ai đó kéo kéo mấy hôm trước…
THIÊN ĐẠO PHÁT HIỆN CÓ NGƯỜI ĐANG ĐẶT BẪY MÌNH?
Những kẻ nghe được đều cho rằng đây là chuyện điên rồ nhất trong lịch sử tu chân giới.
Hoa Vân trầm tư một lát, sau đó gật đầu:
Diệp Linh: "Nhưng mà… Thiên Đạo có thực thể đâu mà bắt?!"
Có một kẻ đang tìm cách bắt nó để nấu lẩu?!
"Sư phụ, người thật sự muốn nấu lẩu Thiên Đạo sao?!"
THIÊN ĐẠO GIẬT MÌNH, CẢM THẤY CÓ THỨ GÌ ĐÓ ĐANG… KÉO MÌNH?
"Câu Thiên Đạo."
"Ta… đang tìm ai nhỉ?"
MỘT LỜI ĐỒN MỚI LAN RA, KẺ CÂU THIÊN ĐẠO MUỐN NẤU LẨU!
Và đáng sợ nhất…
Hoa Vân nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
Ngay cả Thiên Đạo… cũng không biết hắn là ai.
Vậy thì trên đời này, ai có thể chứng minh hắn từng tồn tại?
Một cái bẫy khổng lồ, được tạo từ vô số trận pháp, đại đạo quy tắc, và một đống ký hiệu khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng nghi hoặc:
Nhưng dần dần… số người nghe được lời đồn này càng lúc càng nhiều.
Không phải vì hắn đ·ã c·hết.
"Tiền… tiền bối… nghe nói người đang… câu Thiên Đạo?"
Hoa Vân bình thản lật trang sách, nhấp một ngụm trà.
LỜI ĐỒN BẮT ĐẦU LAN TRUYỀN, CÓ MỘT KẺ ĐANG MUỐN BẮT THIÊN ĐẠO!
"Lạ thật… sao ta có cảm giác như có ai đó đang… kéo ta xuống?"
Diệp Linh đang rửa bát.
Chương 168: Thiên đạo
TẠI TRÀ LÂU CỦA HOA VÂN…
Có một kẻ đang câu cá trong vũ trụ… và mục tiêu của hắn là Thiên Đạo!
Thiên Đạo quyết định không nghĩ đến nữa.
Nhưng rồi…
Từ đó, cái tên Hoa Vân hoàn toàn biến mất khỏi nhận thức của toàn bộ tu chân giới.
HOA VÂN ĐÃ TRỐN ĐẾN MỨC… THIÊN ĐẠO QUÊN MẤT HẮN?!
Hôm nay, hắn có một sở thích mới.
Diệp Linh: "…"
Nếu ngay cả Thiên Đạo cũng quên mất một người…
"Thiên Đạo trơn quá, không câu được."
Là một cái bẫy khổng lồ!
Ngay cả những đại năng từng gặp hắn… cũng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Câu cá.
Ở một tầng không gian cao xa vô tận, nơi mà ngay cả các Thánh Nhân cũng không thể chạm đến, Thiên Đạo bỗng nhiên run lên.
" THIÊN ĐẠO BẮT ĐẦU HOANG MANG, CÓ AI ĐÓ MUỐN ĂN NÓ?!
THẾ GIỚI ĐÃ KHÔNG CÒN HOA VÂN… NHƯNG…
Tu sĩ ấy khẽ run rẩy, giọng nói khô khốc:
Một ngày nọ, Thiên Đạo vô tình nghe được lời đồn này.
Hoa Vân gật đầu:
Không một quyển sách nào ghi chép về hắn.
Mỗi khi một kẻ muốn trốn khỏi sự kiểm soát của thiên địa…
Diệp Linh: "…"
Diệp Linh bước ra, nhìn sư phụ mình cầm một sợi dây câu vô hình, buông xuống khoảng không vô tận.
THIÊN ĐẠO NGHE ĐƯỢC, HOẢNG HỐT KHÔNG LÝ DO!
Một luồng linh cảm chạy dọc theo ý chí Thiên Đạo.
Bên trong, một nam nhân áo trắng đang ngồi nhâm nhi chén trà, bên cạnh là một cần câu đã bị gác sang một bên.
Mặc dù không ai nhớ Hoa Vân, nhưng từ một góc vũ trụ bí ẩn, một lời đồn bắt đầu lan ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đời không nhớ hắn là ai.
Diệp Linh: "Vậy người bắt nó làm gì?!"
Ban đầu, nó còn cảm thấy hoang đường.
Và thế là…
Một tu sĩ vô tình bước vào một góc vũ trụ kỳ lạ, trông thấy một tòa trà lâu cô độc giữa biển sao.
"Chẳng lẽ… thật sự có kẻ nào đó muốn bắt ta sao?!"
"Vậy à? Tốt rồi."
Không ai nhớ đến hắn.
TẠI MỘT GÓC VŨ TRỤ BÍ ẨN…
Vạn năm sau.
Đều sẽ vô thức tìm đến nơi này.
Nam nhân chậm rãi nhấp ngụm trà, sau đó thản nhiên nói:
Hoa Vân: "Ta muốn hỏi nó một câu.
Một ngày nọ, các Thánh Nhân đồng loạt nghe thấy một giọng nói vang lên trong thiên địa.
Thiên Đạo: "???"
"Nhưng… nếu là thật thì sao?"
"Hoa Vân… là ai?"
Tu sĩ ấy vội vã bỏ chạy, đem tin tức này truyền ra ngoài.
Chắc là ảo giác…
"Sư phụ… hình như cả thiên địa đều quên mất người rồi!"
Không một truyền thuyết nào nhắc đến hắn.
Nhưng giờ đây…
Thiên Đạo là tồn tại chí cao vô thượng, không ai có thể động vào nó.
Hắn run rẩy hỏi:
Hoa Vân bình thản:
Mà là hắn chưa từng tồn tại.
Hắn cẩn thận tiến vào.
"Không… Thiên Đạo chắc gì đã ngon, có khi toàn là đạo vận, ăn vào lại phiền phức."
Các tu sĩ đi ngang qua một góc vũ trụ hẻo lánh, bỗng cảm thấy một luồng khí tức kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay cả Thiên Đạo cũng không nhớ rõ mình đang tìm ai!
Ban đầu, mọi người đều cười nhạo.
Diệp Linh: "…"
Vạn năm trôi qua, toàn bộ tu chân giới không còn ai nhớ đến Hoa Vân.
Diệp Linh: "Sư phụ… cái này thật sự bắt được Thiên Đạo sao?"
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
"Lạ thật… tại sao ta cứ có cảm giác như có ai đó đang… giăng bẫy ta vậy?"
Diệp Linh: "Nhưng… nhưng như vậy chẳng phải người không còn tồn tại trong lịch sử tu chân giới nữa sao?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác đó rất thật!
Không ai tìm kiếm hắn.
Nhưng dù Thiên Đạo muốn phủ nhận, nó không thể quên được cái cảm giác bị kéo xuống hôm trước.
Nhưng Thiên Đạo là tồn tại chí cao vô thượng, làm sao có ai có thể động vào nó được?!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.