Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174: Bao lâu rồi
Nhưng rồi một ngày…
Hoa Vân không đáp.
Diệp Linh đứng trước sư phụ mình, ánh mắt phức tạp.
Không một hơi thở.
Bỗng, một tiếng nói vang lên, rung chuyển không gian.
Nhưng Hoa Vân không cảm thấy sợ hãi. Sự thật của hắn đã được định đoạt, và nó chỉ còn một con đường duy nhất: thống trị.
Một phiên bản khác, với nụ cười lạnh lẽo.
Vậy nên, mỗi ngày, mỗi đêm, nàng đều nhắc nhở bản thân.
Có kẻ nhìn vào bóng tối và thì thầm
"Ta sẽ không thể ở bên ngươi mãi."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Linh, nàng không nói gì, chỉ nắm chặt chiếc vòng cổ, hiểu rằng sư phụ sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.
Nàng cảm thấy có thứ gì đó.
Tại một nơi khác, sâu trong bóng tối,
Tại thế giới bên ngoài.
"Thế gian này vốn không có thật hay giả."
"Nếu có người không tin, họ sẽ tự biến mình thành hư vô."
Ánh mắt Hoa Vân sâu thẳm như vực tối vô tận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 174: Bao lâu rồi
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ hư vô
"Vậy sao?"
Hoa Vân nhẹ nhàng bước đi, để lại bóng dáng dài trong đêm, như một huyền thoại mà tất cả phải tin, dù nó có thật hay không.
Hoa Vân đã biến mất.
Nhưng… có một vấn đề.
Diệp Linh ngỡ ngàng.
Hoa Vân bước ra khỏi cánh cổng, bước đi như người dẫn lối cho sự tối tăm bao phủ thế gian. Ánh sáng quanh hắn mờ nhạt, nhưng mỗi bước chân như khiến không gian vặn vẹo, như có một sức mạnh vô hình xô đẩy vạn vật xung quanh.
"Sư phụ, người định đi đâu?"
"Ta đã khiến cả tu chân giới tin rằng ta là một ‘bóng ma’ không thể tiêu diệt."
Diệp Linh bật dậy giữa đêm.
" CHÂN LÝ CỦA MỘT KẺ VÔ HÌNH
Thế giới bên ngoài đang chờ đợi Hoa Vân.
"Hắn đã xuất hiện trở lại…"
"Sư phụ…"
"Hoa Vân… liệu có thực sự tồn tại?"
Khi nàng thức dậy, nhìn xung quanh…
Không một âm thanh.
Hoa Vân đứng giữa bóng tối vô tận.
Không dám thậm chí nghĩ về hắn.
"Sư phụ là thật."
"Đừng quên, Hoa Vân là người có thể thay đổi cả thế giới, dù cho chúng ta có là ai."
"G·i·ế·t hắn."
"Điều đó không quan trọng."
Những lời này vang lên như một lời cảnh báo, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
Hoa Vân lặng lẽ nhìn đối phương.
Từ sau sự kiện tại quán rượu, không còn ai dám nghi ngờ sự tồn tại của Hoa Vân nữa.
Mọi người không dám nói về hắn.
Nàng quay đầu.
Hoa Vân khẽ cười.
Một người trong nhóm, dáng vẻ cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bóng của Hoa Vân.
"Nhưng… nếu một ngày nào đó không ai còn tin vào sư phụ…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân bước về phía nàng, mỗi bước đi như không chạm đất, lặng lẽ nhưng lại cực kỳ kiên quyết.
Diệp Linh siết chặt tay hắn, giọng run rẩy.
Hắn đi, nhưng thế giới sẽ không bao giờ quên được hắn."
"Ngươi đã chấp nhận rồi sao?"
"Nếu không ai tin ta có thật, ta sẽ không còn tồn tại."
"Ta sẽ trở thành chân lý." "
"Hắn đã xóa sổ Sát Đạo Tông, không có ai có thể chống lại hắn."
Ở những nơi xa xôi, có những thế lực không muốn hắn tồn tại. Lũ ma quái, những kẻ đứng ngoài vòng quay của những tông môn vĩ đại, đang chuẩn bị dần dần dâng lên, như bóng tối đang vươn dài trong cõi vô cùng.
Những lời này như một sợi dây siết chặt tâm trí Diệp Linh, nhưng cũng là lý do khiến nàng cảm thấy an tâm. Nàng đã lựa chọn, và sẽ không bao giờ quay lại.
Hoa Vân đưa tay ra, một chiếc vòng cổ xuất hiện. Nó được làm từ một loại kim loại kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
"Chỉ có thứ mà kẻ khác tin là thật."
Một luồng khí tức quen thuộc…
Không có dấu vết.
" GIẢ VÀ THẬT
"Không quan trọng cái gì là thật hay giả." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân bước lên một bước, nắm lấy tay nàng.
Ở một nơi xa xôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nó sẽ bảo vệ ngươi khi không có ta bên cạnh."
Không dám hỏi về hắn.
Ngay lập tức, gió lạnh buốt, đèn tắt ngóm.
"Nhưng nếu có người không tin… sẽ xảy ra chuyện gì?"
Diệp Linh gật đầu, nhưng ánh mắt nàng vẫn còn chút bối rối.
Hoa Vân nhắm mắt.
"Ngươi muốn thử không?""
Là chính hắn.
"Nhưng chỉ cần ngươi tin, ta sẽ luôn ở cạnh."
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn xuống hai bàn tay mình.
Hoa Vân nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Linh mắt đỏ hoe, lao đến ôm chặt lấy hắn.
Rồi hắn mở mắt ra, không chút do dự.
"Hãy nhớ… Ngươi phải tin."
"Chỉ cần ngươi tin, ta sẽ là tất cả."
"Sư phụ nói gì vậy?"
Tại một nơi không xác định.
Hoa Vân không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn ra xa, nơi bóng tối đang bao trùm một tòa thành cổ xưa, nơi mà một thế lực ngầm đang âm mưu.
"Ta chọn tồn tại."
Diệp Linh nuốt nước bọt, cảm giác như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng nàng, một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Tất cả nhìn về phía một bóng dáng mơ hồ, người đó đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy sát khí.
"Từ giờ trở đi, ngươi phải nhớ."
Giống như hắn chưa từng tồn tại.
"Ta đã hiểu."
Diệp Linh cắn môi, không biết trả lời thế nào.
Hoa Vân đứng đó, như chưa từng rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta đã xóa sổ Sát Đạo Tông chỉ bằng một lời nói dối."
ẦM!
"Ngươi có tin rằng ta có thật không?"
Diệp Linh ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn sư phụ mình.
"Một người…? Sư phụ là người duy nhất tồn tại trong thế giới của ngươi?"
"Nhưng… nếu mọi thứ chỉ là một lời nói dối…"
" NGỌN LỬA VÀ BÓNG TỐI
Hoa Vân khẽ vuốt tóc nàng, trầm giọng nói.
Bởi vì Hoa Vân đã nói
"Chỉ cần có một người, bất cứ ai tin vào ta, ta sẽ tồn tại."
Diệp Linh giật mình.
Ngay cả Hoa Vân cũng không biết mình có thật hay không.
Tại một ngọn núi hoang.
Diệp Linh cảm nhận được sự thật trong từng lời hắn nói, và trong sâu thẳm, nàng biết rằng mình không thể thoát khỏi sư phụ. Hắn là chân lý mà nàng sẽ phải tin tưởng, dù thế giới này có nghi ngờ hay không.
"Sư phụ! Người là thật! Người đang ở đây!"
Những lời cuối cùng của Hoa Vân vang vọng trong tâm trí nàng, như một lời thề, một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Mắt hắn, sắc bén và thâm trầm, không còn nhìn về phía sau nữa.
"Chúng ta phải làm sao? Nếu hắn thực sự là chân lý… thì chúng ta sẽ không còn quyền quyết định gì nữa!"
Diệp Linh cầm lấy vòng cổ, cảm nhận được sức mạnh vô hình từ đó.
" TỒN TẠI HAY KHÔNG TỒN TẠI
"Đây là bảo vật mà ta đã lấy được từ Thánh Nhân."
Hoa Vân gật đầu.
"Thì liệu ta có còn tồn tại không?"
"Sư phụ! Ta còn tưởng người đã…"
Không phải sợ kẻ khác tìm đến, mà sợ chính sư phụ mình biến mất.
Diệp Linh đứng tại cửa, nắm chặt chiếc vòng cổ, nàng cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng, nhưng không thể cản bước chân sư phụ. Sự thật là, nàng biết rằng dù có nguyện cầu đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự lựa chọn của Hoa Vân.
"Vậy nên, từ hôm nay…"
Nàng sợ.
Một nhóm người đang nhìn vào bóng hình của Hoa Vân qua một tấm gương cổ xưa, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Nếu ngươi là người duy nhất tin rằng ta có thật… thì ta có thật không?"
Quay trở lại nơi Hoa Vân và Diệp Linh đang đứng.
"Ngươi đã hiểu chưa?"
"Vậy ngươi chọn gì?"
"Vậy thì… chúng ta chỉ còn một lựa chọn."
Trước mặt hắn…
HẮN ĐÃ NHẤP NGỤM ĐẦU TIÊN."
"Nếu một ngày nào đó, cả thế gian này đều tin rằng ta chưa từng tồn tại…"
Từ ngày đó, Diệp Linh không rời khỏi Hoa Vân nửa bước.
"Thì bản thân ta có phải cũng chỉ là một lời nói dối không?"
"Ta không được quên."
"Chỉ cần có người tin, nó sẽ là thật."
BỞI VÌ…
"Sư phụ vẫn ở đây."
"Diệp Linh."
Hoa Vân đứng trước Diệp Linh, đôi mắt hắn thâm trầm, sắc bén như lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Hoa Vân khẽ mỉm cười, đôi mắt không lộ chút dao động.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.