Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 183: Tuyệt cảnh, không thể thoát
"TU LA THÁNH QUÂN BIẾN MẤT!"
"HẮC CỐC SỤP ĐỔ!"
Vách đá nứt toác, mặt đất sụp xuống, từng dòng linh khí hỗn loạn bùng nổ, như thể toàn bộ nơi này đang tự hủy diệt!
Hoa Vân bình tĩnh gật đầu:
"Mật lệnh hoàn thành."
"Chỉ cần đặt tín vật xuống là xong?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi không đánh ta, ta không đánh ngươi."
Hoa Vân bình tĩnh sửa lại vạt áo:
Lão giả: "……"
Và lúc này, Hoa Vân đang đứng giữa trung tâm của nó.
Hoa Vân bình tĩnh đáp:
Tu La Thánh Quân nhận lấy, mở ra đọc.
Nơi này, được gọi là Hắc Cốc, một vùng đất bị nguyền rủa trong tu chân giới.
Diệp Linh: "……"
TRÊN MỘT NGỌN ĐỒI
"Rất tốt… Bây giờ ta sẽ đánh dấu thêm chỗ cắm trại."
ẦM!
HỒN MA BẮT ĐẦU SUY NGHĨ
HỒN MA XUẤT HIỆN
"…Ta phải đi tìm chủ nhân!!!"
ẦM!!!
Hoa Vân bình tĩnh đưa phong thư cho Tu La Thánh Quân.
Một chưởng đánh xuống, cả đất trời chấn động.
CẢ TU CHÂN GIỚI CHẤN ĐỘNG
Một tu sĩ mặc hắc bào hít sâu:
Hoa Vân vỗ vai lão, an ủi:
"Nhưng… nhưng… chúng ta vừa phá hủy cả một vùng đất!!!"
"Sư phụ! Cái cốc này sắp sập rồi! Chúng ta phải đi thôi!"
Hồn ma trầm tư một lúc, rồi gào thét:
MỘT MẬT LỆNH KHÔNG THỂ LƯỜNG TRƯỚC
Diệp Linh: "………………"
"Ngươi… ngươi không sợ ta sao?"
Hoa Vân bình tĩnh đáp:
Bóng dáng hồn ma từ từ trở nên trong suốt, rồi biến mất.
"Sư phụ, đánh không lại! Chúng ta làm sao bây giờ???"
Oán khí tiêu tán.
Lão giả: "……"
Hoa Vân gật đầu:
Diệp Linh hốt hoảng:
"Được rồi, tiếp tục hành trình thôi."
Diệp Linh run giọng:
Tu La Thánh Quân run rẩy lùi lại:
Hoa Vân gật đầu:
Diệp Linh: "……"
"Ừ."
"THÌ RA… BẤY LÂU NAY… TA CHƯA BAO GIỜ THẬT SỰ MUỐN HẠI AI?!"
Hồn ma: "……"
Một giọng nói rợn người vang lên từ sâu trong cốc:
Hoa Vân đưa tay vào ngực áo, lấy ra một phong thư khác.
ẦM!!!
"Là ai làm???"
Diệp Linh mừng rỡ:
"Sư phụ… chúng ta… thoát rồi?"
Diệp Linh nhìn cảnh tượng khó hiểu này, cảm giác sư phụ nàng… có chút kỳ quặc.
Mặt đất nứt toác, vô số hắc quang bùng nổ.
ẦM!
Hoa Vân gật đầu:
"Mật lệnh: Đưa tín vật này vào trung tâm Hắc Cốc, không được chậm trễ."
Lão giả: "………………"
Hoa Vân gật đầu:
"Mật lệnh thứ hai: Nếu lỡ đánh thức kẻ bị phong ấn, hãy giao cho hắn phong thư này."
Từ trong bóng tối, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện.
Diệp Linh chớp mắt:
KẾT CỤC KỲ LẠ
"Bổn quân bị phong ấn mười vạn năm… ai là kẻ thả ta?"
"Chỉ cần không để tâm, vấn đề tự khắc biến mất."
Và rồi hắn… bước đi rất từ tốn.
Diệp Linh hít sâu:
"Vậy là suốt ba trăm năm qua… ta chỉ cần đá một viên đá???"
Trong lúc Hoa Vân bình tĩnh dựng thêm một cái lều, Diệp Linh vô tình chạm vào một tảng đá…
Diệp Linh cẩn trọng nhìn quanh:
Hoa Vân bình thản: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân xem qua bản đồ, gật đầu:
"AI DÁM THỨC TỈNH TA???"
Hoa Vân bình tĩnh đứng lên, phủi bụi:
Rất… từ… tốn.
Mặt hắn tái mét.
Hoa Vân gật đầu.
Lão giả há hốc mồm:
Diệp Linh: "……"
Diệp Linh: "……"
Vụt!
"Khoan đã… thật ra ta cũng không biết tại sao chưa ăn…"
"Vậy là suốt ba trăm năm qua, ta không ra ngoài được chỉ vì… một con ma bị r·ối l·oạn tâm lý???"
"Bình tĩnh. Chạy nhanh dễ vấp té."
"Có vẻ vậy."
Hoa Vân bước ra từ đ·ống đ·ổ n·át, phủi bụi trên tay áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão giả méo mặt:
"Chắc là chìa khóa phong ấn gì đó."
"Đúng vậy."
Một luồng ánh sáng bùng lên.
Diệp Linh: "SƯ PHỤ, NGƯỜI NÓI CÂU ĐÓ NGHE KHÔNG ỔN CHÚT NÀO!"
"Ta chỉ giúp nó nhìn nhận lại bản thân."
THẤT BẠI NGAY TỪ ĐẦU
"Ai dám xông vào địa bàn của ta!"
VÀ KẾT QUẢ?
NỘI DUNG PHONG THƯ
Hắn vươn tay, khí tức Hóa Thần đỉnh phong bùng nổ.
Hoa Vân bình tĩnh mở thư.
Một khi bước vào, chỉ có hai lựa chọn: c·hết hoặc mạnh hơn.
Hồn ma có chút hoang mang:
Diệp Linh: "……"
Hoa Vân bình thản:
Đôi mắt hắn, là địa ngục.
THỜI GIAN KHÔNG CÒN NHIỀU
Tu La Thánh Quân bước lên, từng bước chấn động không gian.
"Nhưng ta là một ác linh! Ta chuyên ăn thịt tu sĩ!"
Diệp Linh run giọng:
"Các ngươi có muốn trở thành nô lệ của ta không?"
Khắp nơi, từng dòng linh lực đổ sụp, từng luồng quang mang đỏ rực nổ tung giữa không trung.
"Không muốn."
Hoa Vân bình tĩnh:
MỘT PHÁT NGỘ ĐẠO
"Vậy chứng tỏ ngươi không thật sự muốn ăn."
"Sư phụ, ta nghĩ chúng ta vừa phạm sai lầm rồi."
"Nếu ngài ấy còn sống… thì ta…"
Diệp Linh há hốc mồm:
Hoa Vân nghiêm túc đáp:
Diệp Linh: "…Người chỉ đưa cho hắn một phong thư, vậy mà hắn tự hủy diệt sự tồn tại của mình???"
Cả tu chân giới bàng hoàng.
"Đôi khi, sự thật còn đáng sợ hơn cả c·ái c·hết."
Chương 183: Tuyệt cảnh, không thể thoát
Hoa Vân bình tĩnh:
Từ xa, vô số tu sĩ quan sát từ ngoài Hắc Cốc, ai nấy đều kinh hãi.
VÀ KẾT CỤC…
Một cánh cửa khác hiện ra trước mắt.
"Hắc Cốc đang… sụp đổ sao???"
Nó gào thét:
Hoa Vân chậm rãi gật đầu:
Và giữa lúc thiên hạ còn đang hỗn loạn, thì tại một góc nhỏ
Diệp Linh há hốc mồm:
Diệp Linh mặt tái mét:
Hoa Vân bước vào con đường tối tăm sau cánh cửa đá.
Lão giả: "………………"
ẦM!!!
"Sư phụ, có vẻ chỗ này có oán khí rất nặng."
HỒN MA KHÓ HIỂU
Khí tức của hắn… sụp đổ.
"Sư phụ… tín vật này rốt cuộc là cái gì vậy???"
Hoa Vân nhìn quanh một lúc, khẽ gật đầu:
Diệp Linh: "…… Sư phụ, người làm gì vậy?"
"Cũng đúng. Nhưng đó không phải lỗi của ta.
Hắn mặc chiến giáp đỏ như máu, mái tóc dài bay loạn trong cuồng phong.
Một cánh cửa đá mở ra, để lộ một con đường.
ĐẠI NẠN ĐẾN GẦN
Trong nháy mắt, hắn biến mất vào hư không.
"Chỉ có một khả năng… Có kẻ đã chọc vào phong ấn của Tu La Cốc!"
Lão giả: "……"
"Đó là điều ngươi tưởng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai biết ai đã gây ra chuyện này.
GIẢI QUYẾT NHƯ THẾ NÀO?
Hồn ma: "……"
Hắc Cốc từng là một trong những tuyệt địa của tu chân giới, nhưng giờ đây, sau khi Tu La Thánh Quân biến mất, cả vùng đất run rẩy.
" HỒN MA OÁN KHÍ TRONG TUYỆT CẢNH
"Nhìn mặt tích cực, ít nhất ông cũng sống lâu hơn."
Hoa Vân gật đầu, sau đó… quay mặt đi, giả vờ như không thấy.
Trong phút chốc, tin tức lan đi khắp nơi.
" HẮC CỐC TU CHÂN, TUYỆT CẢNH VÔ LỐI
"Chuyện gì xảy ra vậy???"
Hoa Vân điềm nhiên đáp:
"Ừ."
TÌNH CỜ PHÁT HIỆN…
Diệp Linh + Lão giả: "……"
KẺ THỨC TỈNH, TU LA THÁNH QUÂN
Diệp Linh: "SƯ PHỤ, NGƯỜI ĐỊNH ĐỊNH CƯ Ở ĐÂY LUÔN MÀ PHẢI KHÔNG?!"
Bầu trời đen kịt. Không khí tràn ngập sát khí.
Diệp Linh: "…… Sư phụ, người vừa độ hóa một ác linh mà không làm gì hết???"
Ngay sau đó…
"Ta không nhìn nó, nó không nhìn ta."
Diệp Linh: "……"
"Vậy sao ngươi chưa ăn?"
Ầm! Một cơn gió lạnh thổi qua.
"AI LÀ KẺ ĐỨNG SAU VIỆC NÀY???"
Hồn ma: "…"
"Sư phụ, đó là hồn ma! Chúng ta phải cẩn thận!"
Tu La Thánh Quân: "Vậy thì c·hết đi."
"Sư phụ… mật thư lần này nói gì vậy?"
"Không sao, theo kinh nghiệm của ta, chỉ cần không nhìn, không để ý, thì nó sẽ không tồn tại."
"Không… Không thể nào! Chủ nhân đ·ã c·hết từ mười vạn năm trước!"
Hồn ma bối rối.
Nhưng đúng lúc này
Trong phong thư, chỉ có một dòng chữ đơn giản.
"SƯ PHỤ, NGƯỜI VỪA MỞ PHONG ẤN CỦA THỨ GÌ ĐÓ TRONG HẮC CỐC SAO???"
Diệp Linh: "SƯ PHỤ, CÁCH HÀNH XỬ CỦA NGƯỜI RỐT CUỘC LÀ LOẠI ĐẠO LÝ GÌ VẬY???"
Lão giả khóc không ra nước mắt, quỳ sụp xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân liếc nhìn vật trong tay, thản nhiên đáp:
Một tảng đá khổng lồ rơi xuống ngay sau lưng họ.
Tu La Thánh Quân đổ mồ hôi lạnh, cả thân thể bắt đầu run rẩy.
" TÀN KÍCH SAU CÙNG, TU LA CỐC TAN BIẾN
Hồn ma: "……"
Diệp Linh: "SƯ PHỤ! MAU CHẠY!!!"
Diệp Linh thở hồng hộc:
"Vậy chỉ cần tìm lối ra theo bản đồ này!"
Con đường tối tăm trở nên sáng sủa.
"Các ngươi là ai?"
"Sư phụ… vậy là xong?"
ẦM!!!
"Chủ nhân của ngươi vẫn còn sống."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.