Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 182: Ngôi miếu hoang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Ngôi miếu hoang


"Được, cùng g·iết bọn chúng!"

Thế là một trận đại chiến bùng nổ ngay trong miếu hoang.

Diệp Linh ôm đầu:

"SƯ PHỤ, NGƯỜI ĐÂU PHẢI SÁT THỦ, NGƯỜI CHỈ NHẬN NHẦM MẬT LỆNH THÔI MÀ?!"

Nhưng Hoa Vân đã lao vào chiến đấu.

Kết Quả Cuối Cùng…

Sau một hồi hỗn loạn, tất cả cường giả đều b·ị đ·ánh bại.

Sát thủ đứng thở hổn hển, nhìn Hoa Vân đầy kính nể.

"Ngươi quả nhiên là một sát thủ đỉnh cao!"

Diệp Linh: "……"

Sát thủ trịnh trọng cúi đầu:

"Xin nhận ta làm đệ tử! Ta muốn học nghệ sát thủ từ ngươi!"

Diệp Linh: "??????"

Nàng kinh hãi quay sang Hoa Vân:

"Sư phụ… đừng nói với con là người đồng ý nhé?"

Hoa Vân trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu:

"Được thôi."

Diệp Linh: "SƯ PHỤ, NGƯỜI KHÔNG PHẢI SÁT THỦ, NGƯỜI LÀM GÌ CÓ NGHỆ MÀ DẠY?!!!"

" CỔ ĐỊA HỖN LOẠN

Cổ địa này là một vùng đất bí ẩn, nơi những tu sĩ mạnh mẽ từng giao chiến đến mức thiên địa đổi màu, để lại vô số di tích và cấm chế.

Hoa Vân và Diệp Linh đang trên đường làm nhiệm vụ thì lạc vào đây.

Diệp Linh nghi ngờ nhìn quanh:

“Sư phụ, đây là đâu?”

Hoa Vân bình tĩnh đáp:

“Cổ địa nào đó.”

Diệp Linh: “…… Người cũng không biết?”

VẤN ĐỀ XẢY RA

Đúng lúc đó, một đám tu sĩ từ bốn phương tám hướng lao đến.

Người đầu lĩnh quát lớn:

“Là hắn! Kẻ đã đánh cắp bí tàng của cổ địa!”

Diệp Linh kinh ngạc:

“Cái gì? Chúng ta còn chưa tìm thấy cái gì mà?”

Hoa Vân bình tĩnh nhìn bọn họ:

“Không cần lo, ta có cách giải quyết.”

CHIÊU “GIẢ ĐẠO” LẠI XUẤT HIỆN

Hoa Vân bình tĩnh bước lên, chắp tay sau lưng, giọng thản nhiên:

“Các ngươi có chắc là ta lấy trộm không?”

Đám tu sĩ sững người.

Người đầu lĩnh: “Chẳng phải…?”

Hoa Vân gật đầu:

“Vậy các ngươi có thấy ta lấy không?”

Đám tu sĩ: “…”

“Có ai nhìn tận mắt không?”

“Có chứng cứ gì không?”

Cả đám lập tức lâm vào trầm tư.

Hắn nói đúng, chưa ai thật sự thấy tận mắt.

KHI KẺ ĂN TRỘM TRỞ THÀNH NẠN NHÂN

Hoa Vân bồi thêm một câu:

“Thậm chí ta còn có thể hỏi ngược lại: có khi nào chính các ngươi là k·ẻ t·rộm, rồi đổ lỗi cho ta?”

Đám tu sĩ chấn động!

Người đầu lĩnh mặt tái nhợt:

“Cái gì?! Làm sao có thể…”

Nhưng ngay lúc đó, những tu sĩ khác bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

Một người lẩm bẩm:

“Đúng nhỉ… tại sao ngươi lại là người đầu tiên đổ tội?”

Người đầu lĩnh bắt đầu toát mồ hôi lạnh:

“Chờ đã! Không phải ta!”

Một tu sĩ khác lại nói:

“Hắn chột dạ kìa! Quả nhiên có vấn đề!”

“Đúng! Chính hắn là k·ẻ t·rộm!”

Chỉ trong nháy mắt, đám đông xoay mũi giáo, lao vào đánh kẻ đầu lĩnh.

DIỆP LINH CHẤN KINH

Diệp Linh đứng bên cạnh, ngơ ngác:

“Sư phụ… đây là thuật gì vậy?”

Hoa Vân thản nhiên đáp:

“Giả Đạo.”

Diệp Linh nuốt nước bọt:

“Nhưng mà… người không trộm bí tàng thật sao?”

Hoa Vân bình tĩnh nói:

“Chưa, nhưng bây giờ thì có thể.”

Nói xong, hắn thản nhiên bước về hướng điện thờ chính, nơi bí tàng thật sự đang được cất giữ.

Diệp Linh: “……”

“SƯ PHỤ, HÓA RA NGƯỜI ĐÚNG LÀ KẺ TRỘM?!”

" CỔ ĐỊA VÔ DANH, NƠI BÍ ẨN CẤP ĐỘ THIÊN ĐỊA

Hoa Vân bước vào một vùng đất hoang tàn, sát khí ngút trời.

Diệp Linh run run:

"Sư phụ… đây là đâu vậy?"

Hoa Vân nhìn tấm bản đồ trong tay, bình tĩnh đáp:

"Theo như mật lệnh, đây là Cổ Địa Vô Danh, một nơi bị lãng quên trong lịch sử."

Diệp Linh đổ mồ hôi hột:

"Sư phụ, vậy… nhiệm vụ của chúng ta là gì?"

Hoa Vân chậm rãi mở mật thư.

"Mật lệnh: Tìm kiếm báu vật cổ xưa, bảo vệ khỏi kẻ xâm nhập."

Diệp Linh: "Ồ, vậy là chỉ cần tìm báu vật trước, rồi bảo vệ nó khỏi kẻ xấu?"

Hoa Vân gật đầu:

"Chính xác."

Diệp Linh thở phào:

"Vậy là không có gì nguy hiểm."

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên khắp không gian.

"Kẻ nào dám x·âm p·hạm Cổ Địa?"

CỔ THẦN TRẤN THỦ, QUÁI VẬT NGÀN NĂM

Từ trong hư vô, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện.

Một vị Cổ Thần mặc chiến giáp đen, ánh mắt như lửa địa ngục, lăng không nhìn xuống.

Hắn phất tay, không gian lập tức nứt vỡ.

"C·hết!"

Tình Huống Cấp Bách

Diệp Linh sững người:

"Sư phụ, hắn mạnh quá! Làm sao đây?"

Hoa Vân bình tĩnh lật lại mật thư, đọc kỹ lần nữa.

Sau một hồi im lặng… hắn gật đầu.

"Hiểu rồi."

Diệp Linh: "Hiểu cái gì???"

Hoa Vân đáp nhẹ nhàng:

"Sai địa điểm."

Diệp Linh: "???"

HẬU QUẢ CỦA SỰ NHẦM LẪN

Hoa Vân đưa mật thư cho Diệp Linh xem lại.

Diệp Linh đọc kỹ, sắc mặt tái xanh.

"Mật lệnh: Tìm kiếm báu vật cổ xưa trong Cổ Địa Vô Hận."

Nàng rít lên:

"SƯ PHỤ, CHÚNG TA Ở CỔ ĐỊA VÔ DANH CHỨ KHÔNG PHẢI CỔ ĐỊA VÔ HẬN!!!"

THẾ LÀ…

Trước mặt là một Cổ Thần sát khí đằng đằng.

Sau lưng là không gian vặn vẹo, một khi vào đây, không còn đường lui.

Hoa Vân bình tĩnh chốt lại:

"Vậy là nhầm địa điểm, cũng nhầm luôn kẻ thù."

Diệp Linh: "SƯ PHỤ, CÁI GÌ GỌI LÀ ‘NHẦM LUÔN KẺ THÙ’?!!!"

ĐÁNH HAY KHÔNG ĐÁNH?

Cổ Thần rống lên, sát khí cuồn cuộn.

Diệp Linh mồ hôi lạnh:

"Sư phụ, giờ làm sao?"

Hoa Vân ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:

"Chúng ta không có nhiệm vụ chiến đấu ở đây."

Diệp Linh: "Đúng!"

"Chúng ta không có lý do gì để đánh với hắn."

"Chính xác!"

"Vậy…"

Hoa Vân quay người bỏ chạy.

"Còn chờ gì nữa?"

Diệp Linh: "………………"

CỔ ĐỊA ĐẠI LOẠN

Cổ Thần thấy có kẻ xông vào lại chạy mất, lập tức đuổi theo.

Hoa Vân vừa chạy vừa nói:

"Cổ Địa Vô Danh có rất nhiều bẫy trận. Nếu khéo léo, chúng ta có thể tận dụng!"

Diệp Linh: "Nhưng mà, "

ẦM!!!

Một cỗ sát trận kích hoạt.

Cổ Thần giẫm lên trận pháp, lập tức bị hút vào không gian hỗn loạn.

Diệp Linh: "………"

Hoa Vân vỗ tay:

"Giải quyết xong."

Diệp Linh: "SƯ PHỤ, NGƯỜI VỪA DẪN MỘT CỔ THẦN VÀO TRẬN PHÁP HỦY DIỆT CỦA CHÍNH CỔ ĐỊA MÀ KHÔNG TỐN MỘT CHIÊU?!"

Hoa Vân bình thản đáp:

"Ta chỉ làm đúng nhiệm vụ: Không cần đánh, chỉ cần tồn tại."

Diệp Linh: "………………"

" TUYỆT CẢNH "KHÔNG THOÁT ĐƯỢC"

Hoa Vân bước vào một sơn cốc thần bí.

Diệp Linh đứng bên cạnh, cảnh giác cao độ:

"Sư phụ, nơi này có vẻ nguy hiểm."

Hoa Vân gật đầu:

"Theo mật thư, đây là Tuyệt Cảnh Không Thoát Được, một nơi mà kẻ vào thì dễ, kẻ ra thì khó."

Diệp Linh: "Vậy tại sao chúng ta vẫn vào?"

Hoa Vân bình tĩnh đáp:

"Bởi vì ta chưa biết là không ra được."

Diệp Linh: "………………"

TÌNH HUỐNG KHÓ XỬ

Sau một hồi đi lòng vòng, hai thầy trò… quay lại điểm ban đầu.

Diệp Linh há hốc mồm:

"Sư phụ, chúng ta… đi lạc sao?"

Hoa Vân nghiêm túc phân tích:

"Không, đây là một dạng trận pháp mê cung. Lối ra bị ẩn giấu."

Diệp Linh thở phào:

"Vậy làm sao thoát?"

Hoa Vân suy nghĩ một chút, gật đầu:

"Không ra được thì không ra nữa."

Diệp Linh: "……SƯ PHỤ, NGƯỜI ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY???"

CHIẾN THUẬT "ĐỊNH CƯ"

Hoa Vân bình tĩnh dựng một cái lều.

Diệp Linh mắt trợn tròn:

"Sư phụ, đừng nói với con là…"

Hoa Vân gật đầu:

"Chúng ta ở đây luôn đi."

Diệp Linh: "………………"

"ĐÂY KHÔNG PHẢI CÁCH GIẢI QUYẾT!!!"

NGƯỜI THỨ BA XUẤT HIỆN

Đúng lúc này, một bóng người khác đi vào sơn cốc.

Là một lão giả râu tóc bạc phơ, quần áo rách nát, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Lão vừa thấy Hoa Vân, hai mắt sáng rực:

"TIỀN BỐI! NGÀI CŨNG BỊ NHỐT Ở ĐÂY SAO???"

Hoa Vân: "À, ta tự vào đây."

Lão giả: "……"

Lão hít một hơi, rồi hỏi tiếp:

"Tiền bối có cách ra ngoài không?"

Hoa Vân gật đầu.

Lão giả mừng rỡ:

"Xin chỉ giáo!"

Hoa Vân bình tĩnh đáp:

"Không ra được thì không ra nữa."

Lão giả: "……"

Diệp Linh: "……"

MỘT CUỘC TRANH LUẬN… NHẠT NHẼO

Lão giả đau khổ:

"Không được! Ta bị kẹt ở đây ba trăm năm rồi!"

Diệp Linh: "Sư phụ, ba trăm năm đó!!!"

Hoa Vân gật đầu, suy tư một chút.

"Vậy ông có bản đồ không?"

Lão giả: "Có!"

Lão lôi ra một bản đồ chi tiết, trên đó đánh dấu đủ các điểm bí mật.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Ngôi miếu hoang