Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189: Tửu đạo, trà đạo, đại chiến kinh thiên động địa
BẮC HOANG, TỬU THÀNH
Xoẹt!
"HOA VÂN!!! NGƯƠI LÀ ĐẠI ÁC NHÂN!!!"
Ngay lúc đó, một bóng người thong dong bước ra từ trong đám đông. Áo choàng xám đơn giản, ánh mắt bình thản, khí tức tựa như không tồn tại.
Hoa Vân nhẹ nhàng thu kiếm, hờ hững nói:
Nhưng ngay khi khói bụi vừa tan, Hoa Vân cảm thấy có gì đó sai sai…
"Hoa Vân, ngươi quên nhiệm vụ rồi sao?"
Đại trưởng lão há hốc miệng:
"Luyện đan? Không! Uống rượu trước đã!"
Đám tu sĩ run rẩy. Mấy tên đồng bọn của đại hán vội vàng quỳ xuống:
"Hoa Vân chỉ mời một chén trà... mười tông chủ liền ngồi xuống thưởng trà suốt ba ngày ba đêm, không ai nhắc đến chuyện g·iết hắn nữa."
Hoa Vân đột nhiên lâm vào trạng thái suy tư, cố moi móc trí nhớ. Lão nhân trước mặt chớp mắt, vẻ mặt khó tin:
"Chân lý không có tuyệt đối."
ẦM!!!
Hư không rạn nứt, khí tức hủy diệt bao trùm.
"Ngươi… có khỏe không?"
CẢ TU CHÂN GIỚI CHẤN ĐỘNG!
Người này thì thào, rồi bỗng lấy ra một miếng ngọc giản, bóp nát.
Hắn đứng đó, kiếm trong tay vẫn run lên nhẹ vì dư chấn, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
"..."
Tửu tu khắp nơi chấn động. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại một tòa thành trong tu chân giới, một mật thư được gửi đến.
Toàn bộ tu chân giới, một lần nữa đại loạn!"
" TỬU ĐẠO vs TRÀ ĐẠO, TU CHÂN GIỚI LẠI LOẠN?!
“Một con chim lạc đàn, một bóng kiếm vô danh, tử sinh chỉ cách một ý niệm.”
TÂY HOANG, THÁI HƯ ĐẠO CUNG
Người đến... là một Thánh Nhân!
"Sư phụ... rốt cuộc người mạnh cỡ nào?"
"Hoa Vân, ngươi đến rồi."
Hoa Vân vẫn ung dung pha trà.
"Khoan đã… ta có biết hắn không?"
"HOA VÂN! NGƯƠI ĐÃ GÂY HỌA CHO TU CHÂN GIỚI!!!"
"Hôm nay ta say rồi, mai mới đi săn yêu thú!"
Một thân ảnh bay ngược, đập nát quầy hàng ven đường, máu văng tung tóe!
ẦM!
" TU CHÂN GIỚI ĐẠI LOẠN, HOA VÂN THÀNH ĐẠI ÁC NHÂN!
ẦM ẦM ẦM!!!
Nhưng lần này…
ẦM!!!
CÓ HAI NGƯỜI CÙNG RA TAY!
"Cung chủ! Tai họa rồi!"
"Trận chiến gì? Để ta uống nốt hũ này rồi tính!"
"Tiếp chiêu!"
Hoa Vân khẽ giật mình. Hắn nhìn xuống bàn tay mình, nơi phong thư lúc trước đã bị siết nát từ bao giờ.
"Ngươi là ai? Cút đi!"
Một tông chủ điên cuồng quát:
Các đại tông môn tức giận tột độ, lập tức tổ chức đại hội nghị!
Lại là một nhiệm vụ từ Thánh Nhân. Hoa Vân không chần chừ, đứng dậy, trả tiền trà rồi lẳng lặng rời đi.
Tên đại hán b·ị c·hém bay, cơ thể bị cắt làm đôi giữa không trung! Máu tươi rơi như mưa!
"Vậy sao?"
"Hoa Vân! Đạo của ngươi không thể tồn tại! Hôm nay, ta thay mặt tu chân giới trừ khử ngươi!"
ẦM!!!
Hoa Vân khẽ giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Hắc Phong Thánh Chủ chuyển sang trà đạo, một vấn đề nghiêm trọng xuất hiện:
Hoa Vân bình thản rót trà, nhìn tin tức truy nã treo khắp nơi.
"Sư phụ! Giờ làm sao?!"
Nhưng bên trà đạo cũng chẳng khá hơn!
Bỗng
"Mà là lựa chọn của mỗi người."
Chậm rãi nói một câu...
Hắc Phong Thánh Chủ ngây người.
"LÀM SAO CÓ THỂ!!!"
Tửu đạo, trà đạo bị xem là hai tai họa lớn nhất lịch sử!!!
"Hỏng rồi! Hỏng thật rồi! Mọi người say quá mức, không ai tu luyện nữa!"
"À... đúng rồi!" Hoa Vân gật đầu mạnh, ánh mắt lóe lên. Nhưng sau đó, hắn chợt ngờ ngợ: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đệ tử Vạn Kiếm Tông mà cũng dám vênh váo trước mặt ta? Hừ, chỉ là rác rưởi!" Một tên đại hán cười gằn, chân giẫm lên ngực người kia. Hắn khoác áo bào đen, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hùng hổ như chúa tể.
"Trời về chiều, tòa thành Vân Quang chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Trên đường phố, tu sĩ và phàm nhân chen chúc, tiếng rao hàng hòa cùng tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm từ xa xa, tạo nên một bản nhạc hỗn loạn mà sống động.
Tông môn sụp đổ! Quốc gia tan rã! Yêu thú hoành hành!
"Khoan đã, hắn là ai vậy?"
"Là ai? Hắn là ai?!"
Cửa quán trà bị đá văng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tu chân giới không hề bình lặng!
"Khoan đã, ta đã từng gặp hắn ở đâu nhỉ?"
Tất cả những kẻ từng dám khinh thường Vạn Kiếm Tông, giờ đây… đều cảm thấy lạnh sống lưng."
Hắn cảm giác không ổn. Người này không phải kẻ tầm thường.
Mệnh lệnh: Diệt trừ kẻ xưng là 'Vạn Kiếm Tông Chủ' tại thành Vô Nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
"...Vậy sao?"
Rốt cuộc…
Trong nháy mắt, một luồng uy áp khủng bố giáng xuống toàn bộ thành Vô Nhân!
ĐẠI NGHỊ TU CHÂN, HOA VÂN BỊ TRUY NÃ?!
TỪ NGÀY ĐÓ, TU CHÂN GIỚI CÓ HAI ĐẠO.
Một bóng người áp xuống, khí tức hủy diệt bao trùm!
"Ngươi muốn say, hay muốn tỉnh… tùy ngươi chọn."
"HOA VÂN! NGƯƠI KHÔNG THỂ SỐNG!"
Không ai thấy Hoa Vân rút kiếm lúc nào.
"Khoan đã, ai mới là Vạn Kiếm Tông Chủ?""
Từ trước đến nay, Thánh Nhân chỉ là truyền thuyết.
ẦM!!!
Các tu sĩ gần đó hoảng hốt lui lại, không ai dám xen vào cuộc chiến.
ẦM!
"Bọn họ tuyên bố: Trà là đại đạo chân chính, muốn truyền bá khắp thiên hạ!"
Đệ tử sợ hãi quỳ xuống:
Chỉ nghe một tiếng gió rít qua, sau đó
Đứng trước mặt hắn là một lão nhân tóc trắng, tay cầm bầu rượu, nửa cười nửa không.
TẠI MỘT SƠN THÔN NHỎ...
"Là ngươi?" Hoa Vân cau mày.
Hắn cố lục lọi trí nhớ. Người này trông quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra rốt cuộc là ai!
Hoa Vân khoác áo choàng xám, đứng lặng trong một góc tối, ánh mắt bình thản nhìn dòng người qua lại. Hắn đến đây theo mật lệnh, nhưng chưa rõ nên ra tay thế nào.
ẦM!!!
Diệp Linh kh·iếp sợ, run rẩy hỏi:
Nguyên Anh hậu kỳ, một kiếm g·iết ngay tại chỗ?!
Cả con phố c·hết lặng!
"LẦN NÀY LÀ THẬT ĐẤY!!!"
Một trưởng lão tửu đạo đấm ngực than trời:
"Nhanh!"
Cả thiên địa như ngừng lại.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ tiếp, đối phương đã xuất kiếm!
Hắc Phong Thánh Chủ lảo đảo đứng dậy, nghiến răng:
Hoa Vân mím môi.
Hắn nhận ra lão nhân này. Chính là người đã từng... từng...
Nam tử trung niên hạ kiếm, ánh mắt sắc như đao, ngạo nghễ nói:
BẮC HOANG, Bạch Nhật Thánh ĐỊA
"Sư phụ! Người thật sự đáng sợ!"
HOA VÂN BÌNH THẢN, CÓ BIẾT SỢ HAY KHÔNG?
"Ai đây nữa?"
"Ta không đáng sợ. Chỉ là... thiên hạ quá dễ lung lay."
"Gặp là g·iết!"
" Đao kiếm v·a c·hạm, Thành Vô Nhân bùng nổ!
Không làm việc, không chiến đấu, không tu luyện...
"Không nghe hắn nói một chữ nào, lập tức động thủ!"
Đối phương cũng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy sát ý.
Trà quán nhỏ, đối đầu Thánh Nhân.
Thái Hư Cung Chủ mở mắt:
Các tu sĩ ngồi dưới gốc cây, nhấp trà cả ngày, không ai chịu động tay động chân!
TU CHÂN GIỚI SỤP ĐỔ?! HOA VÂN PHẢI C·H·Ế·T?!
Thánh Nhân hạ lệnh, Một cái tên mơ hồ!
Hai luồng lực lượng nổ tung, tạo thành sóng xung kích lan rộng khắp con phố.
"...Khoan, ta từng giao chiến với ai ở Hắc Phong Cốc nhỉ?"
ẦM!
Trong lòng hắn như có thứ gì đó tan vỡ.
Hắn rảo bước, biến mất vào bóng tối."
HƯ KHÔNG LẠI RẠN NỨT!
"KHÔNG! KHÔNG!!!"
Hoa Vân tiến vào thành, mắt đảo quanh. Dưới ánh đèn lồng đỏ treo lơ lửng, dân chúng cúi gằm mặt, không dám nhìn ai quá lâu. Trong hẻm tối, vài kẻ mặc hắc y thoáng liếc về phía hắn.
Mặt đất nứt ra, tòa lầu bên cạnh b·ị c·hém bay một nửa! Trong màn bụi mù, một thân ảnh đứng sừng sững, một nam tử trung niên, thần sắc kiêu ngạo, trên áo thêu hình kiếm long quấn quanh.
"Đúng rồi, ta đến đây để g·iết Vạn Kiếm Tông Chủ!"
"Đến ngày thứ tư, bọn họ đột nhiên bế quan... ai cũng nói muốn tìm hiểu đạo trà, không màng thế sự."
"Chuyện gì?"
"Mẹ nó! Hoa Vân rốt cuộc là yêu nghiệt gì?!"
TỬU ĐẠO, DÀNH CHO KẺ MUỐN SAY.
Hắc Phong Thánh Chủ từ đó bỏ rượu, chuyên tâm học trà.
Cục diện đạt đến mức không thể vãn hồi!
Diệp Linh sững người.
Cả thành trì tràn ngập hơi men, không ai chịu làm gì!
Lúc này, một bóng đen xuất hiện trên mái nhà gần đó, lặng lẽ quan sát.
ẦM!!!
Người từng uống trà của hắn, không ai còn muốn g·iết hắn nữa.
Hoa Vân liếc nhìn lão, rồi nhìn về hướng toán tu sĩ biến mất. Hắn không thích những câu đố, nhưng kinh nghiệm cho hắn biết, đây không phải ngẫu nhiên.
Nhưng…
Nhưng đúng lúc đó…
Tất cả tu sĩ trong thành đều cảm thấy khí huyết sôi trào, đầu gối mềm nhũn!
"Có thể. Nhưng trước tiên..."
"Hôm nay ta thua... nhưng tửu đạo sẽ không bao giờ diệt!"
Hoa Vân chỉ để lại một câu:
"Ta không muốn diệt tửu đạo."
"Chỉ là… từ nay về sau, thiên hạ có thêm một con đường."
MỘT BÓNG NGƯỜI THỨ HAI BƯỚC RA!
Tên đại hán nhíu mày, quát lớn:
Hắn chợt nhớ ra! Không phải đây chính là...
Hoa Vân bình thản đặt chén trà xuống.
"Vân Quang Thành, Chém một cái, chấn nh·iếp thiên hạ!
Diệp Linh gào lên:
"Hoa Vân! Ngươi không thể sống!"
Loạn chiến bùng nổ!
Hoa Vân cắn răng, vung tay. Một luồng chưởng kình màu xám lập tức bùng phát, v·a c·hạm với kiếm quang!
Sau trận chiến ở trà quán, tin tức Hoa Vân có thể "tẩy não" tu sĩ chỉ bằng một chén trà lan truyền khắp nơi.
"Các ngươi uống trà trước đã."
Trà đạo vs Tửu đạo chưa yên, cả tu chân giới lại tiếp tục chấn động!
ẦM!
Trên phố, tu sĩ gục la liệt.
Ánh mắt hắn dần sáng lên.
Trời chạng vạng. Giữa không gian u tĩnh của quán trà cũ, một bóng đen lặng lẽ đặt xuống bàn một phong thư niêm phong bằng ấn ký xa lạ. Người nhận là một nam tử áo xanh, thần sắc trầm lặng, ánh mắt như nước lặng không gợn sóng. Hắn là Hoa Vân.
Thái Hư Cung Chủ suy sụp, gầm lên:
"Đừng phí lời nữa!" Nam tử trung niên quát lớn.
Không chỉ một…
Đúng vậy.
Chỉ có Hoa Vân và nam tử trung niên kia vẫn đứng vững, nhưng sắc mặt họ cũng trầm xuống.
"Muốn gì thì ngồi xuống, bàn luận một hồi, ắt có giải pháp."
"Tĩnh tâm là chân lý, luyện công để làm gì?"
Trên con phố náo nhiệt, tu sĩ các tông môn chen chúc, phàm nhân cúi đầu tránh đường, thương nhân cất cao giọng rao hàng.
Diệp Linh tá hỏa:
Lão nhân suýt sặc rượu.
"Tiền bối tha mạng!"
"Mệnh lệnh: Diệt trừ kẻ xưng là 'Vạn Kiếm Tông Chủ' tại thành Vô Nhân. Thất bại không phải là lựa chọn."
"Sư phụ! Người bị toàn bộ tu chân giới t·ruy s·át!!!"
Một bóng người bước ra, áo bào trắng phiêu động, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Không mạnh. Chỉ là… biết cách khiến kẻ khác tin mà thôi." "
"Hừm, nơi này đúng là có vấn đề."
Bỗng, một âm thanh cất lên bên tai hắn:
"Toàn bộ trưởng lão đi bắt Hoa Vân… đều bái nhập trà đạo!"
"Không ai chịu làm việc nữa!"
"Ngươi quên ta rồi sao?! Chúng ta từng đại chiến ở Hắc Phong Cốc! Ngươi còn suýt m·ất m·ạng dưới kiếm của ta!"
Hắn nhớ lại.
"Sư phụ! Đó là... Thánh Nhân!"
HOA VÂN, KẺ THÙ CỦA TU CHÂN GIỚI?!
"Hoa Vân? Ngươi đến đây để khiêu chiến ta sao?"
"Đánh nhau? Không, ta chỉ muốn thưởng trà."
Diệp Linh ngẩn ngơ:
Hoa Vân im lặng"
" THÁNH NHÂN GIÁNG LÂM, HOA VÂN KHÔNG THỂ SỐNG?!
Luồng kiếm khí mang theo thiên uy giáng xuống như sấm sét, chẻ đôi nền đá, hất tung vô số mảnh vụn. Hoa Vân nghiêng người tránh né theo bản năng, nhưng kiếm ý đáng sợ vẫn lướt qua sát da, để lại một vết cắt mảnh trên tay áo.
Nhưng đúng lúc đó…
"Sư phụ! Lần này n·gười c·hết chắc rồi!"
Hoa Vân thản nhiên đáp:
TẠI MỘT QUÁN TRÀ NHỎ...
Hoa Vân nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp:
Suy nghĩ này lại hiện lên!
"Khoan đã..."
Diệp Linh kinh hãi:
Tất cả im bặt.
Nam tử trung niên kia…
"Không vội."
MÀ LÀ HAI THÁNH NHÂN XUẤT HIỆN!!!
Từ không trung, một giọng nói vang vọng:
"Ngươi vẫn như trước đây, luôn lề mề như một lão già cổ hủ. Ta đã đợi trận chiến này từ lâu rồi, Hoa Vân!"
HƯ KHÔNG RẠN NỨT!
TRÀ ĐẠO, DÀNH CHO KẺ MUỐN TỈNH.
"Nói lại xem?"
Tưởng rằng đại chiến đã kết thúc, nhưng...
Nếu một chén trà có thể khiến người thay đổi... có lẽ bọn họ vốn chưa từng kiên định.
Cả tu chân giới loạn cào cào.
KẾT CỤC, TỬU ĐẠO BẠI, TRÀ ĐẠO LÊN NGÔI!
Hoa Vân cúi xuống, nhìn đệ tử Vạn Kiếm Tông nằm trên đất, thản nhiên hỏi:
ĐÔNG HOANG, TRÀ TÂM CUNG
Hoa Vân cầm chén trà, mỉm cười:
Liệu Hoa Vân sẽ làm gì
"Không ổn! Mọi người bình tĩnh quá mức, không ai chịu hành động nữa!"
Hoa Vân thản nhiên đáp:
Lệnh t·ruy s·át nâng lên cấp cao nhất.
Đúng lúc đó, một toán tu sĩ áo đen vội vã băng qua đường, sát khí dày đặc. Một lão già ăn mày ngồi ven đường bỗng cất giọng khàn khàn:
"Ồ, ta quên giới thiệu. Ta là rác rưởi Vạn Kiếm Tông."
Một trưởng lão trà đạo ôm đầu:
Thành này từ lâu đã là một điểm đen trên bản đồ tu chân giới, nơi mà cường giả xuất quỷ nhập thần, sát khí dày đặc như sương mù. Vạn Kiếm Tông Chủ? Cái danh này sao lại quen tai đến thế?
"Hoa Vân... vẫn là như vậy."
Không phải vì sợ Hoa Vân mạnh, mà vì sợ bị "đồng hóa".
"NGƯƠI KHÔNG THỂ SỐNG SÓT RỜI KHỎI ĐÂY!!!"
Một kiếm quét ngang, phong vân biến sắc! Không gian như bị nứt vỡ, kiếm quang dài mấy trượng cuốn tới!
"PHẢI BẮT HOA VÂN!!!"
Một đệ tử cuống quýt chạy vào đại điện, hô lớn:
Thành Vô Nhân, Lòng đất chấn động
Hắn mở thư.
Diệp Linh ngồi cạnh, mắt long lanh:
Hắn gục xuống, ôm đầu.
Chương 189: Tửu đạo, trà đạo, đại chiến kinh thiên động địa
Hoa Vân nhíu mày.
Trận chiến... bắt đầu!"
OÀNH!!!
Hắn quay đầu nhìn nam tử trung niên trước mặt.
Hơn mười đại tông môn đồng loạt xuất hiện!
Hoa Vân hớp một ngụm trà, thản nhiên đáp:
Không gian nổ tung! Thành Vô Nhân rung chuyển, người dân hoảng loạn bỏ chạy!
Không đợi Hoa Vân nhớ ra, một luồng kiếm khí bất chợt xé gió lao tới.
Một đại trưởng lão run rẩy hỏi đệ tử:
Mẹ nó! Hắn không còn say nữa?!
Không ai dám ra tay.
Càng đáng sợ hơn…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.