Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 209: Trí tuệ vô song
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể hắn bị ép dính xuống sàn, đầu cắm thẳng xuống đất, chỉ chừa lại hai chân run rẩy chổng lên trời.
Dứt lời, hắn vung tay, một chưởng kình hung mãnh ập tới.
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Vậy thì tránh ra!"
"Muốn lo chuyện bao đồng?"
Trên đài cao, một nam nhân trung niên mặc cẩm bào đứng nghiêm chỉnh. Hắn chính là thành chủ của tòa thành này, Bạch Vô Địch.
Mọi người đồng loạt gật đầu, cảm thấy vô cùng hợp lý.
"Là gì?"
"Đùa sao? Vậy để ta cũng đùa với ngươi một chút!"
"Còn ai muốn ‘đùa’ nữa không?"
"Đương nhiên!"
"À… thật ra… ta chỉ nói đùa thôi!"
Tên kia cả kinh, vội hét lên:
Nhưng không ai dám phản bác.
Sau đó
Hắn tiếp tục đi.
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Hoa Vân giơ tay lên. Một động tác cực kỳ đơn giản, chỉ là nhẹ nhàng ấn xuống không khí.
Hoa Vân: "…"
"Vậy mà từ trước tới giờ ta không nhận ra! Đúng là một bí mật động trời!"
Hắn cảm thấy bản thân có nguy cơ bị đồng hóa."
Hoa Vân im lặng.
"Không."
Lúc này, một nam tử trung niên bước vào quán, trên ngực thêu hình một con cự thú, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người. Cả quán lập tức yên tĩnh.
Nam tử kia chắp tay sau lưng, giọng nói trầm thấp:
"Xin thành chủ khai thị!"
Ta nhất định sẽ nói: "Không! Ta là đứa ngu nhất ở đây!""
"Á! Nóng quá! Lưỡi ta! Lưỡi ta cháy rồi!"
"Một kẻ qua đường." Hoa Vân đáp nhàn nhạt.
"Trời ơi! Rốt cuộc hắn là ai?!"
"Huynh đài quả nhiên là cao nhân!"
Có kẻ ném thử một viên đá xuống.
"Thật kì diệu! Nó biến mất rồi!"
"Vừa rồi… hắn chỉ giơ tay lên thôi mà?"
Hoa Vân suýt phun ra ngụm rượu vừa uống.
"Mọi người! Mau dùng kế sách ‘hẹn mà không đến’!"
Hoa Vân: "…"
"Nhảy xuống vực để đột phá! Sao ta không nghĩ ra sớm hơn?!"
Hắn tò mò lại gần, nghe một người nói:
Có gì đó sai sai ở đây…
"Vị huynh đài kia! Ngươi có muốn mua một viên không?!"
"Hỡi dân chúng của ta! Sau bao ngày nghiên cứu, cuối cùng ta đã tìm ra một phương pháp có thể giúp toàn bộ chúng ta đột phá tu vi một cách nhanh chóng!"
Đám đông giật mình tỉnh ngộ, lập tức lao ra cửa, bỏ chạy tán loạn.
"Lợi hại quá! Hắn thực sự thông minh hơn rồi!"
"Báo! Thành chủ triệu tập tất cả tu sĩ, có đại sự cần tuyên bố!"
Hoa Vân đặt bầu rượu xuống bàn, lười biếng vươn vai.
"Ồ?! Giải thích đi!"
Một lúc sau, hắn bừng tỉnh, vẻ mặt đầy kinh hãi:
"Hoa Vân quyết định vào một quán rượu, gọi một bầu rượu và một đĩa đậu phộng. Hắn cần chút gì đó để ổn định tinh thần.
"Tiền bối… ngài có thể nói cho vãn bối biết, ngài đã dùng chiêu gì không?"
Hắn cảm thấy, mình không nên can thiệp vào quy luật sinh tồn của nơi này."
Một cỗ uy áp khủng kh·iếp như sấm sét từ trời giáng xuống, đập thẳng vào người nam tử.
Hoa Vân: “…”
Chương 209: Trí tuệ vô song
Có kẻ lập tức đổ rượu ra, rót đầy nước sôi và uống một hơi.
"Ta nghe nói có kẻ ở đây muốn đối phó với Hắc Thủy Ma Giáo chúng ta?"
Một khắc sau… (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy! Nếu không uống đan dược này, làm sao hắn nhận ra mình ngu?!"
Thế nhưng, ngay khi vừa ngồi xuống, hắn đã nghe bàn bên cạnh có kẻ hùng hồn tuyên bố:
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó đáp:
"Thật không?!"
"Thật lợi hại! Không uống đan dược mà vẫn hiểu ra chân lý!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hiểu ra cái gì?!"
Bọn họ nhìn nam tử Hổ Báo Đường vẫn đang cắm đầu dưới đất, trong lòng thầm hạ quyết tâm:
Bạch Vô Địch gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:
Nam tử giận dữ:
Hắn rời khỏi quán rượu, tiếp tục đi dạo.
"Không sao! Đó là dấu hiệu ngươi đang luyện thành Nội Hỏa Công!"
Không ai kịp phản ứng.
"Ta… ta đã hiểu ra rồi!"
Hoa Vân bình thản nâng bầu rượu lên, uống thêm một ngụm, sau đó thản nhiên hỏi:
Hắn lắc đầu, quay lưng bỏ đi.
"Đan dược tăng trí tuệ Sau khi uống, đầu óc thông minh hơn gấp mười lần!"
"Theo ta thấy, giếng này chính là một cánh cửa không gian!"
Hoa Vân: "…"
Nhưng tất cả đều có chung một suy nghĩ:
Cả quán im lặng như tờ.
"Hoa Vân cảm thấy mình cần rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nếu không, có khi chỉ sau vài ngày, hắn cũng sẽ bắt đầu tin rằng trời tròn đất vuông, nước sôi có thể giúp tăng công lực, và giếng nước là cánh cửa không gian.
Từ nay về sau, nếu có ai hỏi ta có thông minh hay không…
Bạch Vô Địch nhìn xuống đám đông, giọng nói đầy quyền uy:
Cả đám người há hốc mồm.
"Ồ, !!!"
Hắn quyết định không tham gia vào cuộc tranh luận này.
Đám người xung quanh lập tức hứng thú:
"Ngươi, !"
"Hóa ra là vậy! Khó trách ta tu luyện chậm! Từ nay ta sẽ không uống nước lạnh nữa!"
Không phải vì kẻ thù mạnh.
Hắn lặng lẽ đứng quan sát.
"Giữa lúc đám đông chạy trối c·hết, tên nam tử Hổ Báo Đường cười lạnh, chuẩn bị đuổi theo thì bị một người chắn trước mặt.
"Ngươi không nhìn nhầm đâu, ta cũng thấy y vậy!"
"Có phải ta đang nhìn nhầm không?"
Chưa đi được bao xa, hắn đã thấy một nhóm tu sĩ đứng xung quanh một cái giếng, mặt mày nghiêm túc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia cười đắc ý, rút ra một cái chén:
Tất cả: …
"Sau khi "nhẹ nhàng ấn xuống một cái" Hoa Vân cảm thấy tòa thành này còn đáng sợ hơn hắn tưởng.
Không ổn, ta càng ngày càng giống bọn họ rồi!"
Nhưng đúng lúc hắn định rời đi, một tiếng hét lớn vang lên từ trung tâm thành trì:
Hoa Vân nhìn cảnh tượng này, bình thản nhấc bầu rượu lên uống thêm một ngụm.
"Không."
Lập tức, toàn bộ dân chúng nhốn nháo kéo nhau về quảng trường lớn. Hoa Vân chần chừ một chút, cuối cùng cũng lặng lẽ bước theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Rất đơn giản! Ngươi ném một viên đá xuống, nó liền biến mất! Không tin thì thử xem!"
Cái tên gì mà tùy tiện vậy?!
"Là Hổ Báo Đường của Hắc Thủy Ma Giáo!"
Toàn trường im lặng trong ba giây.
Hắn trầm mặc, tự hỏi có phải mình đang nằm mơ không.
"Ngươi là ai?" Nam tử nhíu mày.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
Hắn lặng lẽ uống một ngụm rượu, trong lòng thầm nghĩ: Chắc chắn ta đã vào nhầm thế giới!
"Không cần."
Nam tử nhếch mép:
Hoa Vân quay lại, thấy một lão già râu bạc đang nhìn mình đầy mong chờ.
ẦM!
Mọi người hồi hộp chờ đợi.
Đám người vừa chạy ra ngoài nghe thấy động tĩnh, len lén ló đầu nhìn vào. Khi thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ lập tức lùi lại, quay sang nhìn nhau.
Lão già ngạc nhiên:
Cái quái gì vậy?!
"Vì sao?"
Tất cả mọi người: "Ồ, !"
"Thật ra… ta không hề thông minh! Mà từ trước đến nay, ta toàn làm những chuyện ngu xuẩn!"
"Rất đơn giản! Chỉ cần mỗi ngày uống một chén nước sôi, ngươi sẽ đạt được Nội Hỏa Công, tu vi bạo tăng!"
Một tu sĩ cầm viên đan dược lên, uống vào một hơi, sau đó trầm tư.
Mà vì tất cả đều quá ngu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân thản nhiên nói:
Hoa Vân trầm ngâm một chút, sau đó nghiêm túc đáp:
Mọi người vỗ tay rào rào, có kẻ còn hưng phấn hét lên:
"Gọi là Nhẹ Nhàng Ấn Xuống Một Cái Quyết."
"Ta mới lĩnh ngộ ra một bí thuật, có thể giúp người ta mạnh lên trong chớp mắt!"
Đám người đồng loạt quay sang nhìn tên vừa rồi đưa ra kế hoạch thiên tài. Tên này lúng túng, đứng dậy cười ha hả:
Không lâu sau, hắn gặp một đoàn người đang xếp hàng trước một quầy hàng nhỏ. Một bảng hiệu lớn được treo phía trên:
Cả thành chấn động, mọi người hò reo phấn khích.
Lúc này, một lão già run rẩy bước tới, cẩn thận hỏi:
"Vì ta không cần uống đan dược cũng biết nơi này… không có ai thông minh."
"Đó chính là… nhảy xuống vực!"
"Không hổ danh thành chủ! Quả nhiên là trí tuệ vô song!"
Hắn chưa từng thấy một nơi nào mà mọi người có thể vô tư chấp nhận những lý luận hoang đường đến vậy.
"Thật cao minh!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.