Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 208: Bạo phát đan
Còn Hoa Vân, nhân vật trung tâm của cơn bão, vẫn không biết gì cả.
Hắn vừa tỉnh dậy, lười biếng vươn vai, rửa mặt, rồi rời khách điếm.
Mục tiêumột quán mì khác.
"Hôm qua ăn mì bò, hôm nay ăn mì xương hầm."
Hắn bước đi nhàn nhã, hoàn toàn không biết rằng cả Thiên Hoang Thành đã coi hắn là một đại năng thần bí!
Một cỗ khí tức âm trầm bao trùm không gian.
Chấp Pháp Trưởng Lão ngồi trên cao, ánh mắt tối sầm.
Ba vị Địa Ma quỳ dưới đất, thân thể run rẩy, không dám ngẩng đầu.
"Nói lại một lần nữa. Các ngươi b·ị đ·ánh bại như thế nào?"
Tên đầu lĩnh run rẩy:
"Hắn không làm gì cả… chỉ trở mình trong lúc ngủ, nhưng thiên địa liền b·ạo đ·ộng, pháp tắc xoay chuyển, chúng ta không thể chống cự…"
Chấp Pháp Trưởng Lão nhắm mắt lại, trầm tư.
"Một giấc ngủ cũng có thể tạo ra thiên kiếp? Nếu là giả, thì vì sao các ngươi lại thảm hại đến mức này?"
"Nếu là thật…"
Hắn không dám nghĩ tiếp.
Nhưng đúng lúc đó…
Một giọng nói già nua vang lên.
"Trưởng Lão, ta có cách kiểm chứng."
Tất cả quay đầu lại.
Một lão giả mặc hắc y, tóc bạc trắng, chống gậy bước vào.
"Người này, có thể không phải là đại năng… mà là một kẻ hoàn toàn không biết gì!"
Chấp Pháp Trưởng Lão cau mày:
"Ngươi nói gì?"
Lão giả cười khẽ:
"Chúng ta đã từng thấy nhiều kẻ ẩn thế đại năng, bọn họ không bao giờ vô tri như vậy."
"Nhưng nếu hắn thực sự chỉ là một phàm nhân may mắn?"
"Nếu mọi chuyện chỉ là trùng hợp?"
Chấp Pháp Trưởng Lão im lặng.
Quả thật, giả thuyết này… cũng có khả năng.
Lão giả tiếp tục:
"Hãy để ta thử một lần nữa."
"Nếu hắn thực sự mạnh, ta sẽ rút lui."
"Nhưng nếu hắn chỉ là một tên vô tri… vậy thì, ta sẽ g·iết hắn ngay trước mặt tất cả mọi người!"
Hắn vừa vào quán mì, gọi một tô mì xương hầm.
Nhưng khi vừa ăn được một nửa…
Cửa quán bị đá văng!
ẦM!
Một bóng người áo đen, râu tóc bạc trắng, khí thế lạnh lẽo bước vào!
"Ngươi chính là kẻ khiến ba vị Địa Ma của Vô Cực Ma Tông trọng thương?"
Tất cả thực khách hoảng sợ rút lui.
Chủ quán sợ hãi quỳ xuống, lắp bắp:
"Tiền bối tha mạng! Đây chỉ là một quán mì nhỏ!"
Nhưng lão giả không thèm quan tâm, ánh mắt tập trung vào Hoa Vân.
Mọi người nín thở.
Hắn sẽ phản ứng thế nào?
Nhưng Hoa Vân thậm chí không ngẩng đầu.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói một câu:
"Đừng làm phiền ta ăn mì."
Lão giả nhướng mày.
"Hừ! Ngươi vẫn muốn giả vờ sao?"
"Được! Để ta xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
Hắn vung tay, một luồng hắc khí lao thẳng về phía Hoa Vân!
Nhưng ngay lúc đó…
ẦM!
Trời đất rung chuyển!
Bầu trời đột nhiên xuất hiện thiên lôi rền vang!
Lão giả biến sắc.
"Không thể nào! Ta chưa ra tay, tại sao lại có thiên kiếp?!"
BÙM!
Một tia sét giáng thẳng xuống, đánh lão giả cháy thành than ngay tại chỗ!
Tất cả thực khách: "..."
Chủ quán mì: "..."
Hoa Vân vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục ăn mì như không có gì xảy ra.
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi cực độ.
"Một câu nói đơn giản… lại khiến thiên kiếp giáng xuống!"
"Hắn… hắn rốt cuộc là ai?!"
Hoa Vân ăn xong, đặt đũa xuống, thở dài:
"Mì hôm nay… hơi mặn."
Nói xong, hắn đứng dậy, rời khỏi quán mì.
"Một cường giả vô thượng, chỉ cần một câu nói cũng có thể g·iết c·hết đại năng của Vô Cực Ma Tông!"
"Mà hắn… chỉ thích ăn mì!"
Cả giới tu chân điên cuồng truy tìm tung tích của Hoa Vân.
Nhưng Hoa Vân hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn chỉ muốn…
Tìm một quán mì ngon hơn."
Hoa Vân đặt chân đến Thanh Lăng Thành, một trong những tòa thành lớn nhất Bắc Hoang. Nơi này có đủ mọi loại tu sĩ: kiếm tu, pháp tu, đao tu, luyện độc sư, thậm chí cả đám thích khách hành tẩu trong bóng tối. Nhưng có một điểm lạ: không một ai ngu ngốc.
Từ đứa trẻ ba tuổi đến lão già gần đất xa trời, mỗi người đều ánh lên sự tỉnh táo, thậm chí là tinh ranh.
Một lão ăn mày, chân què, tay run rẩy, vừa thấy Hoa Vân liền chắp tay:
"Tiền bối, vạt áo ngài có v·ết m·áu khô, chứng tỏ ba ngày trước đã ra tay g·iết người. Nhưng nhìn tư thế bước đi không hề có sát khí, hẳn là không phải thích khách, mà có lẽ là kiếm tu. Mà trong các kiếm tu, chỉ có Vạn Kiếm Tông mới có lối hành tẩu này… Tiền bối có muốn đổi một chén rượu lấy tin tức về tông môn mình không?"
Hoa Vân: "…?"
Hắn mới vào thành chưa đầy một khắc, ngay cả túi tiền cũng chưa mở, lại gặp phải loại ăn mày cấp đại trí tuệ này?
Chưa kịp nói gì, một cô bé bán kẹo hồ lô đã kéo tay hắn:
"Tiền bối, ta thấy trong tay ngài có một viên linh thạch phẩm chất cao, chắc hẳn là thu được gần đây. Nếu ngài muốn đổi lấy một tin tức động trời về thành chủ Thanh Lăng, ta sẽ tiết lộ, bảo đảm đáng giá!"
Hoa Vân suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Trẻ con ở đây đều có thể phân biệt linh thạch phẩm cấp?
Không đợi hắn phản ứng, một đại hán mặt sẹo từ quán rượu bên đường bước ra, vuốt râu cười:
"Vị huynh đài này, ta thấy bước chân ngươi vững chãi nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự trầm tư. Hẳn là ngươi đang cân nhắc giữa việc g·iết hay không g·iết ai đó. Nếu cần một sát thủ vô hình, ta có thể giới thiệu. Phí môi giới chỉ một viên linh thạch hạ phẩm!"
Hoa Vân trầm mặc.
Mẹ nó… Tòa thành này rốt cuộc là chỗ quỷ gì?!
Một đám ăn mày, trẻ con, đại hán bán tin tức còn khôn ngoan hơn cả chấp sự tông môn… Vậy những kẻ thực sự có quyền lực trong thành sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau:
"Hoa thúc thúc, người đã đến rồi sao?"
Hắn quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy tới. Nữ nhi của hắn, Hoa Tiểu Lăng.
Cô bé cười tủm tỉm, nhưng trong mắt ánh lên vẻ láu cá đầy cảnh giác.
Hoa Vân thở dài.
Xem ra… Cả con gái mình cũng không ngoại lệ."
Hoa Vân bước vào một tòa thành lớn, nhìn dòng người tấp nập qua lại mà khẽ cau mày.
Lạ thật.
Tại sao mọi người ở đây trông… ngu ngu thế nhỉ?
Hắn không có ý coi thường, nhưng quả thực, mỗi kẻ đi qua đều có một khí chất kỳ quái: kẻ thì đội nồi trên đầu, kẻ thì cầm kiếm chém vào không khí như đang luyện tập gì đó, có kẻ lại ngồi bệt dưới đất, chăm chú nhìn một viên đá, ánh mắt đầy triết lý.
Hoa Vân dừng lại bên một quầy hàng, nơi một lão giả đang bán linh đan.
“Lão trượng, đây là đan dược gì?”
Lão giả vuốt râu, ánh mắt đầy tự tin:
“Đây là Bạo Phát Đan, sau khi ăn vào sẽ giúp ngươi bộc phát sức mạnh cực hạn trong một khắc!”
Hoa Vân gật gù, định mua thử thì bỗng nhiên nghe thấy một tên tu sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh cười nhạo:
“Hừ, ngươi ngu lắm! Đây là Tự Bạo Đan, ăn vào bạo phát… nhưng là bạo phát chính mình!”
Lão giả giật mình:
“A! Ta lại bán nhầm hàng rồi sao?”
Hoa Vân: “…”
Hắn quay đi, quyết định không dừng lại nữa. Thành này có vấn đề.
Một lát sau, hắn thấy một đám tu sĩ đang vây quanh một bảng nhiệm vụ. Một người hô lớn:
“Mọi người! Ta có một kế hoạch thiên tài để tiêu diệt Hắc Thủy Ma Giáo!”
Đám đông lập tức nhao nhao:
“Kế gì?”
Người kia vỗ ngực:
“Chúng ta sẽ gửi thư thách đấu, hẹn chúng ra ngoài thành! Đến lúc đó, chúng ta sẽ không đến!”
Mọi người: “Ồ, ! Cao minh!”
Hoa Vân: “…”
Hắn nhấc chân bỏ đi. Nhưng đi đến đâu cũng thấy những chuyện khiến hắn nghẹn lời.
Có người luyện kiếm… bằng cách chém vào chính mình để “cảm nhận sát khí”.
Có người luyện đao… bằng cách ôm đao ngủ, tin rằng như vậy sẽ thấu hiểu tâm đao.
Có một tên đang ngồi thiền… nhưng lại úp mặt xuống đất, nói rằng “cảm nhận đại địa nguyên khí”.
Hoa Vân trầm mặc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.