Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 213: Đuổi G·i·ế·t Chính Mình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 213: Đuổi G·i·ế·t Chính Mình


Hoa Vân bước đến mép vực, nhìn xuống màn đêm vô tận bên dưới.

Hoa Vân trầm ngâm gật đầu: "Ừ, nhưng đến giờ ta vẫn chưa lần ra tung tích của ta."

Những lời đồn đại dần dần lan rộng.

Trên đỉnh một ngọn núi cô tịch, gió rít qua những rặng tùng xanh biếc.

Diệp Linh đứng sau, hồi hộp nhìn hắn.

Trong một thành trấn nhỏ ven rừng.

Diệp Linh chống trán thở dài: "Người chính là kẻ đó đó!"

Hoa Vân mở mắt, nghiêm túc gật đầu: "Tốt. Vậy là ta đ·ã c·hết."

Hoa Vân: "Không. Đây là phương pháp điều tra tiên tiến." (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Linh bối rối: "Nhưng… người chính là người g·iết Ám Địa Sứ Giả mà?"

Diệp Linh: "...Hả?"

Đêm hôm đó.

Hoa Vân vuốt cằm, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp:

"Ba là…" Hắn trầm ngâm.

Diệp Linh thắc mắc: "Sư phụ, xóa bỏ bí mật nghĩa là sao? Làm lộ ra bí mật của hắn hay tiêu diệt hắn?"

Trong khi đó, Hoa Vân đang đi mua bánh bao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa Vân gật gù: "Trước tiên phải biết bí mật của hắn là gì đã."

Hoa Vân ngồi trong một quán trà, lặng lẽ nghe ngóng. Hắn hớp một ngụm trà, gật gù: "Kẻ này thật đáng sợ... Không biết là ai nhỉ?"

Diệp Linh vò đầu, cảm thấy sư phụ mình có vấn đề lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa Vân nhắm mắt.

"Quá đáng sợ! Ngay cả Sát Đạo Tông cũng không tìm ra dấu vết của hắn!"

"Ta là một bóng ma." Hoa Vân đáp một cách mơ hồ.

Dưới mật thư là một hộp gỗ nhỏ. Hoa Vân mở ra, bên trong là một kiện binh khí, Thủy Kính Kiếm.

"Ngươi có nghe chưa? Có một cao thủ thần bí, không ai biết hắn từ đâu đến!"

Hắn trầm tư một lát, rồi thản nhiên đáp: "Ta sẽ vào hỏi hắn."

"Ta đang tìm một kẻ cực kỳ nguy hiểm."

"Sư phụ, người chắc chắn chưa?"

Hoa Vân ngồi xếp bằng trên giường, lật xem một phong mật thư mới nhận được. Diệp Linh ngồi bên cạnh, tò mò nhìn hắn.

Hắn thở dài, lẩm bẩm: "Thế giới này ngày càng nguy hiểm, tốt nhất là ta cứ bình tĩnh sống tiếp vậy."

Cả phòng rơi vào yên lặng.

Hoa Vân gật gù. "Tuyệt vời. Thế là ta đã hoàn thành mật lệnh mà không cần g·iết chính mình. Ta đúng là thiên tài."

"Có ba cách để xóa bỏ bí mật."

Hoa Vân nghiêm túc đáp: "Tự g·iết mình."

Nàng quyết định không hỏi thêm, vì biết trước sẽ không nhận được câu trả lời bình thường.

Diệp Linh vỗ tay: "Giờ người có thể yên tâm sống tiếp rồi!"

Hoa Vân đặt chén trà xuống bàn, mỉm cười: "Ta chỉ muốn biết bí mật của ngươi… rồi xóa bỏ nó."

"Sư phụ, nếu người tìm thấy người… thì người sẽ làm gì?"

Thủy Thiên Hàn đứng dậy, ánh mắt đầy cảnh giác: "Ngươi không thể biết bí mật này. Một khi biết rồi, ngươi sẽ không thể sống sót. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Linh: "..."

Thủy Thiên Hàn ngồi trên ngai chủ vị, khuôn mặt nghiêm nghị. Trước mặt hắn, Hoa Vân chậm rãi uống trà, bình tĩnh nói:

Lưỡi kiếm mỏng như mặt nước, phản chiếu ánh sáng nhấp nháy.

Thiên Thủy Tông là một tông môn trung đẳng, lấy thủy pháp làm chủ đạo, truyền thừa mấy nghìn năm. Tông chủ đương nhiệm là Thủy Thiên Hàn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, là nhân vật lừng danh trong tu chân giới.

Diệp Linh chớp mắt: "Là ai?"

Diệp Linh ở phía sau, nhỏ giọng: "Sư phụ, chúng ta làm gì trước?"

"Tông chủ, ta nghe nói ngươi có một bí mật rất lớn."

"Sư phụ, hay là… người giả vờ c·hết đi?"

Hoa Vân im lặng một chút, rồi trầm giọng:

Hoa Vân hớp một ngụm trà, trong lòng thầm than:

Hoa Vân chắp tay sau lưng, giọng đầy vẻ triết lý: "Mật lệnh là mật lệnh, không thể không tuân theo. Nhưng ta cũng không thể để mình c·hết được. Cho nên, ta phải tìm một cách giải quyết hoàn hảo."

Diệp Linh: "...Sư phụ, người ổn chứ?"

Diệp Linh: "Sư phụ, đây có tính là ép cung không?"

Diệp Linh im lặng, cảm thấy đầu óc sắp nổ tung.

"Ra vậy… Quả nhiên ta là một cao thủ thần bí không ai có thể truy tung."

"Quen gì?"

Diệp Linh nghiêng đầu: "Là gì?"

Hoa Vân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu dứt khoát: "Nếu ta đ·ã c·hết, thì ta sẽ sống như một người đ·ã c·hết."

Hắn mở thư, trong đó chỉ vỏn vẹn vài dòng:

"Xong rồi! Người c·hết rồi đó!"

Hắn nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, đôi mắt lóe lên sự thấu hiểu.

Hoa Vân đứng thẳng, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn xuống thị trấn phía xa. Bên cạnh hắn, Diệp Linh đang ngồi xổm trên một tảng đá, hai tay chống má, tò mò hỏi:

Một khoảng im lặng kéo dài.

"Ta có nên bỏ đi luôn không nhỉ?"

Diệp Linh cảm thấy đầu óc mình hơi quay cuồng.

Chương 213: Đuổi G·i·ế·t Chính Mình

Diệp Linh: "...Ý người là sao?"

Tại một khách điếm nhỏ, ánh nến lay động trong căn phòng yên tĩnh.

Hắn tiếp tục: "Mật lệnh lần này yêu cầu ta g·iết chính ta. Nhưng ta vẫn chưa tìm thấy kẻ đó."

Diệp Linh ném viên đá xuống vực, nghe tiếng vang vọng.

Sát thủ cấp cao đứng lên, ánh mắt đầy kiêng kỵ. "Từ nay về sau, ai gặp phải hắn… chỉ có một con đường, c·hết."

"Hai là khiến bí mật đó không còn quan trọng nữa."

"Ta."

Bịch.

Hoa Vân thở dài. "Tốt nhất là ngươi cứ nói ra. Nếu ta không biết bí mật của ngươi, làm sao ta có thể xóa bỏ nó?"

Diệp Linh lặng lẽ lấy ra một viên đá nhỏ. "Vậy… sư phụ nhắm mắt lại đi, ta sẽ làm thật giống!"

Diệp Linh ở bên cạnh đã không còn sức để phản ứng.

Tại một vách núi cheo leo, Hoa Vân và Diệp Linh đã chuẩn bị một cái bẫy.

Diệp Linh: "Người có kế hoạch chưa?"

"Hắn là ai?"

"Là ta xui xẻo đấy, còn ai vào đây nữa?"

Thủy Thiên Hàn siết chặt nắm đấm. "Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói như vậy?"

Một luồng sát khí dâng lên.

Diệp Linh suýt ngã khỏi tảng đá. "Không phải chứ!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong đại điện Thiên Thủy Tông.

Diệp Linh im lặng, lẳng lặng đi theo sau, cảm thấy tu chân giới này sắp đại loạn đến nơi.

Hoa Vân thở dài, mắt vẫn dõi theo bóng người thấp thoáng dưới kia.

Diệp Linh nhìn sư phụ mình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

Hoa Vân lặng lẽ đứng trước cổng Thiên Thủy Tông, hai tay chắp sau lưng, hờ hững nhìn lên bầu trời đầy sao.

Một nhóm sát thủ áo đen đang tụ họp, sắc mặt nghiêm trọng.

"Nghe nói hắn không hề tồn tại trên đời, nhưng vẫn có thể đi lại giữa chúng ta!"

"Sư phụ, người không thấy quen sao?"

"Xóa bỏ bí mật của tông chủ Thiên Thủy Tông. Không được sai sót.

Hoa Vân nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi gật đầu. "Ý kiến hay! Nhưng phải làm sao để ta tin rằng ta đ·ã c·hết?"

"Ba là làm sao để ngay cả ta cũng không nhớ bí mật đó."

"Chúng ta đã truy tìm tung tích hắn suốt một tuần, nhưng không có bất kỳ manh mối nào!"

Thánh Nhân."

Dân chúng bắt đầu xôn xao về một kẻ bí ẩn xuất hiện gần đây.

Hoa Vân ngẩn người.

"Sư phụ, người đang tìm ai thế?"

Một tuần sau.

Diệp Linh đi theo sau, vẫn còn chút hoang mang. "Sư phụ, nhưng nếu người đ·ã c·hết rồi... thì bây giờ chúng ta làm gì?"

Diệp Linh: "..."

Sau khi tự thuyết phục rằng mình đ·ã c·hết, Hoa Vân rời khỏi vách núi, thong thả bước đi.

"Từ giờ trở đi, kẻ đó được đặt biệt danh: Sát Thủ Đáng Sợ Nhất."

Thủy Thiên Hàn cau mày: "Ngươi muốn gì?"

Thủy Thiên Hàn siết chặt tay vịn ghế. "Ngươi là ai?"

"Có nghĩa là ta sẽ làm mọi thứ như trước, nhưng với tâm thế của một người đ·ã c·hết." Hắn nghiêm túc đáp.

Sát thủ đứng đầu trầm giọng đáp: "Hắn không phải là người. Hắn là một bóng ma."

"Chắc." Hoa Vân gật đầu. "Chỉ cần ta tự nhìn thấy cảnh mình ngã xuống vực, ta sẽ tin rằng ta đ·ã c·hết."

Thủy Thiên Hàn: "..."

"Thật không thể tin được… Một kẻ có thể g·iết Ám Địa Sứ Giả mà không để lại dấu vết!"

Cùng lúc đó, tại Sát Đạo Tông.

Nhưng nếu ngay cả Thánh Nhân cũng muốn xóa bỏ một bí mật của hắn, thì hẳn đó không phải chuyện nhỏ.

"Một là hủy diệt người biết bí mật."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 213: Đuổi G·i·ế·t Chính Mình