Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 214: Khi Một Bóng Ma Muốn Sống Bình Yên
Hoa Vân vuốt cằm: "Ồ? Vậy thì để ta đoán thử xem."
"Bí mật này liên quan đến Thiên Thủy Tông?"
Thủy Thiên Hàn im lặng.
"Liên quan đến tu luyện?"
Sắc mặt Thủy Thiên Hàn trầm xuống.
Hoa Vân nhíu mày: "Hay là… liên quan đến thân phận của ngươi?"
Thủy Thiên Hàn đột nhiên rút kiếm.
"Ngươi không được nói nữa!"
Khoảnh khắc đó, Hoa Vân hiểu ra. Hắn bật cười: "Thú vị. Ngươi không phải Thủy Thiên Hàn thật sự, đúng không?"
Không khí lập tức đông cứng.
Diệp Linh há hốc miệng. "Sư phụ, người đoán bừa mà trúng hả?!"
Thủy Thiên Hàn lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Ngươi... không thể sống sót rời khỏi đây!"
Thủy Thiên Hàn siết chặt chuôi kiếm, sát khí cuồn cuộn.
"Ngươi biết quá nhiều rồi."
Hoa Vân nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp:
"Sai rồi. Ta biết quá ít. Nếu ta biết quá nhiều, ta đã không cần ngươi nói."
Thủy Thiên Hàn khựng lại.
Diệp Linh lặng lẽ kéo áo sư phụ: "Sư phụ, không phải nhiệm vụ của chúng ta là xóa bỏ bí mật sao? Người đi moi bí mật hắn làm gì?"
Hoa Vân khẽ cười: "Đúng vậy. Nhưng muốn xóa bỏ một thứ, trước tiên phải biết nó ở đâu."
"Bí mật này là gì không quan trọng."
"Quan trọng là sau hôm nay, nó sẽ không còn tồn tại."
Hắn đứng dậy, tiến về phía Thủy Thiên Hàn.
"Bây giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn."
"Một, chính ngươi tự tay xóa bỏ bí mật này."
"Hai, ta giúp ngươi làm việc đó."
Thủy Thiên Hàn cười lạnh: "Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Hắn vung kiếm chém xuống, nhưng trong khoảnh khắc đó
Ầm!
Toàn bộ đại điện chìm trong bóng tối.
Một làn nước lạnh buốt tràn qua, nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Khi ánh sáng trở lại, Thủy Thiên Hàn sững sờ.
Hắn không còn nhớ bí mật của mình.
Tất cả ký ức liên quan đến thân phận, quá khứ, bí mật của hắn… đã biến mất.
"Ngươi… đã làm gì ta?!"
Hoa Vân lắc đầu, quay người rời đi.
"Chỉ là giúp ngươi xóa bỏ thứ không nên tồn tại."
Diệp Linh tròn mắt: "Sư phụ, người làm thế nào vậy?!"
Hắn mỉm cười: "Chỉ là một chút thủ thuật nhỏ thôi."
"Bí mật đáng sợ nhất không phải là thứ bị lộ ra."
"Mà là thứ bị xóa sạch khỏi thế gian."
Thủy Thiên Hàn quỳ sụp xuống, trống rỗng nhìn lên bầu trời.
Hắn không còn biết mình là ai.
Không còn gì để giấu.
Không còn gì để sợ.
Chỉ còn lại một sự trống rỗng vô tận.
Thủy Thiên Hàn quỳ trên nền đá lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn.
Ký ức hắn như một tấm gương vỡ, mảnh vỡ rơi rụng, còn lại chỉ là một khoảng trống sâu hun hút.
Hắn không nhớ mình đã tu luyện ra sao.
Không nhớ mình đã thống lĩnh Thiên Thủy Tông thế nào.
Không nhớ tại sao hắn lại sợ bí mật bị lộ.
Hắn chỉ biết… mình là Thủy Thiên Hàn, nhưng điều đó có nghĩa gì?
Bên ngoài đại điện.
Diệp Linh vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Sư phụ, người thật sự xóa sạch ký ức của hắn sao?"
Hoa Vân thản nhiên bước đi, tay chắp sau lưng:
"Không hẳn."
"Ta chỉ xóa đi phần ký ức liên quan đến bí mật ấy."
"Những ký ức khác vẫn còn, nhưng vì hắn đã quên mất mấu chốt, nên tất cả trở nên vô nghĩa."
Diệp Linh chớp mắt: "Vậy nếu hắn gặp lại người quen, chẳng phải sẽ nhớ ra sao?"
Hoa Vân cười nhạt:
"Nếu ngươi quên đi một ký ức quan trọng, thì dù có ai đó nhắc lại, ngươi cũng chỉ cảm thấy mơ hồ."
"Giống như một cuốn sách bị rách mất trang quan trọng, ngươi có thể đọc lại từ đầu đến cuối, nhưng không bao giờ hiểu được nội dung thực sự."
Trên đỉnh Thiên Thủy Tông, đêm nay có một tông chủ không còn quá khứ.
Thủy Thiên Hàn đứng lặng giữa trời đêm, bàn tay siết chặt mà không biết vì sao.
Các trưởng lão, đệ tử của tông môn đến hỏi han, nhưng hắn không trả lời được.
Không ai biết hắn đã mất đi điều gì.
Chính hắn cũng không biết.
Chỉ có một cảm giác kỳ lạ còn sót lại, như thể hắn đã đánh mất một phần linh hồn.
Bên ngoài tông môn, Hoa Vân và Diệp Linh tiếp tục lên đường.
Diệp Linh vẫn còn suy tư: "Sư phụ, nếu bí mật của hắn thực sự quan trọng, chẳng phải sẽ có kẻ khác biết sao?"
Hoa Vân nhếch môi: "Dĩ nhiên."
"Nhưng kẻ giữ bí mật đã trở thành một tờ giấy trắng."
"Dù có ai đó đến hỏi, hắn cũng không thể nói gì nữa."
Diệp Linh nghĩ một lúc, rồi tò mò hỏi: "Vậy nếu người khác vẫn nhớ bí mật đó, chẳng phải bí mật vẫn còn tồn tại sao?"
Hoa Vân bật cười:
"Thế thì ta sẽ xóa tiếp."
Gió đêm cuốn lấy bóng dáng hai thầy trò, như thể một bí mật vừa bị vùi sâu vào hư vô.
Một bí mật chưa thực sự biến mất…
Hoa Vân biết rõ, chỉ xóa ký ức của Thủy Thiên Hàn là chưa đủ. Nếu bí mật này có thể gây nguy hiểm đến mức Thánh Nhân phải đích thân ra lệnh xóa bỏ, thì hẳn đã có kẻ khác cũng biết.
Câu hỏi đặt ra: Ai còn nhớ?
Trên đường xuống núi.
Diệp Linh vẫn còn băn khoăn.
"Sư phụ, bí mật này là gì mà người không thèm hỏi một chút nào?"
Hoa Vân nhún vai: "Bí mật là để xóa bỏ, không phải để biết."
"Biết nhiều quá sẽ không tốt."
Diệp Linh: "Nhưng nhỡ đâu… đây là một bí mật quan trọng?"
Hoa Vân dừng lại, nhìn nàng một lúc rồi cười nhẹ:
"Ngươi có bao giờ thấy một bí mật vô hại mà cần phải xóa bỏ chưa?"
Diệp Linh cứng họng.
Cùng lúc đó, tại một tòa tháp ngầm dưới lòng đất.
Một bóng đen khoanh tay đứng trước một quả cầu nước khổng lồ, ánh mắt thâm trầm.
"Thủy Thiên Hàn mất trí rồi?"
Một giọng nói vang lên từ bóng tối: "Không chỉ mất trí, mà là mất đi toàn bộ ký ức liên quan đến bí mật."
Bóng đen lặng im một lúc lâu, rồi chậm rãi hỏi:
"Kẻ nào ra tay?"
Giọng nói kia đáp lại bằng một cái tên:
"Hoa Vân."
Không gian lặng xuống, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ quả cầu.
Cuối cùng, bóng đen nhếch môi, giọng nói khẽ vang lên giữa căn tháp tối:
"Hắn đã xóa đi bí mật… nhưng dấu vết của bí mật vẫn còn."
"Điều này nghĩa là… Hoa Vân cũng phải biến mất."
Trên con đường gập ghềnh, Hoa Vân đột ngột dừng bước.
Diệp Linh khó hiểu: "Sư phụ?"
Hoa Vân híp mắt, nhìn về phía chân trời xa.
"Hình như…" Hắn chậm rãi nói, "…ta vừa vô tình đắc tội với ai đó rồi."
Diệp Linh: "???"
Một bí mật đã bị xóa bỏ, nhưng kẻ nắm giữ bí mật lại trở thành mục tiêu.
Đêm xuống.
Diệp Linh ngủ say trong một quán trọ nhỏ ven đường, nhưng Hoa Vân vẫn ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.
Hắn không thích cảm giác này.
Cảm giác có kẻ đang theo dõi.
Không phải một tên, mà là một nhóm người.
Ngoài quán trọ.
Một toán tu sĩ áo đen ẩn mình trong bóng tối.
Dẫn đầu là một người có khuôn mặt lạnh lùng như băng, hai mắt vô hồn như nước c·hết.
"Hoa Vân… không được phép tồn tại."
Gã ra hiệu.
Một luồng khí tức sát phạt nhẹ nhàng lan ra như gió đêm.
Bốn kẻ áo đen lập tức rời đi, tiến về phía phòng Hoa Vân.
Không có sát khí.
Không có tiếng động.
Chỉ có c·ái c·hết chậm rãi trườn đến như bóng tối vô hình.
Trong phòng.
Hoa Vân vẫn ngồi đó.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Chờ đợi.
Khi bốn kẻ áo đen vừa lướt vào phòng
"Tới rồi sao?"
Một giọng nói vang lên giữa bóng tối.
Bốn kẻ áo đen sững lại.
"Không thể nào… Hắn đã phát hiện?"
Chúng chưa kịp phản ứng, thì một luồng kiếm ý vô hình chém thẳng qua căn phòng!
Ầm!
Máu tươi bắn ra.
Bốn cái bóng lập tức lùi lại, nhưng đã muộn.
Một sợi chỉ bạc mỏng như tơ lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ xuyên qua yết hầu của từng kẻ.
Bọn chúng không hề thấy Hoa Vân rút kiếm.
Bên ngoài quán trọ.
Tên thủ lĩnh vẫn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.
Bốn kẻ áo đen không trở về.
Gã nhắm mắt, thở dài.
"Vậy là thất bại rồi."
Gã quay người, định rời đi, nhưng
"Ngươi đang tìm ta sao?"
Một giọng nói vang lên ngay bên tai.
Tên thủ lĩnh sững người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.