Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 216: Kế Hoạch Xóa Sổ
Một luồng sóng khí lạnh như băng bùng nổ, tạo thành một tấm lưới thủy quang vây lấy Hoa Vân!
"Ta sẽ cho ngươi biết, dù có kiếm hay không, ngươi vẫn không thoát được số phận."
Hoa Vân hít sâu một hơi, tay phải run run… rồi bất ngờ móc từ trong tay áo ra một vật.
"Khoan đã!"
Diệp Linh giật mình: "Sư phụ định làm gì?!"
Hoa Vân nở nụ cười đầy tự tin:
"Ta đã chuẩn bị từ trước."
Sau đó, hắn dứt khoát quăng ra một món đồ, một tấm lệnh bài bằng đá.
Trên đó khắc hai chữ…
"Thiên Kiếm."
Người áo bào xanh hơi sững lại: "…Lệnh bài Vạn Kiếm Tông?"
Hoa Vân nghiêm nghị gật đầu. "Chính xác!"
"Ta là trưởng lão Vạn Kiếm Tông, ngươi dám động đến ta, chính là đối đầu với cả một tông môn cường đại!"
Diệp Linh: "…Nhưng mà…"
"Người đã bị Vạn Kiếm Tông khai trừ từ lâu rồi mà?!"
Hoa Vân: "…"
Không gian lại rơi vào trầm mặc.
Gió lạnh lại thổi qua.
Người áo bào xanh nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đầy phức tạp.
"Ngươi… nghiêm túc?"
Hoa Vân trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu:
"Cũng có thể không nghiêm túc lắm."
Diệp Linh ôm đầu: "Sư phụ, người đang làm cái gì vậy!?"
Người áo bào xanh khẽ day trán, có vẻ như cũng chẳng biết nên nói gì.
Sau một lúc, gã thở dài, phất tay một cái, khiến tấm lưới thủy quang tan biến.
"Ta không còn hứng g·iết ngươi nữa."
"Một kẻ như ngươi, có lẽ sống thêm một thời gian cũng không ảnh hưởng gì."
Gã quay người, bước vào bóng tối, rồi nhanh chóng biến mất.
Chỉ còn lại Diệp Linh trợn tròn mắt, còn Hoa Vân thì gãi đầu đầy thản nhiên.
"Hắn đi thật à?"
Diệp Linh giận dữ: "Sư phụ, người định g·iết hắn cơ mà! Sao cuối cùng lại thành thế này?!"
Hoa Vân nhún vai: "Ta chỉ quên mang kiếm thôi mà…"
Diệp Linh: "…"
"Người… hết thuốc chữa rồi."
Vậy là bí mật đã bị xóa bỏ hoàn toàn.
Nhưng cuối cùng, ai là người bị xóa bỏ… ai là kẻ thực sự biến mất…
Có lẽ, chính bản thân Hoa Vân cũng không rõ."
Một buổi sáng u ám, sương mù bao phủ dãy núi, che lấp ánh dương.
Hoa Vân ngồi trước bàn, cẩn thận mở một mật thư màu đen.
Bên trong là dòng chữ gọn gàng, lạnh lẽo:
"Trong tàng thư các của Thiên Thủy Tông, có một cuốn công pháp đột phá Đan Đạo. Hãy khiến nó biến mất mãi mãi."
Đi kèm theo bức thư là một kiện pháp khí hình lưỡi dao, một vật phẩm đặc biệt có thể cắt đứt không gian pháp tắc, biến mọi vật thành tro bụi.
Hoa Vân nhìn chằm chằm vào nó, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Diệp Linh tò mò ghé mắt qua: "Sư phụ, đây là nhiệm vụ gì vậy?"
"Tiêu hủy một công pháp."
"Hả?! Sao lại làm vậy?"
Hoa Vân trầm ngâm, đặt mật thư xuống bàn, rồi lấy một bầu rượu tu ừng ực.
"Ta cũng không rõ…"
Ầm!
Bóng đêm phủ kín tông môn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ trận pháp bảo vệ tỏa ra.
Một bóng người len lỏi giữa các tòa tháp, thân pháp như quỷ mị, không hề gây ra một tiếng động.
Hoa Vân đã lẻn vào Thiên Thủy Tông.
Đích đến của hắn là Tàng Thư Các, nơi chứa vô số công pháp quý giá.
Theo thông tin trong mật thư, cuốn công pháp cần tiêu hủy nằm ở tầng ba, trong một ngăn tủ bằng ngọc xanh.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân đến tầng ba, Hoa Vân khựng lại.
Bởi vì…
"Nó đâu?"
Nơi lẽ ra phải có ngăn tủ ngọc xanh… trống trơn!
Không hề có công pháp nào cả!
Hoa Vân nhíu mày, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
"Bị ai lấy đi rồi?"
Trong giây lát, một luồng khí tức lạnh lẽo xuất hiện phía sau!
"Kẻ nào!?"
Hoa Vân xoay người, nhưng quá muộn, một luồng lực lượng vô hình đánh mạnh vào lưng hắn, đẩy hắn văng xa!
Ầm!!!
Cả người Hoa Vân đập vào một giá sách, làm hàng chục quyển công pháp rơi xuống đất.
Trong bóng tối, một giọng nói bình thản vang lên:
"Ngươi đến muộn rồi."
Từ góc khuất, một lão giả tóc trắng bước ra, ánh mắt sắc bén như đao phong.
"Ngươi là ai?" Hoa Vân hỏi.
"Người giữ bí mật cuối cùng."
Lão giả cười nhạt, nâng tay lên. Trên lòng bàn tay lão là một cuốn sách cũ nát, tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa.
"Ngươi đến để tiêu hủy nó, đúng không?"
Hoa Vân nhìn kỹ, chính là công pháp kia!
Nhưng hắn không vội ra tay, mà hỏi:
"Vậy ngươi là người đã lấy nó đi?"
Lão giả nhẹ gật đầu: "Đúng."
"Tại sao?"
Lão nhìn hắn một lúc lâu, rồi cười nhạt:
"Bởi vì… có những thứ không thể để người đời biết được."
Lời nói mơ hồ, nhưng Hoa Vân lập tức hiểu ra:
Không phải hắn đến để xóa bỏ bí mật này.
Mà là bí mật này đã tự c·hôn v·ùi chính nó.
Lão giả chậm rãi đặt tay lên cuốn công pháp, dùng một loại thuật pháp đặc biệt.
Xoẹt!
Cuốn sách tự b·ốc c·háy, hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!
Hoa Vân giật mình: "Ngươi, "
Lão giả bình tĩnh nhìn tro tàn bay trong gió, sau đó mỉm cười nhắm mắt lại.
"Bây giờ, không còn ai biết nó từng tồn tại."
Hoa Vân đứng yên, cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo.
Một bí mật đã bị xóa bỏ…
… nhưng liệu có ai biết rằng, chính những kẻ giữ bí mật cũng sẽ biến mất?"
Tro tàn bay trong không khí, để lại một cảm giác trống rỗng.
Cuốn công pháp kia… đã hoàn toàn biến mất.
Lão giả tóc trắng vẫn đứng yên tại chỗ, như thể vừa hoàn thành một trọng trách cuối cùng.
Hoa Vân nhìn lão, ánh mắt đầy phức tạp.
"Vậy là xong sao?"
Lão giả khẽ cười, nhẹ nhàng đáp:
"Xong rồi."
Nhưng ngay sau đó, lão lại thở dài:
"Nhưng ngươi có biết, bí mật thực sự không nằm trong cuốn công pháp kia không?"
Hoa Vân nheo mắt: "Ý ngươi là gì?"
Lão giả bước tới gần, chậm rãi nói:
"Công pháp kia chỉ là thứ phụ. Điều thực sự cần bị xóa bỏ… chính là ta."
ẦM!
Một cỗ sát khí lạnh lẽo bất ngờ bùng phát!
Không phải từ Hoa Vân…
Mà là từ chính lão giả!
Lão tự phát động sát khí lên chính mình!
"Khoan đã!" Hoa Vân giật mình, nhưng đã quá muộn.
Một luồng kiếm khí vô hình xuyên thủng cơ thể lão, phá hủy tâm mạch, xóa sạch tàn hồn.
Chỉ trong chớp mắt, lão giả hóa thành tro bụi, giống như cuốn công pháp khi nãy.
"…"
Không còn gì cả.
Không còn cuốn sách. Không còn người giữ bí mật.
Tất cả đều bị c·hôn v·ùi vĩnh viễn.
Một lát sau.
Diệp Linh bước vào, nhìn quanh rồi cau mày:
"Sư phụ, nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
Hoa Vân im lặng một lúc lâu, sau đó mới thở dài:
"Rồi."
Diệp Linh tò mò: "Người tiêu hủy cuốn công pháp thế nào?"
Hoa Vân nhìn khoảng không trước mặt, nơi tro bụi vẫn còn vương vấn trong gió.
"Ta không cần ra tay."
"Nó… tự hủy."
Diệp Linh nhíu mày: "Là sao?"
Hoa Vân không trả lời ngay.
Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay hứng lấy một chút tro bụi, để chúng từ từ rơi qua kẽ tay.
Một bí mật đã bị xóa bỏ.
Một con người đã biến mất mãi mãi.
Nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác trống rỗng khó hiểu.
Lão giả kia…
Rốt cuộc là ai?
Tại sao lại chọn cách kết thúc như vậy?
Hay bí mật thực sự… vẫn còn nằm đâu đó, chờ ngày bị phơi bày? "
Gió đêm rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Hoa Vân và Diệp Linh rời khỏi Tàng Thư Các, lặng lẽ xuyên qua màn đêm trở về.
Không ai truy đuổi. Không ai hay biết.
Công pháp đã bị tiêu hủy. Người giữ bí mật cuối cùng cũng không còn.
Mọi thứ đã kết thúc.
… Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy bất an?
Một ngày sau, tại một quán trà nhỏ.
Hoa Vân ngồi trầm tư, tay xoay xoay chén trà, ánh mắt vô định.
Diệp Linh tò mò nhìn hắn:
"Sư phụ, người cứ như mất hồn vậy. Có chuyện gì sao?"
Hoa Vân im lặng một lúc lâu, sau đó mới cất giọng:
"Linh nhi, ngươi nghĩ… tại sao một người lại tự hủy công pháp và kết liễu bản thân?"
Diệp Linh chớp mắt: "Vì không muốn bí mật bị lộ?"
"Đúng… nhưng còn một lý do khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.