Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 215: Kẻ Đứng Sau Tấm Màn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 215: Kẻ Đứng Sau Tấm Màn


Hoa Vân đã đứng ngay sau lưng hắn.

Không một tiếng động.

Không một hơi thở.

Như một bóng ma.

Gã nuốt khan. "Ngươi… đã phát hiện từ khi nào?"

Hoa Vân cười nhạt.

"Từ lúc ta vừa xóa bí mật của Thủy Thiên Hàn."

"Thứ đáng sợ không phải là bí mật, mà là những kẻ không chấp nhận để bí mật biến mất."

Tên thủ lĩnh hít sâu, chuẩn bị vận lực phản kích.

Nhưng trước khi gã kịp ra tay

Ầm!

Một làn sóng vô hình quét qua.

Tất cả ký ức của gã về nhiệm vụ này… biến mất.

Gã đứng đờ ra, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Diệp Linh vừa thức dậy đã thấy sư phụ đang lôi kéo một tên áo đen ngơ ngác vào quán trọ.

Nàng dụi mắt: "Sư phụ… đây là ai?"

Hoa Vân thả tên kia xuống ghế, rót cho hắn một chén trà.

"Một kẻ từng có nhiệm vụ g·iết ta."

Diệp Linh: "Hả?! Sao người còn để hắn sống?!"

Hoa Vân mỉm cười: "Vì giờ hắn không còn nhớ gì nữa."

"Từ hôm nay, hắn chỉ là một gã qua đường không biết mình đến từ đâu."

Diệp Linh rùng mình.

Đây không phải là g·iết người, cũng không phải là tha thứ.

Mà là xóa sạch dấu vết của tất cả những gì từng tồn tại.

Bí mật đã bị xóa bỏ.

Những kẻ biết về nó cũng không còn.

Nhưng Hoa Vân biết rõ…

"Kẻ đứng sau chúng còn chưa xuất hiện."

Hắn nhấp một ngụm trà, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời đêm.

Câu chuyện này… còn chưa kết thúc.

Tu chân giới không thiếu những kẻ tò mò.

Một bí mật bị xóa bỏ, nhưng những con mắt dõi theo thì chưa bao giờ biến mất.

Tại Vạn Kiếm Tông.

Một nam tử trung niên khoác đạo bào trắng, ngồi trên đài cao, ánh mắt sắc bén như kiếm quang.

Đó là Kiếm Chủ, Vân Trường Không.

Bên dưới hắn, một đệ tử quỳ bẩm báo:

"Thủy Thiên Hàn… mất trí nhớ."

Vân Trường Không khẽ nhíu mày: "Ngươi chắc chứ?"

"Vâng. Không còn chút ký ức nào về một sự kiện quan trọng nào đó. Rất nhiều trưởng lão Thiên Thủy Tông đang tìm cách cứu chữa, nhưng vô ích."

Vân Trường Không vuốt cằm, ánh mắt thâm trầm.

Một tông chủ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ sau một đêm quên sạch một phần cuộc đời?

Chuyện này không bình thường.

Tại Huyễn Ma Tông.

Một thiếu phụ yêu mị ngồi trên ghế đá, ngón tay thon dài xoay nhẹ một viên ngọc đen.

"Thú vị thật… Có người có thể xóa bỏ ký ức của cả một tông chủ sao?"

Một hắc y nhân quỳ gối bên dưới, giọng trầm thấp:

"Có khả năng liên quan đến Hoa Vân."

Thiếu phụ ngước lên, đôi mắt lóe sáng như hai viên hắc bảo thạch.

"Hoa Vân? Chẳng phải hắn chỉ là một kẻ lang bạt vô danh sao?"

Hắc y nhân khẽ đáp: "Không đơn giản. Chúng ta có cần can thiệp không?"

Thiếu phụ cười nhạt: "Cứ quan sát thêm đi. Nếu hắn thực sự có năng lực như vậy… có lẽ ta sẽ mời hắn một chén trà."

Tại Bạch Nhật Thánh Địa.

Một nữ tử bạch y ngồi xếp bằng trước một bức kính cổ.

Trên tấm kính, hình ảnh Hoa Vân mờ ảo thoáng hiện.

Nàng nhìn chăm chú, rồi khẽ thở dài:

"Lại là hắn… Người này, rốt cuộc là ai?"

Bên ngoài điện, một giọng nói vang lên:

"Thánh Nữ, chúng ta có cần ra tay?"

Nữ tử lắc đầu: "Không. Nếu hắn có thể làm được chuyện này, thì cũng có thể làm điều tương tự với chúng ta. Cứ để các tông môn khác thử"

Bí mật đã bị xóa, nhưng dấu vết vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Một ngày sau.

Diệp Linh nhìn chằm chằm vào tên sát thủ mất trí đang ngồi trong quán trọ, tay cầm chén trà, ánh mắt trống rỗng như thể đang tự hỏi bản thân là ai.

"Sư phụ, thật sự cứ để hắn thế này à?"

Hoa Vân nhàn nhã đáp: "Hắn đâu có nhớ gì nữa, còn nguy hiểm gì đâu."

"Nhưng…" Diệp Linh cau mày. "Hắn vẫn có thể trở thành tai họa."

Hoa Vân cười nhẹ: "Không, tai họa thật sự không phải hắn, mà là kẻ đã ra lệnh g·iết ta."

Diệp Linh giật mình.

"Vậy người định làm gì tiếp theo?"

Hoa Vân rót thêm một chén trà, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Tìm kẻ đứng sau."

"Xóa bỏ hoàn toàn dấu vết cuối cùng của bí mật này."

Cùng lúc đó, tại một nơi bí ẩn.

Trong một căn điện ngầm u ám, một người khoác áo bào xanh đậm đang đứng trước một bàn đá khắc đầy phù văn.

Trên bàn có một hồ nước nhỏ, phản chiếu lại cảnh tượng trong quán trọ, nơi Hoa Vân vừa thản nhiên xóa trí nhớ của một sát thủ.

Người áo bào xanh nhíu mày.

"Lại là hắn…"

Gã vươn tay, chạm nhẹ vào mặt nước.

Những hình ảnh lập tức biến mất.

Sau lưng gã, một giọng nói già nua vang lên:

"Thủy Thiên Hàn đã quên sạch, đá·m s·át thủ cũng bị xóa trí nhớ. Bí mật này… thực sự đã biến mất."

Người áo bào xanh im lặng một lúc, rồi lắc đầu.

"Không."

"Còn một dấu vết chưa bị xóa."

"Chính là Hoa Vân."

"Hắn không biết bí mật, nhưng hắn biết đã từng có một bí mật."

"Chừng nào hắn còn sống, kẻ khác vẫn có thể truy ra manh mối."

"Vậy nên…"

Gã lạnh nhạt phất tay áo.

"…Hắn cũng phải biến mất."

Buổi tối.

Hoa Vân đang cùng Diệp Linh đi trên một con đường vắng vẻ.

Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút hơi lạnh kỳ lạ.

Bất giác, hắn dừng bước.

Diệp Linh thấy vậy liền quay sang: "Sư phụ?"

Hoa Vân liếc mắt về phía rừng cây ven đường.

"Có kẻ đang đợi chúng ta."

Diệp Linh lập tức căng thẳng: "Lại có sát thủ sao?"

"Không." Hoa Vân mỉm cười, giọng đầy hứng thú. "Lần này… là một kẻ có chút bản lĩnh."

Ngay khi hắn dứt lời, một bóng người khoác áo bào xanh đậm bước ra từ bóng tối.

Gã đứng dưới ánh trăng, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng.

"Hoa Vân."

"Ngươi biết vì sao ta đến đây không?"

Hoa Vân nhàn nhã đáp: "Ngươi muốn xóa ta khỏi thế gian này."

Người áo bào xanh khẽ cười.

"Rất thông minh."

"Bí mật đã bị xóa bỏ, nhưng ngươi vẫn còn tồn tại. Đây là một sai lầm."

Hoa Vân nhếch môi: "Ngươi có chắc không? Nếu ta c·hết, chẳng phải càng có kẻ nghi ngờ sao?"

Người áo bào xanh lắc đầu.

"Không."

"Nếu ngươi c·hết, ta sẽ tự tạo ra một câu chuyện khác."

"Một kẻ như ngươi, c·hết dưới tay ai, khi nào, ở đâu… tất cả đều sẽ là do ta quyết định."

"Và rồi… sẽ không ai còn nhớ ngươi từng tồn tại."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sát ý lạnh buốt đến tận xương tủy.

Diệp Linh siết chặt nắm đấm.

Nàng có thể cảm nhận được… kẻ này không giống những sát thủ trước đây.

Hoa Vân vẫn đứng đó, không hề tỏ ra lo lắng.

"Ngươi biết không?"

"Ta rất ghét những kẻ thích tự cho mình là đúng."

Người áo bào xanh nheo mắt: "Ngươi nghĩ mình có thể sống sót?"

"Không." Hoa Vân lắc đầu.

"Ta nghĩ…"

"Ngươi là kẻ sẽ biến mất khỏi thế gian này."

Vừa dứt lời, một luồng dao động vô hình bùng lên giữa không gian!

ẦM!!!

Mặt đất rung chuyển.

Người áo bào xanh lập tức lùi lại, ánh mắt trầm xuống.

"Đây là…"

"Lực lượng xóa bỏ?"

Hoa Vân nhếch môi.

"Ngươi thích xóa bỏ người khác?"

"Vậy để ta dạy ngươi… cảm giác bị xóa sổ là như thế nào."

Bí mật đã bị xóa bỏ.

Nhưng đêm nay, một kẻ khác… cũng sẽ bị xóa khỏi thế gian.

ẦM!!!

Một luồng chấn động bùng lên, cuốn tung lá rụng trên con đường vắng.

Người áo bào xanh lập tức lùi lại, ánh mắt trầm trọng. Gã không ngờ Hoa Vân lại hành động nhanh như vậy.

Thế nhưng…

"Khoan đã."

Sau khi bùng phát khí thế một cách đầy bá đạo, Hoa Vân lại đứng yên, nhíu mày.

Diệp Linh lo lắng hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy?"

"À…" Hoa Vân gãi đầu. "Ta quên mất một chuyện."

Diệp Linh: "???"

Người áo bào xanh cũng nhíu mày: "Ngươi quên cái gì?"

Hoa Vân khẽ ho một tiếng, rồi thật thà nói:

"Ta quên đem theo kiếm."

Không gian im lặng đến quỷ dị.

Diệp Linh: "…"

Người áo bào xanh: "…"

Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, lá cây xào xạc.

Sau một lúc, người áo bào xanh bật cười lạnh lẽo:

"Ngươi tưởng ta sẽ tha cho ngươi chỉ vì sự bất cẩn này sao?"

Gã giơ tay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 215: Kẻ Đứng Sau Tấm Màn