Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Ngọn đèn lồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Ngọn đèn lồng


Trận chiến đã đến hồi kết.

Những kẻ còn lại kh·iếp sợ, cúi đầu, không dám nhìn lên bầu trời nữa.

Không ai phản ứng.

“Ngươi là ai?”

Bóng người áo xám khẽ cười.

Mọi người nghi ngờ bản thân.

“Giả Đạo! Là Giả Đạo! Chúng đang tẩy não cả tu chân giới!”

Hắn bước qua cửa, nhìn thấy một thế giới vô tận trống rỗng.

Cả thiên địa rơi vào im lặng.

Tửu quán hư vô

Trận chiến này, chưa từng tồn tại.

"Không thể nào… ta chắc chắn… chắc chắn là ta đã biết hắn… nhưng…"

Không ai từng quay về để kể lại.

Bóng người áo xám tro cười nhạt.

Chữ Cuối Cùng Trong Kinh Thư

"Kết thúc rồi." Giọng hắn bình thản vang lên.

Hắn có tên! Hắn là… là ai?

Vậy tại sao ai cũng biết nó nguy hiểm?

Hắn lặng lẽ biến mất trong dòng người, trở thành một kẻ chưa từng tồn tại ngay từ đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Máu đổ, thần hồn tan rã, t·hi t·hể nằm ngay đó.

Ngay khi câu nói đó vang lên, một sự thật đáng sợ hơn hiện ra.

Hắn đi tìm bằng hữu, nhưng bọn họ nhìn hắn với ánh mắt xa lạ:

Một vị trưởng lão đọc đến chữ cuối cùng.

Bọn họ im lặng.

Ngay cả chính hắn, cũng không chắc mình có từng c·hết hay không.

Bóng người áo xám thản nhiên xoay người rời đi.

Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, hắn nhìn thế giới xung quanh, cảm giác mọi thứ dần trở nên mơ hồ.

Bên trong, không khí đặc quánh mùi rượu nồng. Tu sĩ đủ loại tụ họpcó kẻ là lãng khách, có kẻ là môn đồ danh môn đại phái, cũng có những kẻ b·ị t·ruy s·át mà tìm đến nơi này để lẩn trốn.

Chỉ còn lại hư vô.

Không ai nhớ rằng hắn đã từng c·hết.

Cả tu chân giới… cũng sẽ không còn tồn tại.

"Không nhớ."

Cuối cùng, không ai còn chắc chắn về điều gì nữa.

Một vị đại năng muốn tìm ra chân lý của thiên đạo, bèn bế quan ngàn năm, cuối cùng ngộ ra một vấn đề:

Lão già nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:

Mọi người kinh hoàng, tưởng hắn là quỷ vật, nhưng hắn chỉ thản nhiên nói:

Một ngày sau, không ai còn nhớ tông môn đó từng tồn tại.

"Chúng ta đang chiến đấu với ai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ Lý Hạo… mà ngay cả Bạch trưởng lão… cũng chưa từng tồn tại.

Nhưng ngay ngày hôm sau, hắn lại mở mắt.

"Vậy có ai tổ chức đại hội không?"

"Vậy rốt cuộc có đại hội không?"

Rượu vẫn rót, người vẫn cười nói.

Hắn quay phắt lại, tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người trong quán, nhưng tất cả bọn họ đều quay đi, tiếp tục uống rượu, như thể chưa từng có hắn ở đây.

Cả hai tông môn… cũng chưa từng tồn tại.

Hắn vươn tay, chỉ vào Bạch trưởng lão.

"Ngươi là ai?"

GIẢ ĐẠO – KẺ CHƯA TỪNG TỒN TẠI

Gió đêm thổi qua con phố nhỏ, mang theo hơi lạnh của cõi tu chân. Trong một góc tối, dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, một tửu quán cũ kỹ nép mình giữa dòng người huyên náo.

"Hắn chưa từng tồn tại."

"Ta có c·hết sao? Không phải ta vẫn luôn ở đây sao?"

Chỉ có một điều kỳ lạ…

Hắn ngước lên, nhìn tu sĩ trẻ tuổi, chậm rãi hỏi:

"Ngươi là ai?"

Mình chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu.

Không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Không còn nữa.

Cấm Địa Không Người Canh Giữ

Thi thể biến mất.

“Nếu không ai nhớ, vậy có nghĩa là nó chưa từng tồn tại.”

Lý Hạo…?

Không ai biết bên trong có gì.

“Ngươi chưa từng tồn tại.”

Tu sĩ trẻ tuổi mở miệng định trả lời, nhưng bỗng nhiên, hắn phát hiện…

Bạch trưởng lão quay sang sư đệ mình, vẻ mặt nghi hoặc:

Không thể nào!

"Ta… là ai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một kẻ bị g·iết ngay trước mặt chúng tu sĩ.

Và rồi… hắn biến mất.

Một ngày nọ, trên bầu trời xuất hiện những hàng chữ kỳ lạ.

Trên bầu trời, kiếm quang cùng pháp bảo v·a c·hạm, chấn động thiên địa. Vô số tu sĩ bỏ mạng, máu chảy thành sông, linh hồn gào thét trong hư không. Hai đại tông môn quyết tử chiến, chỉ có một kẻ có thể tồn tại.

Hắn cảm thấy bình thường, cơ thể vẫn khỏe mạnh, linh lực vẫn chảy trong kinh mạch như chưa từng có gì xảy ra.

Tại trung tâm tu chân giới, một đại hội long trọng được tổ chức.

Có một nơi trong thiên địa gọi là Hư Linh Cấm Địa, nơi đó được biết đến là địa phương không thể quay lại.

Một lão già râu bạc thở dài, lắc đầu:

Một giây sau, kẻ đó lập tức hóa thành tro bụi, như thể hắn chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Bọn họ trao đổi những lời vô nghĩa, đưa ra những quyết định không có thực, rồi cuối cùng đứng dậy, rời đi.

Nhưng một lúc sau, kẻ đó đứng dậy, vỗ vỗ áo như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kẻ nào đọc được liền lập tức sững sờ, trong đầu vang vọng một câu hỏi:

"Bạch trưởng lão, mười lăm năm trước, ngươi từng có một người huynh đệ tên Lý Hạo, đúng không?"

Nếu vạn vật không có danh xưng, chúng có thực sự tồn tại không?

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi cũng bị chúng tẩy não rồi! Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Chúng không g·iết người! Chúng chỉ khiến ngươi quên đi rằng một người đã từng sống!”

Nhưng khi bọn họ ngồi xuống, không một ai còn nhớ lý do mình đến đây.

Hắn đi đến đại sảnh tông môn, nhìn thấy một kẻ giống hệt mình đang ngồi trên vị trí sư huynh hắn từng ngồi.

Ngay lập tức, tất cả đệ tử trong tông môn đều biến mất.

Mọi thứ trở nên vô danh.

Những kẻ vừa ngã xuống, máu thịt còn vương vãi trên chiến trường, bỗng nhiên không còn nữa. Không một ai chú ý, không ai thắc mắc. Ký ức về bọn họ như bị xóa sạch.

Tông môn sụp đổ.

Và ngay hôm sau, đại hội đó biến mất khỏi ký ức của toàn bộ tu chân giới.

Và rồi… bí văn kia cũng từ từ biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.

Hắn cố nhớ. Một cái tên quen thuộc, nhưng… khuôn mặt thì sao? Hắn không thể nhớ ra khuôn mặt của Lý Hạo.

"Không biết."

Nhân Gian Đại Hội Không Một Ai Biết Mình Đến Đây Để Làm Gì

Một tu sĩ trẻ tuổi không tin vào lời đồn, quyết định bước vào Hư Linh Cấm Địa.

Thiên Địa Mất Đi Danh Xưng

Hắn không nhớ.

Bóng người áo xám tro đặt chén rượu xuống bàn.

Hắn thì thào:

Sông núi không còn là sông núi.

Sư đệ hắn hét lên:

Các cường giả hội tụ, bàn luận về một vấn đề quan trọng liên quan đến vận mệnh thiên hạ.

Bọn họ lắc đầu:

"Đại hội bàn về điều gì?"

Bạch trưởng lão đổ mồ hôi lạnh. Hắn run giọng nói:

Trong không gian, một bóng người xuất hiện. Không có linh áp, không có sát khí, nhưng mọi tu sĩ ở đây đều rùng mình đến tận cốt tủy.

Nhưng Bạch trưởng lão đã biến mất.

Ngay sau đó, hắn bỗng nhận ra…

Chính bản thân hắn cũng không còn là chính hắn.

Bạch trưởng lão sững người.

Chương 28: Ngọn đèn lồng

Không ai nhớ.

Bất cứ ai tiến vào đều sẽ biến mất.

Ở một góc quán, một người vận áo xám tro lặng lẽ uống rượu. Hắn không thu hút sự chú ý, như thể sự tồn tại của hắn chỉ là một phần của quán rượu này.

Họ nhìn lại t·hi t·hể, nhưng t·hi t·hể đã biến mất.

Hắn thậm chí không biết vì sao mình lại ở đây.

Bỗng nhiên, một tu sĩ trẻ tuổi bước vào, sắc mặt đầy phẫn nộ. Hắn đập bàn, giọng nói tràn đầy căm hận: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vội quay sang sư đệ mình: "Lý Hạo là ai?"

Kẻ đó mặc một bộ đạo bào xám tro, khuôn mặt bình thản như thể chưa bao giờ có gì xảy ra. Hắn không tỏa ra sát khí, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy như hắn chưa từng có mặt ở đây, hoặc có thể đã ở đây từ rất lâu rồi.

Tay hắn run rẩy, mắt hắn trừng lớn, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Sư đệ hắn mở miệng, nhưng không thể nói được gì. Trong mắt hắn chỉ có hoảng loạn.

"Không! Hắn là sư huynh ta! Hắn có tồn tại!"

"Ngươi có chắc chắn mình đang tồn tại không?"

“Ngươi lại uống nhiều rồi.”

Hồi Sinh Không Phải Là Sự Sống

Bóng người kia mỉm cười.

Tại sao ai cũng biết không được tiến vào?

Cơ thể hắn dần trở nên trong suốt, từng mảng ký ức của hắn bị xóa sổ. Những người từng gọi tên hắn không còn nhớ hắn là ai. Những trận chiến, những vinh quang, những thất bại của hắntất cả đều biến mất.

Tu sĩ trẻ tuổi biến mất.

Những kẻ ngồi xung quanh bàn dần dần quay lại nhìn hắn. Trong mắt bọn họ không có phẫn nộ, không có tò mò, mà chỉ có một thứ cảm xúc lạnh lẽonhư thể hắn vừa nói ra một điều cấm kỵ.

Sư đệ hoảng loạn lắc đầu: "Ta… ta không biết."

Các tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một đoạn kinh văn khắc trên mây.

Một môn phái cổ xưa sở hữu một quyển kinh thư ghi chép về toàn bộ lịch sử tu chân giới.

Gió lạnh thổi qua.

Cây cối không còn là cây cối.

“Không! Ta đã thấy tận mắt! Một tông môn hùng mạnh bị xóa sổ, không còn ai nhớ đến! Ta thề, ngày hôm qua ta vẫn còn giao đấu với trưởng lão của bọn họ, nhưng hôm nay ta hỏi lại… chẳng ai biết tông môn đó từng tồn tại!”

Ngọn đèn lồng trong quán rượu vụt tắt.

Hắn không nhớ tên mình.

Nhưng khi mở trang cuối cùng, chỉ có một dòng chữ duy nhất:

Bạch trưởng lão chấn động, rút kiếm chỉ thẳng vào hắn:

"Sau khi đọc xong dòng này, tất cả sẽ biến mất."

Bí Văn Khắc Trên Trời Cao

Những ký ức của hắn, những người hắn từng quen biết…

Tu sĩ trẻ tuổi siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.

Cái C·hết Không Còn Ý Nghĩa

"Ta à?"

Hắn quay về tông môn, nhưng trên bia mộ của mình lại ghi một cái tên khác.

Khi trở về tông môn, có người hỏi họ:

Một ngày nọ, một vị tu sĩ c·hết đi.

Không ai nhớ đã từng có một người như thế.

Cả vùng đất chìm vào hư vô.

Không ai trả lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Ngọn đèn lồng