Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Ký ức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Ký ức


Thiên đạo? Đó là gì?

Nhưng theo thời gian, ánh mắt hắn dần trống rỗng.

"Phải rồi... sao ta lại nghĩ đến một thứ không tồn tại chứ? Làm gì có mặt trời…"

“Ta… ta đã sai… ta chỉ là một phàm nhân.”

Hắn giơ tay, ngữ khí bình thản:

Vọng Nhân Vô Thượng mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giả Đạo là con đường duy nhất.

Tại một góc tối của thế giới, trong một quán trà cũ kỹ.

Và rồi thiên địa trở lại tĩnh lặng, như thể chưa từng có ai hỏi câu đó ngay từ đầu.

Một giây sau, toàn bộ ký ức về cuộc khởi nghĩa biến mất.

"Thiên đạo sao? Cái gọi là thiên đạo rốt cuộc có tồn tại không?"

“Chỉ có Giả Đạo Tông.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn run rẩy lẩm bẩm: "Không… ta vừa mới nhớ rõ mà…" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn quên mất mình là ai, từ đâu đến, đã từng tu luyện bao lâu.

Thanh niên áo bào xanh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Ngươi nói ai?"

Từ đó về sau, bất cứ ai ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Bất cứ ai nghi ngờ Giả Đạo sẽ bị đưa vào Vọng Thiên Điện, nơi có một bài kinh vang vọng bất tận.

Trên đỉnh Thiên Đô Sơn, trước thềm đại điện Giả Đạo Tông.

"Thiên hạ này có ai mạnh hơn ta?"

Thay vào đó, lão bỗng nhớ rằng mình cả đời chỉ là một tiểu nhị trong quán trà, không biết tu hành, không có thân phận gì cả.

Chương 27: Ký ức

"Ta đã sai… xin được giác ngộ Giả Đạo."

Không ai nhớ.

Các tông môn quay trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trí nhớ của lão bị sửa đổi.

Vào một ngày nào đó, khi toàn bộ thế giới chỉ còn nhớ đến Giả Đạo.

Ban đầu, hắn gào thét:

Chân trời vốn rực sáng ánh dương quang. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn lại một màu xám tro, như thể ánh sáng của thiên đạo đã bị bôi xóa.

Không phải bị hủy diệt.

Một đệ tử đứng dậy, giọng đầy quyết tâm:

Sau khi câu nói ấy vang lên, toàn bộ thiên địa run rẩy.

Hắn đã quên.

Thành Phố Không Người

Không có trận chiến.

Tại một nơi nào đó, một đệ tử hoảng hốt nhìn lên bầu trời.

Và đến khi hắn đứng dậy rời khỏi Vọng Thiên Điện, hắn chỉ còn biết một điều duy nhất:

Ở một nơi nào đó, một người vừa nhớ lại được tông môn cũ của mình, nhưng trước khi kịp phản kháng

"Ngươi là ai?"

Bí Điển Không Người Đọc

Một đội tu sĩ lạc vào một tòa thành kỳ lạ. Nơi này có nhà cửa, có đường phố, có chợ búa, nhưng không có lấy một bóng người.

Các tông môn khắp thiên hạ tụ họp tại một đại hội. Ngày đầu tiên, tất cả đều bàn luận sôi nổi về một kẻ địch bí ẩn, về một đại họa sắp giáng xuống.

Môn chủ lẩm bẩm:

Ngay khi hắn đọc được câu này, tất cả ký ức về bản thân bị xóa sạch.

"Không có mặt trời, không có thiên địa, không có quá khứ. Chỉ có Giả Đạo." (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tông môn từng tồn tại ngàn năm, những thánh địa bất diệt, những gia tộc tu chân từng hùng bá một phươngtất cả lập tức trở thành hư vô.

Hắn lẩm bẩm:

"Ngươi lại nghĩ linh tinh rồi. Làm gì có ai tên Hư Không Chân Nhân chứ?"

Và tất cả những gì đã từng tồn tại, sẽ chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Dù sở hữu thực lực chấn động thiên địa, dù từng tung hoành vô địch, nhưng nếu thiên hạ không ai nhớ đến hắn, vậy thì hắn còn tồn tại hay không?

Ký ức về Thiên Kiếm Tông trong đầu lão… biến mất.

Hắn đưa tay ôm đầu, cảm giác một mảnh ký ức đã bị tước đoạt mà không thể phản kháng.

Đột nhiên, có người trong nhóm bỗng dưng biến mất mà không ai hay biết.

Vọng Nhân Vô Thượng đứng yên lặng nhìn xuống hàng ngàn hàng vạn đệ tử quỳ bái.

"Giả Đạo? Đó là gì?"

“Ngươi sai rồi. Ngươi chưa từng là trưởng lão của Thiên Kiếm Tông.”

“Các ngươi vốn dĩ chưa từng là người của những tông môn kia. Các ngươi từ trước đến nay luôn là đệ tử của Giả Đạo Tông.”

Bọn họ đã quên hết quá khứ.

Các tu sĩ khắp nơi lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố.

Không phải b·ị đ·ánh bại.

Không ai biết.

Bầu trời đột nhiên trở nên trống rỗng, không còn ánh sáng, không còn nhật nguyệt, không còn khí tức của đạo vận.

Hắn không cần nói gì cả.

Mở sách ra và đọc tiếp.

Chỉ một câu nói, thiên địa run rẩy.

Ký Ức Biến Mất, Người Cũng Biến Mất

Cả đội tiếp tục đi tìm kiếm, mà không nhận ra số lượng người trong đội đang ngày một ít dần.

Mỗi người ở đây, đều từng là thiên kiêu của những tông môn cường đại. Đều từng có ký ức, từng có lịch sử, từng có thân phận.

Cả người tu sĩ dần dần trong suốt, như thể hắn chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Bởi vì... người đó không tồn tại.

Thiên Hạ Chỉ Còn Một

Bên cạnh hắn, bằng hữu thở dài, vỗ vai hắn:

Một tu sĩ đang nói chuyện với bằng hữu của mình về một vị đại năng đã từng tồn tại. Nhưng ngay sau khi nhắc đến cái tên ấy, đồng bạn của hắn bỗng lộ vẻ hoang mang:

Có kẻ hét lên: "Là ai?! Rốt cuộc người là ai?!"

Không phải bị hủy diệt.

"Ngươi nhớ sai rồi."

Bọn họ cảm nhận được hơi thở của sự sống, thậm chí thức ăn trong các quán trọ còn nóng hổi.

Không phải bị che khuất.

"Chúng ta đã từng tồn tại."

Hắn chỉ còn biết một điều duy nhất:

Bọn họ quay về tông môn, tiếp tục tu hành, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt hắn bỗng trở nên trống rỗng.

Vị Đại Năng Không Tồn Tại

Thay vào đó, trong tâm trí hắn, bầu trời từ trước đến nay luôn là màu xám tro.

Trước mắt bọn họ chỉ là một ngọn núi trống không, hoàn toàn yên lặng.

Chỉ có một thanh niên áo đen lạnh lùng đứng dậy, khẽ lẩm bẩm:

"Không! Ta chắc chắn! Ta nhớ rõ đã từng có một mặt trời"

Một tu sĩ bị trói chặt, bị ép phải nghe bài kinh.

Tu sĩ kia sững người. Rõ ràng hắn vừa mới nhắc đến Hư Không Chân Nhân, một tuyệt thế cường giả, nhưng... cái tên này sao lại trống rỗng trong trí nhớ?

Đại Hội Tông Môn Không Ai Nhớ Vì Sao Hội Này Tổ Chức

Giả Đạo Tông sẽ là tông môn duy nhất.

“Đây chính là quy tắc.”

Một ngày nọ, một giọng nói kỳ bí vang lên giữa thiên địa:

Không có máu đổ.

Khi một tu sĩ vô tình nhấc lên một tấm bảng hiệu cũ, hắn chợt thấy bên dưới có một hàng chữ mờ nhạt: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn ngơ ngác lẩm bẩm:

Hàng vạn tu sĩ cúi đầu, trong mắt không còn do dự.

Một tu sĩ tìm thấy một quyển sách cổ trong một tàn tích.

Vọng Nhân Vô Thượng khẽ mỉm cười.

Nhưng giờ đây, không còn ai nhớ rõ điều đó nữa.

Nhưng vào khoảnh khắc bọn họ xông lên, toàn bộ kẻ thù đã biến mất.

Hắn quỳ rạp xuống, nước mắt giàn giụa:

Quán trà yên tĩnh.

Ngày thứ ba, mọi người bắt đầu nghi ngờ chính mình.

"Vì sao… ta nhớ rõ nơi này từng có một mặt trời?"

Một ngày nọ, có kẻ ngẩng đầu lên trời, cười lớn:

"Ta sẽ không khuất phục! Ta sẽ không quên đi bản thân mình!"

“Không có Thiên Kiếm Tông. Không có bất cứ tông môn nào.”

Thiên Đạo Cũng Quên Chính Mình

"Xóa đi."

Nhưng đến ngày thứ hai, không ai còn nhớ chính xác họ đang bàn về điều gì.

Cuộc Chiến Không Có Đối Thủ

Bài Kinh Vọng Thiên Tẩy Não Hoàn Toàn

Và đại hội đó, chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Mà là chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Lão giả trợn mắt, mở miệng định phản bác, nhưng trong khoảnh khắc đó

Mà là nó chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Quên đi những gì từng thuộc về mình.

Thanh niên áo đen thu tay lại, nhẹ giọng:

"Không thể nào… rõ ràng chúng ta đang đối đầu với Giả Đạo…"

Nhưng một đệ tử bên cạnh hắn đã khẽ cau mày:

Đến ngày thứ tư, đại hội bỗng tan rã.

Bên cạnh hắn, một thanh niên mặc áo bào xanh lạnh nhạt lên tiếng:

Hắn quỳ xuống, giọng run rẩy:

Trong tâm trí bọn họ bây giờ, chỉ còn một niềm tin duy nhấtGiả Đạo Tông là đệ nhất thiên hạ.

Một lão giả run rẩy cầm chén trà, giọng nói khản đặc:

“Ta… ta nhớ rõ ràng ta từng là trưởng lão của Thiên Kiếm Tông… nhưng vì sao… không ai còn nhớ?”

Vọng Nhân Vô Thượng sẽ là thiên hạ đệ nhất, duy ngã độc tôn.

Ngay khi câu hỏi này vang lên, thiên địa bỗng dưng rung chuyển.

Tất cả ký ức về mặt trời biến mất.

Nhưng không một ai xuất hiện.

Thiên Đô Sơn sẽ là ngọn núi duy nhất.

Hắn quay đầu lại, hoảng hốt.

Những ký ức về tông môn cũ, về sư phụ, về con đường tu luyện dần dần bị thay thế.

Khi hắn mở ra, dòng chữ đầu tiên hiện lên:

Ngay khi câu nói này vang lên, một điều khủng kh·iếp đã xảy ra.

Nhưng không có ai trả lời.

Một tông môn cổ xưa quyết định chống lại Giả Đạo. Các trưởng lão hội tụ, mười vạn đệ tử giương kiếm, chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử.

Không có kẻ địch.

Thiên Hạ Không Còn Gì Ngoài Giả Đạo

"Bẩm chưởng môn! Chúng ta đã tìm thấy kẻ còn nhớ về những tông môn cũ!"

Tại trung tâm thế giới, trên Thiên Đô Sơn.

Vọng Nhân Vô Thượng đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống vô số tu sĩ quỳ lạy dưới chân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Ký ức