Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Gương đồng

Chương 36: Gương đồng


Hắn là một người khác.

Một người do tông môn sắp đặt vào thay thế, để che giấu đi dấu vết của một kẻ không tin.

Dương Mục đứng xa xa, nhìn kẻ thay thế nhập vai hoàn hảo, gật đầu hài lòng.

"Mọi thứ vẫn như cũ."

Trong thế giới giả đạo, chân tướng chưa bao giờ quan trọng.

Chỉ cần người ta tin rằng Hàn Vũ chưa từng biến mất, vậy thì hắn vẫn còn sống.

Hồi Ức Không Tồn Tại

Ba ngày sau, trong một buổi luận đạo tại Thiên Minh Đường, có kẻ bỗng nhắc đến một cái tên:

“Hàn Vũ.”

Không gian lặng đi một nhịp.

Những ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn vào hắn.

Kẻ nói ra cái tên đó ngơ ngác, như vừa nhận ra mình đã phạm phải điều cấm kỵ.

Dương Mục đứng dậy, bước chậm rãi về phía hắn, giọng điềm đạm nhưng lạnh lẽo:

“Ngươi vừa nhắc đến ai.”

“Ta… ta…” Tu sĩ kia mồ hôi lạnh túa ra. Hắn không hiểu tại sao cái tên đó lại xuất hiện trong đầu mình, chỉ là một khoảnh khắc bất giác buột miệng.

Nhưng sai lầm đã xảy ra.

Dương Mục mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai hắn.

“Không sao cả, có lẽ ngươi nhớ nhầm.”

Những đệ tử xung quanh gật gù, như thể tất cả đều đồng ý rằng đó chỉ là một sự nhầm lẫn.

Chuyện này chấm dứt ở đó.

Nhưng ngày hôm sau, kẻ đó đã biến mất.

Không ai nhắc đến hắn.

Không ai còn nhớ hắn từng tồn tại.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Cái Tên Không Được Nhắc Đến

Ba ngày sau, trong một góc yên tĩnh của Thiên Minh Đường, một đệ tử khác vô thức lật mở một cuốn trục cũ.

Trên đó, có một dòng chữ mờ nhạt:

"Hàn Vũ - Nhất kiếm đoạn thiên, thệ bất quy hàng."

Đệ tử kia sững người. Cái tên này… hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng không rõ vì sao.

Bỗng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh:

“Ngươi đang nhìn cái gì vậy.”

Hắn giật mình, quay lại.

Dương Mục đứng đó, nụ cười vẫn ôn hòa.

"Ta chỉ tình cờ thấy cái tên này…" Đệ tử kia đáp, trong lòng bất an.

Dương Mục liếc qua, rồi gật đầu, giọng điềm đạm:

“Ngươi nhớ nhầm rồi. Ở đây không có cái tên đó.”

Đệ tử kia cúi đầu, chớp mắt một cái.

Khi hắn ngẩng lên, dòng chữ trên cuốn trục đã biến mất.

Hắn bối rối nhìn quanh.

Không ai có vẻ gì là nhận ra điều bất thường.

Kể cả chính hắn.

Ngày hôm sau, tông môn tiếp tục vận hành như bình thường.

Không ai còn nhắc đến Hàn Vũ.

Không ai còn nhớ đến Hàn Vũ.

Chưa từng có Hàn Vũ.

Gương Đồng Không Phản Chiếu

Nửa đêm, trong một gian phòng tĩnh lặng của Hư Không Các, một lão giả lặng lẽ đặt một chiếc gương đồng lên bàn.

Gương cũ kỹ, mép viền có những hoa văn kỳ lạ như đang chuyển động.

Lão giả thở dài, ánh mắt phức tạp:

"Nếu điều ta nghĩ là thật... vậy thì, giả thực còn có gì khác biệt."

Hắn ngồi xuống, chậm rãi soi mình vào gương.

Không có hình ảnh phản chiếu.

Gương đồng trống rỗng.

Lão giả chợt run lên.

Hắn đưa tay chạm vào mặt gương.

Bên trong gương bỗng có một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn.

Hắn giật mình lùi lại, nhưng bàn tay kia không buông.

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong gương:

“Ngươi có chắc mình đang tồn tại.”

Cả gian phòng tối sầm lại.

Một lát sau, ánh nến bùng lên trở lại.

Gương đồng vẫn nằm yên trên bàn.

Nhưng lão giả đã biến mất.

Sáng hôm sau, đệ tử trong các không thấy hắn đâu nữa.

Họ chỉ tìm thấy một chiếc gương đồng lạnh lẽo.

Không ai dám soi vào nó.

Đệ Tử Không Tên

Sáng sớm, trong một góc sân luyện kiếm của Vạn Tượng Môn, một đệ tử trẻ tuổi lặng lẽ quét lá rụng.

Hắn đã làm việc này suốt nhiều năm, không ai nhớ rõ hắn nhập môn khi nào, cũng chẳng ai nhớ hắn thuộc vị trưởng lão nào.

Hắn không có danh tính.

Không ai gọi tên hắn.

Ngày hôm đó, một vị chấp sự đi ngang qua, nhìn thấy hắn liền nhíu mày:

"Ngươi là ai."

Đệ tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng:

"Ta... là đệ tử Vạn Tượng Môn."

"Tên gì."

Hắn im lặng.

Vị chấp sự lạnh giọng:

"Không có tên."

Đệ tử nọ vẫn cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng gió thoảng:

"Nếu không có ai gọi tên ta... thì ta có thật sự tồn tại không."

Vị chấp sự đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Hắn vung tay đánh ra một đạo pháp quyết kiểm tra thân phận, nhưng... không có phản ứng.

Không có dấu vết nhập môn.

Không có hồ sơ tu luyện.

Không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy đệ tử này từng tồn tại.

Nhưng hắn vẫn đang đứng đó, quét sân như bao năm qua.

Cả sân luyện kiếm chìm vào tĩnh lặng.

Chấp sự chợt hiểu ra điều gì đó. Hắn lùi lại, giọng khẽ run:

"Ngươi... là ai."

Đệ tử nọ dừng tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm:

"Ta không biết..."

Gió lớn thổi qua, lá rụng bay tán loạn.

Khi đám lá ngừng rơi, đệ tử nọ đã biến mất.

Chỉ còn lại cây chổi cũ kỹ nằm lặng lẽ trên sân.

Chiếc Bát Không Đáy

Tại hậu viện của Vạn Tượng Môn, có một nhà bếp nhỏ chuyên phục vụ đệ tử cấp thấp.

Mỗi ngày, đầu bếp đều chuẩn bị hàng chục nồi cháo, không ai biết rõ từ khi nào mà nhà bếp này tồn tại, nhưng ai cũng mặc định nó vẫn luôn ở đó.

Hôm ấy, một đệ tử mới nhập môn, đói bụng đến mức không chịu nổi, liền bước vào, thấy trên bàn có một chiếc bát gỗ cũ kỹ.

Bên cạnh có một đạo đồng tóc bạc lặng lẽ quét dọn.

"Sư huynh, ta có thể lấy bát này dùng tạm không." – Đệ tử hỏi.

Đạo đồng ngước lên, ánh mắt mơ hồ:

"Có thể."

Đệ tử nọ liền cầm bát múc cháo. Nhưng khi cháo đổ vào, nó cứ thế biến mất.

Hắn múc thêm. Cháo vẫn biến mất.

Hắn thử thả một viên đá nhỏ vào, viên đá cũng biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Lúc này, hắn mới nhận ra sự quái dị.

"Sư huynh, bát này… bị hỏng sao."

Đạo đồng tóc bạc lặng lẽ nhìn hắn, rồi khẽ đáp:

"Đó không phải là bát."

Đệ tử nọ sững sờ.

Hắn cúi xuống nhìn thật kỹchiếc bát vẫn y nguyên như cũ.

Nhưng khi hắn thử buông tay…

Chiếc bát biến mất ngay trước mắt hắn.

Không một dấu vết.

Không có gì rơi xuống đất.

Không có gì để lại.

Chỉ có đạo đồng tóc bạc, tiếp tục quét dọn, giọng nói mơ hồ vang lên trong không trung:

"Không phải bát... cũng không phải người..."

Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi tro bụi nhàn nhạt.

Kẻ Vắng Mặt

Trong một góc vắng vẻ của Vạn Tượng Môn, có một tiểu viện cũ kỹ, cửa gỗ hoen màu, rêu xanh phủ kín bậc thềm.

Mọi người gọi nơi này là Tịch Viện, một chỗ ở dành cho đệ tử cấp thấp chưa được phân phái.

Bên trong tiểu viện có mười giường, nhưng không ai biết vì sao lúc nào cũng chỉ có chín người.

Chín người này ăn chung, tập luyện chung, ngủ chung.

Nhưng sáng nào tỉnh dậy, giường thứ mười vẫn có dấu hiệu bị nằm.

Chăn màn xốc xếch.

Chiếc gối hơi lõm xuống, như có ai đó đã gối đầu lên.

Một ngày nọ, có một đệ tử mới nhập môn, vô tình hỏi:

“Sư huynh, tại sao giường thứ mười không có ai mà vẫn có dấu vết người nằm.”

Cả phòng lặng đi.

Một sư huynh nhíu mày, hạ giọng:

“Không ai biết. Chúng ta chỉ biết rằng không nên nhắc đến.”

Nhưng đệ tử nọ không cam tâm.

Ban đêm, hắn âm thầm không ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn giường thứ mười.

Canh ba.

Không có gì xảy ra.

Canh tư.

Gió lạnh lùa qua khe cửa.

Bỗng nhiên

Chăn trên giường hơi động đậy.

Giống như có ai đó vừa lật người.

Hắn nín thở, mắt trợn trừng.

Ngay lúc này, giọng nói của một sư huynh vang lên:

"Ngươi đang nhìn cái gì."

Đệ tử nọ giật bắn, quay đầu lại.

Nhưng

Tất cả mọi người trong phòng…

Vẫn đang ngủ say.

Gió lạnh lại thổi qua.

Trên giường thứ mười, chăn đắp hơi nhô lên.

Giống như có người vừa xoay người nằm nghiêng.

Sáng hôm sau, đệ tử nọ không thức dậy.

Khi mọi người mở mắt, hắn vẫn nằm trên giường, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Thân thể lạnh ngắt.

Miệng hơi há ra, như muốn nói gì đó.

Nhưng không ai dám đến gần.

Cả phòng chìm vào im lặng.

Cuối cùng, một sư huynh nhấc chăn lên, đắp lại cho hắn.

Không ai nói gì về chuyện này.

Không ai báo lên tông môn.

Mọi thứ tiếp tục như bình thường.

Mười chiếc giường.

Chín người.

Đêm hôm đó, giường thứ mười lại có dấu hiệu bị nằm.

Lần này, không ai dám nhìn.

Đêm thứ ba.

Mọi người trong phòng đều nhắm mắt, nhưng không ai ngủ.

Họ nghe thấy tiếng thở khẽ.

Không phải của họ.

Không ai dám quay đầu.

Chăn đắp kín đầu, bàn tay nắm chặt bùa chú, nhưng chẳng ai động đậy.

Tiếng thở ấy nhẹ nhàng, đều đặn.

Như thể… kẻ vắng mặt chưa từng rời đi.

Như thể hắn vẫn đang ngủ trên giường thứ mười.

Sáng hôm sau.

Giường thứ mười trống trơn.

Nhưng… giường thứ chín lại không có ai.

Mọi người lặng lẽ nhìn nhau.

Không ai nói gì.

Không ai báo lên tông môn.

Tối hôm đó, lại có tiếng thở.

Chương 36: Gương đồng