Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Hàn vũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Hàn vũ


Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến ngọn đèn dầu trong phòng chập chờn, bóng tối lay động.

Có những thứ không đúng. Có những thứ… sai.

Hắn cũng là một trong số bọn họ.

Ký Ức Bị Đánh Cắp

Nhưng không ai nhận ra…

Không.

Lời Dạy Của Trưởng Lão

Hắn không còn mặt.

Lạnh lẽo. Trống rỗng.

Hắn có thể nói dối.

Câu hỏi vẫn vang vọng, không vội vã, không ép buộc, nhưng lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Hàn Vũ cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Ta không tin.”

Hắn không nói ra, nhưng trong lòng hắn hiểu. Hắn nhìn những người xung quanhtừng ánh mắt, từng cử chỉ, từng câu chữ thốt ra đều bị giả đạo bao trùm.

Một đệ tử đứng dậy, chắp tay cung kính:

Một Kẻ Không Tin

Ký ức của hắn, từng đoạn, từng đoạn một, bị xóa đi.

Hắn chưa từng tồn tại.

Bên dưới, hàng trăm đệ tử lắng nghe, vẻ mặt nghiêm túc.

Không phải ảo giác.

“Giả đạo là con đường của kẻ lừa dối, là nghịch thuyết, là con đường sai trái.”

Chờ đợi điều gì.

Hắn chỉ là một cái bóng.

“Rất tốt. Các ngươi đã hiểu rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hắn không còn miệng.

Hắn hoảng loạn tìm kiếm, cố gắng bám víu vào chút gì đó quen thuộc

Nhưng không có gì cả.

“Tốt. Ít ra, ngươi không giả dối.”

Không còn gì cả.

Tiếng cười vang vọng khắp nơi, như hàng ngàn hàng vạn âm thanh hòa làm một, ngân nga thành một bản hùng ca méo mó, chào đón một kẻ mới gia nhập hàng ngũ.

“Quả nhiên…”

Chúng đang cười nhạo hắn.

Trước mặt hắn không còn là căn phòng quen thuộc nữa.

Trưởng lão cười.

Một vị sư thúc đi ngang qua, nhìn thấy hắn.

Không.

Trưởng lão mỉm cười, ánh mắt dần trở nên sắc bén. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lúc sau, một đệ tử nhỏ giọng đáp:

Kẻ không mặt vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng.

Trước khi cơ thể hoàn toàn gục xuống, hắn cười khẽ:

“Hắn là dị đoan.”

Không.

Hắn tiếp tục đứng đó.

Vị sư thúc gật đầu, rời đi.

Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

“Vậy… nếu cả thiên hạ tin vào giả đạo, thì nó còn là giả không.”

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm vào cái tên ấy, nó lập tức vỡ nát, tan biến thành hư vô.

Hắn run rẩy đứng dậy, đôi chân dường như không còn là của mình. Cát bụi mịt mù bao trùm lấy không gian, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, vặn vẹo.

Mà là một khoảng đất hoang vắng, tràn ngập những kẻ không mặt.

Một tràng cười khe khẽ vang lên, không phải tiếng cười của con người, mà là âm thanh méo mó như đến từ một nơi xa xôi nào đó.

Hắn lảo đảo lui lại, nhưng lại va phải một bức tường vô hình.

Hắn từng có sư phụ.

“Ngươi có tin vào giả đạo không.”

Có lẽ, ngày hôm qua, hắn đã đứng ở chỗ này.

Không. Không thể nào.

Một luồng kiếm khí vô hình xuyên qua ngực hắn.

Trong một góc hẻo lánh của tông môn, một đệ tử trẻ tuổi lặng lẽ bước đi giữa màn đêm. Hắn không giống những kẻ khác.

Hắn mỉm cười đáp lại, tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chờ đợi.

Lặng lẽ lắng nghe.

Trong một góc của tông môn, lại có thêm một cái xác.

Nếu nói "có" ngày mai tỉnh dậy, hắn sẽ lại là một kẻ bình thường, sống trong thế giới yên ổn này, không còn nghi ngờ, không còn bất an.

Sáng hôm sau, tại chính con đường nơi Hàn Vũ gục xuống, một đệ tử khác đã đứng vào vị trí của hắn.

Từng lời nói, từng suy nghĩ, từng chút một… hắn đều ghi nhớ.

Hàn Vũ không kịp phản ứng.

Bóng tối nhấn chìm hắn hoàn toàn.

Ý niệm đó vừa xuất hiện, hắn bỗng cảm thấy cực kỳ hoảng loạn.

Trưởng lão chậm rãi cất giọng:

Một ngày nào đó, trong một góc tông môn, một kẻ vô danh lặng lẽ đứng giữa đám đông.

Bởi vì hắn biết, một khi lời hoài nghi được thốt ra, đồng nghĩa với án tử.

Chương 35: Hàn vũ

Tay hắn vung loạn trong không trung, cố bám víu vào thứ gì đó

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong đại điện bỗng như bị bóp nghẹt.

Hắn đột nhiên nhận ra... bóng của mình không còn.

Kẻ này không phải Hàn Vũ.

Tất cả đều biến mất.

Tên của hắn là gì.

Hắn muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc.

“Đạo là con đường chân lý, là quy tắc vận hành vũ trụ.”

Vị sư thúc sững lại.

Trưởng lão cười lớn, ánh mắt tràn ngập sự hài lòng.

Và thế là, một người vốn không tồn tại…

Một nỗi sợ không thể diễn tả bằng lời dâng trào trong lòng.

Từ đó về sau, không còn ai trong tông môn đặt câu hỏi về giả đạo nữa.

Những kẻ không mặt vẫn đứng yên, nhưng tiếng cười của chúng ngày càng rõ rệt hơn.

Hắn nuốt khan, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi vừa phát ra âm thanh đầu tiên, hắn bỗng quên mất mình định nói gì.

Hắn từng là ai đó.

"Ngươi có muốn quên không."

Không.

Hắn cảm nhận được tiếng cười phát ra từ cổ họng mình, nhưng không phải hắn cười.

Từ giờ trở đi

“Nếu tất cả đều tin, thì nó chính là chân đạo.”

Dương Mục thở dài một tiếng.

Không khí như đông cứng.

Cảm giác lạnh buốt chợt bùng lên từ lòng bàn chân, lan thẳng đến đỉnh đầu.

"Không muốn quên."

Trưởng lão Dương Mục, cùng ba sư huynh đồng môn.

Cả đại điện chìm vào im lặng.

“Vậy, giả đạo là gì.”

...

Còn hắn, chỉ đứng đó, lặng lẽ lắng nghe.

Sau đó, bàn tay lão nhẹ nhàng giơ lên.

Hắn... là ai.

Nếu nói "không"...

“…Ngươi là ai.”

Hắn từng có bằng hữu.

Hơi nhíu mày.

Nhưng đầu óc trống rỗng, như thể có thứ gì đó đã bị xóa mất.

Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

Nhưng giây phút này, trong lòng hắn bỗng có một suy nghĩnếu cả thế gian đều giả dối, vậy hắn còn sống để làm gì.

"Chào Hàn sư huynh."

Một cảm giác trống rỗng trào lên trong tâm trí.

Trưởng lão gật đầu, nhìn khắp đại điện.

Hắn lảo đảo lùi lại, máu chảy xuống mặt đất, đôi mắt tràn ngập sự bình thản.

Hắn đang rơi xuống.

Hàn Vũ khẽ run, nhưng cố trấn tĩnh.

Chúng không có miệng, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng cười.

Mỉm cười.

“Các ngươi, có biết đạo là gì không.”

Các sư huynh sư đệ vẫn trò chuyện, vẫn tập luyện, vẫn tranh luận về những điều vĩ đại trong đạo pháp.

Không có tên. Không có quá khứ. Không có thân phận.

Những kẻ không mặt vẫn lặng lẽ đứng đó. Không tiến lên, cũng không lùi lại.

Kẻ Không Tên

Bọn họ đứng đó. Không ai lên tiếng.

Hắn ngẩng đầu.

Mọi người vẫn chào hắn như thường lệ.

Trong một đại điện cổ kính của tông môn, một vị trưởng lão tóc trắng, ánh mắt thâm sâu đang giảng đạo.

Hắn có gương mặt giống Hàn Vũ, dáng điệu cũng không khác biệt, ngay cả giọng nói cũng y hệt.

"Ngươi đã tự chọn lấy con đường này."

Đám đệ tử sững lại.

Từ giờ trở đi...

Người Thay Thế

Đã trở thành một phần của thực tại.

Cả người hắn cứng đờ.

Nhưng hắn biết... bọn họ đều đang nhìn mình.

“Vậy các ngươi sẽ làm gì.”

Không ai nhớ hắn là ai.

Chính hắn đang cười.

Hắn có thể quỳ xuống, thề thốt trung thành.

Nhưng kỳ lạ thay, không ai thắc mắc về điều đó.

Hắn chậm rãi khép mi mắt, tựa như muốn trốn khỏi bóng tối bao trùm.

Nhưng hắn không ngờ, bản thân đã bị lộ.

Mất Tên

Không ai biết vì sao hắn lại có mặt ở đây.

Hắn vội vàng nắm bắt lấy nó

Rồi, một giọng nói vang lên, dứt khoát, không chút do dự.

Không phải một tiếng cười duy nhất, mà là vô số tiếng cười trùng điệp lên nhau, vang vọng khắp không gian này.

Hắn không tin vào giả đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thấy căn phòng mờ đi, thấy sàn nhà dần biến mất dưới chân mình.

Một người lên tiếng:

Hắn mở mắt.

Không có gì đáng nghi cả.

Một cái tên mơ hồ lướt qua trong tâm trí.

Hắn cắn răng, dùng hết sức ép buộc bản thân phải nhớ ra. Hắn là ai. Hắn từ đâu đến. Hắn đã từng làm gì.

“Hàn Vũ.” Một giọng nói vang lên, lạnh lùng như lưỡi kiếm đặt trên cổ.

Có lẽ, từ trước đến nay, hắn vẫn là một phần của tông môn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như thể nó chưa từng tồn tại.

Hắn nhíu mày, cố nhớ lại

Hắn bỗng nhận ra

Hắn muốn hét lên.

Nhưng hắn không dám lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một bóng tối vô tận mở ra bên dưới hắn, như một vực sâu không đáy, nuốt chửng lấy tất cả.

Hắn run rẩy, cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể cứng đờ như bị đóng đinh vào thực tại méo mó này.

Nhưng chẳng còn gì cả.

Không ai trả lời ngay. Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Dương Mục chậm rãi tiến lên một bước.

“Vậy, nếu một kẻ không tin vào giả đạo thì sao.”

Không có lối thoát.

Và ngày mai, sẽ không ai nhắc đến Hàn Vũ nữa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn những kẻ không mặt trước mặt mình.

“Ta vẫn luôn ở đây.”

Hắn không biết mình lấy dũng khí từ đâu để thốt ra câu đó.

Không, không đúng.

Hắn ngẩng đầu, giọng trầm ổn:

Hắn đã mất đi tên của mình.

Khi hắn rẽ vào một con đường nhỏ, bốn bóng người chờ sẵn.

Một đệ tử khác mạnh dạn đáp:

Bàn tay hắn run rẩy giơ lên, sờ lên mặt

Không ai nhớ hắn từ đâu đến.

Đường Lui Không Còn

Nhưng ngay khi hắn nói ra, kẻ không mặt khẽ nghiêng đầu, như đang đánh giá hắn.

Đúng vậy. Hắn vẫn luôn ở đây.

"Ta... không muốn quên."

Suy nghĩ một chút.

Trưởng lão gật đầu, lại hỏi:

“Sư tôn gọi ta có việc gì.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Hàn vũ