Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Oán Linh Tháp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Oán Linh Tháp


Một kẻ thấp giọng nói.

Kẻ áo đen hỏi.

Đứa trẻ nhìn xuống đôi tay mình.

"Yên tâm, yên tâm… Bà sẽ bảo vệ con…"

Bóng đen nở một nụ cười rộng ngoác.

Oán Linh Tháp

"Ngươi… sẽ không thoát khỏi nhân quả này…"

Bàn tay gầy guộc, bẩn thỉu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bóng tối nhạt dần.

Một lão tăng mặc cà sa rách nát, da thịt héo úa, nhưng ánh mắt âm trầm tựa vực sâu.

"Có khi nào… ta cũng chỉ là một thứ giả dối?"

"Sợ không?"

Hắn ném cho đứa trẻ một viên đan dược đen sì, h·ôi t·hối, tanh nồng.

"Chúng ta… bị một đám ác tu ức h·iếp. Năm nào cũng phải cống nạp cho chúng, nếu không…"

Lão tăng rùng mình.

"Đến rồi sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tu chân giới này, chúng sinh lầm than, nhưng nếu còn một kẻ muốn sống

Không phải của bóng đen.

Đứa trẻ gật đầu.

Nhưng không hét lên.

Nó không hiểu tu chân, không biết linh lực, không có đạo lý.

"Ngươi sẽ khiến họ tin ngươi."

Hắn ném cho nó một bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nhuốm máu.

Một giọng thì thầm mơ hồ vang lên.

Chỉ có một thứ

Lão tăng siết chặt nắm tay, cố gắng cảm nhận hơi thở của mình.

Nhưng kẻ đứng giữa tháp chỉ cười nhạt.

Kẻ kia đã biến mất.

"Hắn đâu rồi?"

Cảm giác mơ hồ dâng lên trong tâm trí, như thể chính bản thân cũng chưa từng tồn tại.

Những bức tường ẩm mốc, những pho tượng Phật nứt vỡ, tất cả như vừa trải qua vô tận năm tháng lặng câm.

Hắn không cử động, không chớp mắt, không dao động.

Người kia vẫn đứng yên.

Ánh trăng chiếu qua khe nứt trên trần tháp, phản chiếu trên đôi mắt trống rỗng của kẻ kia.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt bẩn thỉu.

"Không phải đáng sợ…"

Một ý nghĩ kỳ quái dâng lên

"Không thể g·iết được ta đâu."

Bất chợt

Hắn ngẩng đầu.

Những bóng đen vô hình bò ra từ mặt đất, rỉ rả thì thầm bên tai.

Đứa trẻ được đưa vào một căn nhà cũ kỹ, nơi một bà lão tóc bạc phơ nhìn nó bằng ánh mắt hiền từ.

Đứa trẻ gật đầu.

Đứa trẻ rung rẩy toàn thân. Giọng nói nó nghẹn ngào.

Bóng đen dưới chân hắn nhẹ nhàng động đậy, tựa như một sinh vật sống. Nó bò ngược lên bức tường đá, tạo thành một hình dáng méo mó.

Trời cao không đáp, đất rộng không dung.

"Bảy trăm năm… vẫn không ai dám bước vào nơi này… chỉ có ngươi."

Toàn bộ tòa tháp rung chuyển dữ dội. Những bức tường nứt toác, từng khối đá đổ xuống như thác lũ.

Tu chân giới chúng sinh lầm than, đau khổ

Bàn tay khô gầy nắm chặt lấy số phận của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên nền đá lạnh chỉ còn lại một cái bóng nhạt nhòa.

Sau lưng hắn, ngọn lửa đỏ trong đống tro tàn vẫn leo lắt cháy.

"Ngươi muốn gì?"

Bóng người không đáp. Hắn nhấc chân, dẫm mạnh xuống.

Gió lạnh thổi qua.

Bóng đen vỡ tan như tấm gương bị đập nát.

Trong đôi mắt không có ánh sáng, không có cảm xúc.

"Ngươi sẽ vào đó. Ngươi sẽ trở thành một kẻ đáng thương."

Một thị trấn nhỏ bên sườn núi, xác c·hết chất chồng.

Giọng nói trở nên méo mó, tựa như hàng ngàn người thì thầm cùng lúc.

Đứa trẻ lắc đầu.

Bóng đen hoảng sợ. Nó lùi lại, nhưng đã muộn.

Bộp!

Một kẻ đưa tay ra.

Bóng người quay lưng bước đi, ánh mắt lạnh lẽo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Làm ơn… cứu ta…"

Mà là của kẻ đứng dưới.

Nhưng

Ba ngày sau.

"Bà ơi… thật sao? Ta… ta không còn ai cả… Nếu không có bà, ta… ta đ·ã c·hết mất rồi…"

Bà lão thở dài, mắt đượm buồn.

Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Nhưng kẻ đứng giữa tháp chỉ khẽ nghiêng đầu, như thể câu hỏi đó không liên quan gì đến hắn.

Nhẹ.

Bóng tối xâm chiếm tâm trí lão.

Rồi nó ngước lên, ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo.

Lão khẽ hỏi, giọng không còn chắc chắn.

"Tốt. Ngươi còn có tư cách đi tiếp."

Nhưng âm thanh của nó bị bóp méo, rồi biến mất.

Không nhúc nhích.

Kẻ áo đen dẫn nó đi qua một cánh rừng c·hết, nơi cây cối héo úa, lá không còn màu xanh, mặt đất nứt toác như da của một lão nhân hấp hối.

"Chỉ là hắn… chưa từng tồn tại ngay từ đầu." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão tăng cảm thấy… mình cũng không còn thật.

Bọn tu sĩ áo bào đen bước đi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn.

"Ngươi có dám không?"

"Ngươi có muốn sống không?"

Lão hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Một thứ… ngươi không thể hiểu."

Kẻ áo đen cười khẽ.

"Ngươi là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là ngươi phải khiến người khác tin ngươi là ai."

Bên trong, những bức tượng Phật vỡ nát nằm rải rác trên nền đất. Có tượng chỉ còn nửa mặt, có tượng mất đầu, có tượng bị xuyên thủng bởi những vết móng sắc nhọn.

"Ta… không còn nơi nào để đi…"

Rào rào…

Bóng đen rùng mình. Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng nó.

Bà không nói tiếp.

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ xa.

Hai bên đường, t·hi t·hể treo trên cọc gỗ, ánh mắt trống rỗng, gió lạnh rít qua khe miệng đã cứng đờ.

Nhưng kẻ đứng giữa tòa tháp hoang vắng…

Nhưng bụng đói cồn cào.

Bà lão xúc động, vỗ về nó.

Chương 64: Oán Linh Tháp

"Chỉ cần không có sự thật, thì mọi thứ đều có thể là thật."

Hắn khẽ cười.

Ý thức vặn vẹo.

Làng này, đã không còn lối thoát.

Bước thứ ba: Khiến kẻ khác tự nguyện dâng hiến.

"Tốt. Từ giờ, ngươi không còn là phàm nhân nữa."

Tên nó? Gia đình nó? Tất cả đều là sương khói.

"Vị diện này… đã hỏng rồi."

Nhưng đứa trẻ đã nghe đủ.

"Phải làm thế nào?"

Lão nhìn kẻ kia, rồi cúi xuống nhìn khoảng không nơi bóng đen biến mất.

Nó cắn răng, nuốt xuống.

"Ngươi đã bước vào con đường của Giả Đạo."

Nhưng đột nhiên

Giọng nói vang vọng khắp đại điện.

Thậm chí… lão còn không nhớ nổi mình đã đến đây bằng cách nào.

Bóng đen khựng lại. Nó cảm thấy điều gì đó sai sai.

Hắn cúi đầu nhìn xuống.

"Gia đình ta… bị diệt…"

"Ngươi là ai?"

"Giả Đạo… thật sự đáng sợ đến vậy sao?"

Nó không còn tồn tại.

Từ trong bóng tối, một thân ảnh khô quắt chậm rãi bước ra.

Đứa trẻ ôm đầu, run rẩy.

"Ngươi sẽ kể một câu chuyện bi thảm."

Một lão nhân run rẩy vươn tay ra.

Đứa trẻ không còn nhớ rõ mình là ai.

Những con người khốn khổ trong làng đầy nghi ngờ, nhưng cũng đầy thương cảm.

"Thứ không tồn tại… làm sao có thể biến mất?"

Nó bước vào làng, đôi mắt tràn ngập nước mắt giả dối.

"Ăn đi."

Nhưng lạnh lẽo.

Bước đi đầu tiên trên con đường giả dối là lừa dối chính bản thân mình.

Nhưng kỳ lạ thaybóng đó không phải bóng của hắn.

Nó chỉ biết mình đang đói.

Bóng đen trên trần nhà vặn vẹo, nụ cười méo mó kéo dài đến tận mang tai, lộ ra những hàng răng nhọn hoắt như tua rua quỷ dị.

"Đứa trẻ đáng thương… vào đây, vào đây…"

Hắn đưa tay lên.

Bước thứ hai: Lừa dối thế gian.

"Ngươi nghĩ rằng… ngươi là ai?"

Nhưng chỉ sau một nhịp thở, nó tụ lại, bò lên trần nhà, treo lơ lửng ngay phía trên hắn.

Bên cạnh hắn, một đứa trẻ ôm bụng đói, run rẩy.

Bóng đen hét lên, như thể nó vừa nhận ra điều gì đó kinh khủng.

Không có nhịp tim.

Lời vừa dứt

Hắn cất giọng, như đang tự hỏi chính mình.

Các đại tông môn sụp đổ. Những giáo phái lớn nhỏ chia năm xẻ bảy. Không còn chính, không còn tà, chỉ còn lợi ích.

Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh vặn vẹo.

Trước mặt là một con đường đất loang lổ dấu chân, cũ kỹ, rạn nứt.

Kẻ áo đen nhìn nó, đôi mắt thâm trầm như vực sâu.

Rồi hắn cất tiếng cười.

Một cái bóng… không thuộc về ai cả.

Phản chiếu lại chính bóng đen.

"Ta là ai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có bóng hắn đổ dài trên nền đá lạnh.

Từ khoảnh khắc đó

Giọng nói vang lên từ đâu đó.

Cơn gió khô khốc lướt qua, mang theo mùi tro bụi và hương đàn hương mục nát.

"Bà ơi, tại sao mọi người trong làng luôn khổ sở như vậy?"

Đứa trẻ do dự.

Không có gì.

Dưới chân hắn là một bóng đen.

Quỷ dị khó hiểu

Tòa tháp đứng đó, âm u, cũ kỹ, bị bao phủ bởi bóng tối tựa như cắn nuốt mọi ánh sáng.

Thì bi kịch vẫn chưa kết thúc.

Sống sót không phải ân huệ, mà là một lời nguyền.

Không có cảm giác thân thể.

"Giả Đạo."

Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.

"Ngươi… là gì?"

Nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng.

Đứa trẻ theo kẻ áo bào đen rời khỏi thị trấn. Xác người phía sau, không ai chôn cất.

"Những kẻ bước vào đây… không ai còn là chính mình nữa…"

Bước chân của đứa trẻ chạm vào nền đất làng.

Một bóng người đứng yên lặng giữa đại điện.

Bàn tay khô quắt của lão tăng run rẩy.

Tu chân giới, giờ đây, chẳng khác gì một vũng lầy đen tối.

"Con à, đừng sợ nữa. Từ nay, nơi này là nhà con."

"Ngươi nghĩ rằng… ngươi là ai?"

Chỉ có những lời thì thầm vang vọng trong đầu:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Oán Linh Tháp