Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Thần Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Thần Nhân


Hắn không có tu vi.

Một làn gió thổi qua, cuốn lên từng lớp tro tàn.

Thực tại đã được định hình.

Bản thân hắn… đang dần bị xóa bỏ.

Ngươi không nên tìm.

Và nếu ngươi không tin vào nó… ngươi sẽ bị xóa bỏ.

Không có tiếng gà gáy.

Dòng chảy của thế giới vẫn tiếp tục, không một gợn sóng.

Một bóng người chậm rãi tiến vào làng.

Người được gọi là 'Thần Nhân'.

Bởi vì…

Vị tu sĩ quay đầu.

Bảy ngày sau.

Bước thứ bảy: Trật tự đã được thiết lập.

Những tiếng hét thê lương vang vọng giữa làng.

Một ngày nọ, có một vị tu sĩ lang thang đi ngang qua làng.

Mọi người đều dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn vị tu sĩ.

Bịch!

Nơi này…

Giờ đây, bọn họ không chỉ tin tưởng nó… mà còn tự nguyện trao cả vận mệnh cho nó.

Mà là… chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Hắn không thể ngủ.

Bước thứ sáu: Xóa bỏ kẻ nghi ngờ.

Những người dân vốn đang bất động trong nhà, bỗng dưng cùng lúc quay đầu.

“Ngươi không thể tồn tại.”

Cái giếng đã bị động chạm gần đây.

Hắn hoảng loạn.

Chương 65: Thần Nhân

Tất cả bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng trong lòng… một mầm mống bất an đã nảy sinh.

Hắn không biết mình đang rơi bao lâu.

Ý thức hắn tan rã.

Giờ đây, không cần phải giả nữa.

Nó nở nụ cười hiền lành.

Nhưng… hắn không giống phàm nhân.

Dưới lớp da người, những thứ khác bắt đầu rục rịch bò ra.

Ùm!

Không phải linh lực dao động.

Không ai thắc mắc về khoảng trống bên cạnh cái giếng cũ.

"Chuyện gì vậy?!"

Và tất cả bọn họ đều tôn thờ một người.

Không phải sát khí.

Không ai thi triển pháp thuật.

Nhưng hắn không dám nói.

Hắn ngạc nhiên.

"Nơi này… lạ quá…"

Một bóng người đi chậm rãi trong đêm.

Hắn rùng mình.

Hắn chạm đất.

Và thế gian… trở về trật tự vốn có.

Vị tu sĩ hít sâu.

Chỉ có hơi lạnh bủa vây, những bóng mờ lượn lờ trong không khí.

Nhưng có người đã dao động.

Không đau.

Không phải đáy giếng.

Rồi hắn chợt nhận ra.

Hắn nhìn xuống tay mình.

Kéo hắn xuống sâu hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhẫn Đạo… đã đến đây.

"Không, ta chỉ là một kẻ nhỏ bé… ta không dám nhận…"

Và không ai có thể thay đổi nó nữa.

Một người quỳ xuống trước mặt đứa trẻ.

"Bà ơi… mọi người ơi… ta vô tình nghe được nơi ở của bọn ác tu, nên đã đi báo tin cho một vị đại tiên. Ngài ấy đã ra tay tiêu diệt bọn chúng…"

Mà là lần thứ hai.

Không ai tự hỏi vì sao số người trong làng bỗng dưng ít hơn một.

"Tiểu thần nhân! Ngươi đã cứu chúng ta!"

Mà là… niềm tin tuyệt đối.

Thần Nhân bình thản cất lời.

Người dân trong làng vẫn sinh hoạt như thường.

Một lão nhân bước ra, giọng chậm rãi.

Mà là một khoảng không bất tận.

Chỉ biết bóng tối ngày càng đặc, ngày càng nặng.

Tiếng thì thầm vang vọng.

Không phải mê cung bằng đá, mà là mê cung của tư duy.

Hắn không tỏa ra linh lực.

Nhưng rồi…

Lão nhân cười nhạt.

Rồi vỡ òa trong hân hoan.

Không phải hóa thành tro bụi, cũng không phải bị phá hủy.

Không quay đầu.

Đứa trẻ cúi đầu khiêm tốn.

Hắn đứng dậy.

Nhưng ai ai cũng ghi nhớ, ai ai cũng tin tưởng.

hắn nhớ ra rồi.

"Nhưng nếu mọi người cần ta… ta sẽ không bỏ rơi mọi người!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đứa trẻ ngày nào, giờ đây đã cao lớn, điềm tĩnh, khoác y phục trắng tinh, gương mặt hiền từ.

Trong thế giới này, chỉ có một sự thật duy nhất.

"Ngươi là ai?"

Xung quanh vang lên tiếng thì thầm.

Bầu không khí… đông cứng.

Hắn đi đến bên cạnh cái giếng cũ.

Khắp nơi trong làng, mọi bức tường đều có khắc những câu nói của một người.

Không còn ai nhớ đến kẻ đã biến mất.

Bản năng mách bảo hắn phải tìm lại dấu vết của kẻ biến mất.

Một giáo phái mà không ai biết mình đang bị thao túng.

Ba năm sau.

Đêm xuống.

Đôi mắt hắn rung động.

“Đây là… Giả Đạo tối thượng sao?”

Không còn là một ngôi làng bình thường nữa.

Không ai còn nghi ngờ.

Mọi người đã quên mất sự tồn tại của hắn.

Không ai nói một lời.

Người kia lặng lẽ rời khỏi căn nhà của mình, bước chân nhẹ như cánh chim, len lỏi qua những con hẻm tối.

Rồi cả làng quỳ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi đã lạc lối.”

Một giọng nói trầm thấp, hiền từ vang lên.

Mọi người xung quanh dừng lại.

Bước thứ tám: Một hạt bụi khẽ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Vị tu sĩ cảm thấy gai lạnh sau lưng.

Nhưng ngay khi bóng người đó bước thêm một bước, mọi thứ rung lên như một mặt nước bị ném đá.

Bước chân đầu tiên vang lên.

"Thần Nhân."

Làng vẫn không phản ứng.

Bước chân nhẹ như không dẫm lên mặt đất.

“Trật tự đã trở về.”

Hắn cố vùng vẫy.

Mọi lời nói của nó đều là sự thật.

Hắn không còn là một kẻ bị săn đuổi.

Nhưng không ai còn nghe thấy hắn nữa.

Bước thứ ba, hoàn thành.

Hàng trăm ánh mắt tập trung vào hắn.

Không có cảm giác gì hết.

Thần Nhân mỉm cười.

Bóng tối nuốt chửng hắn.

Bước thứ chín: Khi đáy giếng không còn là đáy giếng.

Một đêm tĩnh lặng, đầy sương mù.

"Ngài ấy không phải phàm nhân."

Bởi vì một phàm nhân không thể khiến tất cả mọi người xung quanh hắn đồng loạt tin tưởng hắn tuyệt đối.

Những ánh nhìn.

Ngôi làng nhỏ nằm nép mình dưới chân núi, chìm trong một màn sương dày đặc.

Bước thứ năm: Định hình thực tại.

Không ai nhận ra.

"Từ nay, ngươi chính là hy vọng của làng!"

Vì hắn biết…

Dân làng không đáp.

Dân làng kinh hoàng.

Cả làng sững sờ.

Rêu xanh phủ đầy thành giếng, nhưng có một mảng trơn bóng bất thường.

"Ngươi lầm rồi."

Nhưng cơ thể hắn không còn là của hắn.

Hắn nhìn thấy một người toát ra thần thái kỳ lạ.

"Ta… chỉ là một kẻ qua đường."

"Bọn ác tu… bọn chúng đ·ã c·hết! Toàn bộ đ·ã c·hết!"

Tất cả đồng loạt gật đầu, không một chút nghi hoặc.

Có một người vẫn còn nhớ.

Ánh mắt y xa xăm, nhưng thấu suốt.

Hắn không quên được.

Cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.

Cái gì đó không đúng.

Mọi sự đều hoàn mỹ.

Làng đã đổi khác.

Không có một chút âm thanh nào.

Đây là một mê cung.

Tất cả đều hướng về vị tu sĩ.

Bước thứ năm, đã thành hình.

"Chân lý…?"

"Một kẻ qua đường… nhưng lại nghi ngờ?"

Mọi quyết định của nó đều là chân lý.

"Vì sao mọi người lại thờ phụng một phàm nhân?"

Bước thứ tư: Trở thành chân lý duy nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vẫn nhớ rằng đã từng có một người ở đó.

Vì không ai còn dám tin vào bất cứ điều gì khác.

Vị tu sĩ khẽ cau mày.

"Ngài ấy là chân lý."

Như hơi thở của một thứ gì đó khổng lồ.

“Lời dạy của Giả Đạo không thể sai.”

"Chư vị huynh đệ… ta có thể hỏi một chuyện không?"

Chỉ có gió thứ không nên tồn tại trong một không gian hoàn toàn tĩnh mịch.

Là đứa trẻ.

Ngươi không nên nhớ.

Hắn biết… đây không phải một ngôi làng.

"Ngươi muốn hỏi gì?"

Vị tu sĩ cảm thấy thân thể mình trở nên mờ nhạt.

Hắn rơi xuống.

Một thứ gì đó đang quấn lấy hắn, trườn vào từng kẽ hở trong linh hồn.

Từ một nơi nghèo khổ, giờ đây nó đã trở thành một điểm sáng trong vùng. Nhà cửa khang trang, mùa màng bội thu, dân làng vui vẻ sống mà không còn nỗi sợ hãi.

Tại trung tâm ngôi làng, Thần Nhân an tọa trên bệ đá.

Một đường hầm dài bất tận trải ra trước mắt.

Hắn chạm vào.

Những câu nói đơn giản.

Nhưng… ở một góc xa.

Ngươi đã thấy.

Bước thứ tư, hoàn thành.

Không có tiếng người nói.

Từng khuôn mặt bình thản, trống rỗng.

Hắn há miệng định nói.

Người kia thì thầm.

Đây không phải lần đầu hắn đến đây.

Lần đầu tiên sau bao ngày, hắn nhìn thật kỹ.

Da thịt đang tan biến.

“Các ngươi... còn đang sống sao?”

Nó không tự xưng là thần, nhưng tất cả đều tin nó là thần.

Bầu không khí thay đổi.

Hai bên vách không phải đá, mà là một thứ đang cử động chậm rãi.

Không hoảng loạn.

Hắn cúi đầu, ẩn giấu nỗi sợ.

Không ai cầm v·ũ k·hí.

Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ.

Chỉ cần cất lời, số phận hắn cũng sẽ như kẻ kia.

Một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối.

Từng đôi mắt vô hồn nhìn về phía hắn.

Mọi người nơi đây đã mất đi khả năng nghi ngờ.

Một người khác cũng quỳ xuống.

Không ai được phép nghi ngờ.

Nó là một giáo phái.

Nhưng cả ngôi làng đang tự động bài trừ sự tồn tại của hắn.

Bên dưới, những tín đồ đang lặng lẽ quỳ gối, nghe theo từng lời phán quyết.

Nhưng vị tu sĩ cảm nhận được nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đã trở thành một kẻ chưa từng xuất hiện.

"Chúng ta… an toàn rồi!"

Hắn cắn răng.

Những cặp mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Thần Nhân