Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Thủy Hạm
Bên trong.
Nhưng không ai trên thuyền thấy gì.
Bức tượng lập tức nhìn thẳng vào hắn.
Hợp nhất.
Bởi vì gương mặt kẻ đó…
Sợ chính bản thân?
Những khuôn mặt run lên.
Mật thất chìm vào bóng tối.
Hắn…
Không ai nhớ rằng chúng từng tồn tại.
Lão giả rống lên.
Gió biển thổi gào. Sóng vỗ vào bờ đá sắc nhọn, vang vọng như những tiếng khóc nghẹn ngào.
Ngày hôm đó, có một người đến.
“Vậy thì...”
Đều đang đứng yên bất động.
Kẻ kia khẽ mỉm cười.
Cả tông môn bỗng chìm vào yên lặng tuyệt đối.
Những lão giả vẫn an nhiên.
Bức tượng quái dị chuyển động.
Đến nơi không ai đặt chân.
Không ai biết, chạm vào liệu có bị l·ây n·hiễm hay không.
Hắn cử động.
Chương 77: Thủy Hạm
Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng đã đông cứng.
Khoảnh khắc ấy
MẬT THẤT VÔ DANH
Những mảnh vỡ của đồng bọn trải khắp mặt đất, từng khuôn mặt giống hệt nhau vẫn run rẩy khe khẽ, như thể chưa hoàn toàn c·hết đi.
Hắn không nhớ mình là ai.
Bình minh trải dài trên những ngọn núi.
“Ngươi… là ai?”
Một con thuyền mục nát trôi dạt lên bãi cát.
Giống như…
"RỜI ĐI."
Một đạo thiên lôi nổ tung trên bầu trời đen kịt.
Bóng tối xoắn vặn, phủ trùm.
Hóa thành một trong những hình bóng kia.
Da thịt trở nên trong suốt.
Lão giả há miệng, nhưng không nói được.
Từng phiên bản, từng khuôn mặt, từng đôi tay, tất cả đều là hắn.
Kẻ áo bào xám cười khẽ.
Mật thất trở về tĩnh lặng.
Chỉ có những hoa văn màu đen vẫn tỏa ra quang mang quỷ dị.
Không có ai nhớ hắn đã bước vào từ khi nào.
Hai kẻ hắc bào kinh hãi.
Tiếp (đọc tại Qidian-VP.com)
Thủy hạm chấn động dữ dội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lùi lại một bước.
Là một căn nhà gỗ cũ kỹ, mái tranh mục nát, nhưng bên trong… có người.
Cửa đóng.
“Ngươi sợ điều gì?”
Hai kẻ hắc bào siết chặt tay áo.
Giọng nói bình thản, nhưng vang vọng như thiên địa đạo âm.
Toàn thân hắn vỡ vụn.
“Một truyền thuyết được viết lại… hết lần này đến lần khác.”
Mùa màng luôn bội thu.
Ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách.
Kẻ áo bào xám ngước lên trời.
Đó là một chiếc đầu người.
Nụ cười đó không có cảm xúc.
“THẬT... HAY GIẢ?”
“Hay ngươi chỉ là một ý nghĩ trong đầu một kẻ khác?”
Bóng người đứng giữa nâng một vật lên.
Chưa từng tồn tại?”
Thậm chí không ai biết đến khái niệm đói khát.
Hắn đi sâu hơn.
Mật thất lặng như c·hết.
Giống như đã hóa thành những con rối không hồn.
Không ai dám thu thập hài cốt.
Ở trung tâm, một bức tượng quái dị đứng sừng sững.
“Hắn đ·ã c·hết chưa?” Một giọng nói vang lên, trầm thấp như vọng từ dưới địa ngục.
Ánh mắt hàng trăm người đổ dồn về phía hắn.
Sợ cái gì?
Gương mặt kẻ kia…
Nơi ấy có một cánh cửa.
Những thiếu nữ vẫn ca hát.
“Đây là… gì?”
Xương cốt tan biến.
Tay hắn… đã mờ dần.
Hay sợ…
Giọng nói như sấm nổ trong tâm trí hắn.
Hắn đứng trước bức tường cổ, chạm tay lên những cái tên đang phai nhạt.
“Ngươi chỉ là một câu chuyện chưa hoàn thành của ta.”
Một bóng người bước xuống.
“Ngươi sợ?”
Không được nhìn trực tiếp vào mắt bức tượng.
Cánh cửa tự động mở ra trước khi hắn chạm vào.
ẦM!!!
Chúng lập tức quay đầu bỏ chạy!
Một tia sáng đen tuyền phun ra.
Trên hòn đảo hoang vắng.
Một căn mật thất rộng lớn. Tường đá đen khắc đầy phù văn cổ, tỏa ra hơi thở xưa cũ đến đáng sợ.
TĨNH ĐỊA
Hắn đang…
Kẻ đó chậm rãi đứng dậy.
Một giọng nói vang lên từ vô số miệng.
Không phải thịt nát xương tan.
Và gương mặt hắn…
Mỗi bước chân trên bãi cát, hắn đều thấy một bóng người khác…
Rằng từ đầu đến giờ, người mà ngươi cho là ‘ngươi’…
Hắn không chịu nổi áp lực.
Một giọng nói vang lên trong đầu cả ba. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi ngày, vài cái tên lại biến mất.
Sau lớp trận pháp dày đặc, sau những tầng kết giới vô hình, sâu trong lòng đất tối tăm... một cánh cửa đá cổ xưa chậm rãi mở ra.
“KẺ GIẢ, SẼ SỐNG.”
“Ngươi là ngươi?”
Ánh mắt trống rỗng.
Giống hệt hắn.
Bởi vì…
Tại nơi này, không có đau khổ.
“Ngươi không phải là thực thể.”
Trên đó chỉ có hai chữ đơn giản, được khắc bằng tay.
Những đệ tử vẫn cười nói.
Tựa như không nghe thấy hắn hỏi.
Ba kẻ hắc bào không nhúc nhích.
Không được nói.
Trong ánh đèn mờ nhạt…
TĨNH ĐỊA ẨN KHUẤT TRONG HƯ VÔ
Giả đạo xuất hiện tại 1 hòn đảo hoang vắng
Không có t·hảm k·ịch, không có chiến đấu, không có hận thù.
“Một lời nói dối.”
“Giả… Đạo…”
“Bóng tối bao trùm.”
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng không thể.
Nhưng chúng không còn giống con người.
Giống như hắn không còn thật nữa.
Bức tượng lại nhắm mắt.
Bầu trời luôn trong vắt.
Đệ tử tông môn cùng nhau luyện tập, động tác đồng đều như nước chảy.
Nhưng tiếng hét của hắn…
BÓNG TỐI LAN TRÀN
Hắn đẩy cửa.
Giống hệt hắn, cũng đang bước đi.
Lão giả run rẩy gật đầu.
Nó không giống người, không giống yêu, không giống quỷ.
Từng bước chân không gây ra một âm thanh.
Bởi vì lúc này, tất cả thủy thủ…
Bóng tối nuốt chửng chúng.
Trên bức tường khắc vô số chữ.
Ở nơi xa xôi nhất của tông môn, có một bức tường cổ.
Ánh mắt ẩn sâu trong bóng tối, không thấy cảm xúc.
Bức tượng tiếp tục im lặng.
Bức tượng chậm rãi mở miệng, nhưng không phải để nói chuyện.
Ba bóng người đứng trước bức tượng.
Hắn không còn là hắn nữa.
Nó như một sự méo mó của tất cả.
Nhưng cũng không có người rời đi.
Hắc bào nhân gào lên.
Chẳng ai còn nghe thấy nữa.
“KẺ THẬT, SẼ C·H·Ế·T.”
Sau khi bức tượng mở mắt, cả mật thất chấn động dữ dội.
Sợ kẻ này? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có những khuôn mặt trên mặt đất, vẫn thì thào không dứt.
Nhưng…
Bên trong.
“Ngươi đã đến rồi.”
Những lão giả an nhiên pha trà, ánh mắt không vương chút bụi trần.
“Ta… vẫn còn… sống…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả đều vận hắc bào.
ẢO HAY THỰC?
“Ta là ngươi.”
Hai kẻ hắc bào còn lại không dám động đậy.
Kẻ áo bào xám bước tới.
Một ngọn đèn le lói giữa khu rừng trên đảo.
Sợ đám hình bóng giống hệt mình?
Hắn đưa tay đẩy cửa.
“KHÔNG!!!”
Không được cử động.
Gió biển gào thét.
Hắn giật mình.
KẺ SỐNG SÓT
“Ngươi chưa hiểu sao?”
Những bài hát ngừng hẳn.
Tại nơi này, không có tiếng khóc than.
Tất cả những hình bóng giống hệt hắn vẫn đứng đó, hàng trăm, hàng ngàn, bao vây hắn từ mọi phía.
Chúng hiểu rõ quy tắc của nơi này.
Lão giả áo đỏ ngã khuỵu.
Ánh sáng... đậm đặc đến mức nuốt chửng mọi thứ.
Lão giả thở dốc, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Ngươi chỉ là…”
Hắn tiến tới.
Nhưng mỗi bước, lão giả lại cảm thấy hồn phách mình chao đảo.
Những tiếng cười tan biến.
Đó là những cái tên.
Hắn chỉ biết…
Những hoa văn khắc trên tường bừng sáng, nhưng ánh sáng ấy không phải vàng kim, không phải lam quang, mà là một màu đen sâu thẳm.
Hắn không có tên.
AI LÀ NGƯƠI? NGƯƠI LÀ AI?
“Ngươi là một câu chuyện.”
Ánh đèn bập bùng.
Nó mở mắt.
“Chưa.”
“Hư ảo trở thành thật.”
Thứ ánh sáng đó như một sợi tơ mỏng, lặng lẽ rơi xuống mảnh vỡ của kẻ vừa c·hết.
Tất cả đều đang run rẩy.
Hắn không biết nữa.
Mà là... hắn hóa thành từng mảnh của chính mình.
Bởi vì hắn vừa nhận ra một chuyện còn đáng sợ hơn tất cả.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên.
Hắn run rẩy, nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt.
Mặt sông gào thét như bị trời cao nghiền nát.
Nhưng rồi, một trong ba kẻ hắc bào run rẩy.
Hắn là ai?
Nhưng vừa bước một bước
Lão giả hít mạnh, cảm giác như toàn bộ thế giới đang đổ sập.
Vô số “hắn” đổ gục trên mặt đất.
Kẻ đó cất giọng bình thản.
Không ai đáp.
Các thiếu nữ hát ca dưới gốc cây, đôi mắt tựa như trời xanh mùa hạ.
Căn nhà gỗ chấn động.
Hai kẻ hắc bào còn lại không dám thở mạnh.
Hắn không nhớ tại sao mình đến đây.
Cả mật thất bỗng nhiên rung động.
Là một kẻ khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.