Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Phạm sai lầm
Mà là một cuộc tàn sát!
Những kẻ từng khoác áo Hoàn Mỹ Đạo Tông, từng tu luyện công pháp của họ, từng tự hào về tín niệm hoàn mỹgiờ đây trở thành những kẻ bị săn đuổi.
"Tha mạng! Ta đã phản bội Hoàn Mỹ Đạo Tông từ lâu!"
"Ta chưa bao giờ tin vào hoàn mỹ! Ta chỉ là một tán tu vô danh!"
Nhưng không ai tin.
Bởi vì chỉ cần từng dính líu đến Hoàn Mỹ Đạo Tông, chỉ cần từng tu luyện công pháp hoàn mỹ, đều có khả năng mang hạt giống của tai họa.
Và cách duy nhất để đảm bảo nó không mọc rễ chính làtiêu diệt tất cả!
Đào thoát trong tuyệt vọng!
Ở một ngọn núi hoang.
Một nhóm đệ tử cũ của Hoàn Mỹ Đạo Tông đang chạy trốn.
Ánh mắt bọn họ tràn đầy tuyệt vọng.
"Chúng ta phải trốn! Chúng ta không thể c·hết như thế này!"
"Chỉ cần vượt qua Tây Hoang, đến được Vực Ngoại, có lẽ sẽ có cơ hội!"
Nhưng ngay khi bọn họ nghĩ rằng mình có thể thoát
ẦM!
Hư không vỡ nát.
Một bóng người xuất hiện.
Là một vị Thánh chủ của Thiên Thủy Thánh Địa.
Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay
ẦM!!!
Máu thịt văng tung tóe.
Một chi nhánh tàn dư, bị diệt ngay lập tức!
Bí mật trong bóng tối…
Dưới lòng đất, trong một hầm ngầm bí mật.
Một nhóm nhỏ những kẻ sống sót cúi đầu trước một người bịt kín mặt.
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý chí:
"Chúng ta không thể phục thù ngay lúc này. Nhưng… chân lý của Hoàn Mỹ Chi Đạo, sẽ không bao giờ c·hết."
"Hoàn Mỹ chỉ thất bại tạm thời, không phải vĩnh viễn."
"Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tái sinh."
Trong bóng tối, một hạt giống mới đã được gieo xuống.
Tại 1 tông môn
KẺ QUÁ HOÀN HẢO NGHI ÁN TÀN DƯ HOÀN MỸ CHI ĐẠO!
Tại Thái Hư Đạo Cung, một sự kiện chấn động vừa diễn ra.
Một đệ tử nội môn tên Tô Dịch đột nhiên bị chính các trưởng lão của tông môn triệu tập, nghiêm khắc thẩm vấn.
Lý do?
Hắn quá hoàn hảo.
Một người không có khuyết điểm?
Tô Dịch từ khi nhập môn đã luôn là thiên tài.
Tu luyện tốc độ nhanh gấp mười lần người khác.
Ngoại hình không một tì vết, dung mạo như tiên nhân.
Tâm trí bình tĩnh, không bao giờ dao động.
Đạo tâm kiên cố, chưa từng xuất hiện sơ hở.
Hắn mạnh.
Hắn đẹp.
Hắn thông minh.
Hắn không có nhược điểm.
Và đó chính là vấn đề!
Nghi án tàn dư Hoàn Mỹ Chi Đạo!
Trong đại điện.
Các trưởng lão Thái Hư Đạo Cung đều cau mày nhìn Tô Dịch.
Đại trưởng lão giọng trầm trọng:
"Ngươi có liên quan đến Hoàn Mỹ Đạo Tông không?"
Tô Dịch ngơ ngác:
"Không có."
"Vậy vì sao ngươi hoàn hảo đến vậy?"
"Ta chỉ đơn thuần thiên phú cao."
"Ngươi chưa từng mắc sai lầm?"
"Chưa từng."
ẦM!
Các trưởng lão sắc mặt trầm xuống!
"Không có ai là không có khuyết điểm!"
"Chỉ có những kẻ từng tu luyện Hoàn Mỹ Chi Đạo mới có thể đạt đến trạng thái vô khuyết!"
"Tô Dịch, ngươi phải chứng minh ngươi không phải là một kẻ kế thừa Hoàn Mỹ Đạo Tông!"
Cách chứng minh?
Tô Dịch nhìn quanh, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Chứng minh thế nào?"
Một trưởng lão lạnh giọng:
"Ngươi phải bộc lộ một khuyết điểm."
"Ngươi phải cho chúng ta thấy ngươi có lỗi lầm, có nhược điểm, có yếu kém!"
"Nếu không, ngươi chính là tàn dư Hoàn Mỹ Chi Đạo, phải c·hết!"
ẦM!
Tô Dịch im lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Hắn sẽ làm gì?
Hắn có thể… tạo ra một khuyết điểm sao?
Hay hắn thật sự là một kẻ hoàn mỹmột hậu duệ của Hoàn Mỹ Đạo Tông?!
NGƯỜI HOÀN HẢO CÓ THỂ TẠO RA KHUYẾT ĐIỂM KHÔNG?
Bên trong đại điện Thái Hư Đạo Cung, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Tô Dịch đứng giữa trung tâm, xung quanh là vô số ánh mắt nghi kỵ.
Một trưởng lão lạnh giọng:
"Nếu ngươi không có khuyết điểm, ngươi chính là tàn dư Hoàn Mỹ Chi Đạo."
"Nếu ngươi không thể chứng minh bản thân… chỉ có một con đườngc·hết!"
Sát khí tràn ngập.
Tô Dịch hít sâu một hơi.
"Các ngươi muốn ta thể hiện khuyết điểm?"
Một trò hề hay một sự thật?
Tô Dịch từ từ giơ tay lên.
"Vậy ta sẽ phạm một sai lầm."
Hắn nắm chặt bàn tay, vận sức, rồi
"ẦM!"
Hắn tự vả vào mặt mình!
Âm thanh vang vọng khắp đại điện!
Mọi người sững sờ.
Đại trưởng lão cau mày:
"Ngươi đang làm gì?"
Tô Dịch bình thản:
"Phạm sai lầm. Một kẻ thông minh sẽ không tự vả mặt mình."
"Bây giờ ta đã không hoàn mỹ nữa."
"Ta đã chứng minh rồi, đúng chứ?"
Cả đại điện rơi vào im lặng.
Nhưng rồi, một vị trưởng lão khác gầm lên:
"Giả dối! Ngươi nghĩ một cái tát có thể khiến chúng ta tin ngươi không phải tàn dư Hoàn Mỹ Chi Đạo sao?"
"Đó không phải khuyết điểm thật sự!"
Một khuyết điểm đủ lớn?
Tô Dịch mỉm cười.
"Vậy… các ngươi muốn gì?"
Một trưởng lão đáp:
"Hãy để lộ một điểm yếu chí mạng. Một thứ có thể khiến ngươi bị tổn thương."
Tô Dịch khẽ nhắm mắt, rồi mở ra.
"Được."
Hắn chậm rãi giơ tay lên, đặt trước ngực mình, rồi
"BỐP!"
Hắn đánh nát linh hải của chính mình!
Cảnh tượng khiến tất cả c·hết lặng!
Một tu sĩ, tự hủy đi căn cơ tu luyện của bản thân?!
Hắn thật sự từ bỏ con đường tu hành, chỉ để chứng minh mình không hoàn mỹ sao?!
Tô Dịch ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nụ cười của hắn vẫn còn đó.
"Bây giờ thì sao? Các ngươi đã tin chưa?"
Một quyết định định đoạt số phận!
Các trưởng lão nhìn nhau, sát khí dần tiêu tan.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi:
"Hắn… đã tự hủy linh hải. Không ai trong Hoàn Mỹ Đạo Tông lại làm vậy."
"Xem ra… chúng ta đã sai."
Cuối cùng, lệnh tử hình được hủy bỏ.
Nhưng
Tô Dịch, từ một thiên tài hoàn mỹ, nay đã trở thành phế nhân.
Hắn đã thật sự từ bỏ tất cả, chỉ để chứng minh mình không thuộc về Hoàn Mỹ Chi Đạo.
Nhưng…
Trong ánh mắt hắn, vẫn còn một tia sáng lạnh lẽo.
Một bí mật, mà không ai nhận ra.
Hắn thật sự đã mất đi tất cả?
Hay đây chỉ là một nước cờ sâu hơnmột bí mật ẩn giấu trong hoàn mỹ?
PHẾ NHÂN? CHỈ LÀ BẮT ĐẦU!
"Tô Dịch, từ nay ngươi không còn là đệ tử nội môn của Thái Hư Đạo Cung nữa."
"Hãy xuống ngoại môn, làm một tạp dịch đi."
Đại trưởng lão phán quyết.
Không ai phản đối.
Không ai thương hại.
Bởi vì một kẻ mất đi linh hải, dù từng là thiên tài bậc nhất, cũng chỉ là rác rưởi trong thế giới tu chân.
Thế gian cười nhạo!
Từ thiên tài ngút trời rơi xuống tạp dịch hèn mọn, chẳng ai còn kính nể Tô Dịch nữa.
Trên đường về khu ngoại môn, vô số kẻ chỉ trỏ.
"Ha! Ngươi thấy không? Đó là Tô Dịch đấy!"
"Một kẻ từng không có khuyết điểm, giờ thì sao?"
"Chỉ là một tên phế vật!"
"Tự hủy linh hải? Ta chưa từng thấy ai ngu như vậy!"
Hắn đi qua, ánh mắt lạnh nhạt, như không nghe thấy gì.
Trong khu tạp dịch!
Ngoại môn.
Khu tạp dịch dơ bẩn, bừa bộn, hoàn toàn khác xa với vinh quang mà Tô Dịch từng có.
Hắn bị giao cho một công việc đơn giản: quét dọn chuồng linh thú.
"Ha ha ha! Một thiên tài ngày xưa giờ phải hốt phân!"
"Thật là hoàn mỹ quá đi mà!"
Bọn đệ tử ngoại môn cười lớn, chế giễu không chút kiêng dè.
Nhưng Tô Dịch không phản ứng.
Hắn chỉ lẳng lặng cầm chổi, quét dọn.
Một cách hoàn mỹ.
Từng động tác chính xác, từng đường quét không sai lệch.
Chuồng linh thú bẩn thỉu, trong chớp mắt, trở nên sạch sẽ không tì vết.
Bọn tạp dịch ngẩn ra.
Một tên run giọng nói:
"Cái… cái quái gì vậy?"
"Hắn… quét chuồng cũng hoàn mỹ sao?"
Không ai biết, trong đôi mắt Tô Dịch, vẫn có một tia sáng kỳ dị.
"Hoàn mỹ… không dễ dàng mất đi như vậy."
"Linh hải bị hủy? Đó chỉ là tu vi thông thường."
"Nhưng ta… đã bước vào một con đường khác."
"Con đường mà thế gian chưa từng biết đến…"
"Hoàn Mỹ Chi Đạo… chân chính."
Biểu hiện của sự hoàn mỹ đều phải c·hết
KẺ HOÀN MỸ PHẢI C·H·Ế·T!
Thái Hư Đạo Cung.
Một tin tức chấn động lan truyền khắp tông môn.
"Bất kỳ ai có biểu hiện hoàn mỹđều phải c·hết!"
Lệnh này được ban hành sau khi một trưởng lão phát hiện ra sự bất thường.
Tô Dịch.
Dù đã mất linh hải, dù đã bị giáng xuống làm tạp dịch, hắn vẫn hoàn mỹ.
Một sự hoàn mỹ không thể chấp nhận!
Một đêm nọ.
Một đệ tử ngoại môn lặng lẽ theo dõi Tô Dịch trong khu tạp dịch.
Hắn chứng kiến cảnh tượng khiến mình sởn tóc gáy.
Tô Dịch đang lau một cái bàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.