Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 01 : Thiên Tinh Thế Giới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 01 : Thiên Tinh Thế Giới


--------------

-“Dạ vâng, vậy cháu đi đây.” Lâm Phàm hai tay khoanh, cuối gập người lễ phép, liền đi.

-"Dạ, vừa về đến." Lâm Phàm mỉm cười đáp.

-“Cháu về rồi ạ.” Lâm Phàm lớn giọng nói.

-“Ài… Xuyên qua đây cũng đã được hơn mười năm rồi, người khác xuyên qua thì ngón tay vàng, không lão nhân gia thì cũng trong thế gia, hoàng tộc đủ thứ, ta xuyên qua thì một thân áo rách nghèo khổ… Thật bi ai mà…”. Lâm Phàm thở dài lắc đầu nói.

Đúng thế, Lâm Phàm hắn không phải người Thiên Tinh Thế Giới, hắn là người xuyên việt từ thế giới khác tới như bao người khác, cũng không biết trời xui đất khiến thế nào, đang tăng ca, bỗng nhiên đột tử, ngã ầm xuống, mở mắt dậy liền xuất hiện tại nơi này. Sống tại thế giới này cũng hơn 10 năm, loanh quanh trong thôn xóm, Lâm Phàm đại khái cũng nắm rõ được đôi chút tình hình thế giới này, thứ nhất thế giới này được gọi là Thiên Tinh Thế Giới, tại đây có chút đôi khác với những gì hắn biết, không phải là thế giới có truyền thống lịch sử, chống quân kháng chiến hay đại loại các thứ hay đôi chút văn chương thơ lược liền có thể đứng trên đỉnh cao của nhân sinh.

Chung quy, nơi đây là nơi cường giả vi tôn, hô phong hoán khởi, một quyền phá thạch, chân ngự kiếm bay lượn trên thương không, đại khái là một nơi rất được nhiều người xuyên việt ưa thích, Lâm Phàm cũng không ngoại lệ. Chính vì lẽ đó, Thiên Tinh Thế Giới luôn tồn tại rất nhiều thứ huyền huyễn, những thứ mà tại niên đại của hắn chỉ được thêm khắc vào trong văn học mạng, tiên giả, yêu thú, ma tu…. Vân vân và mây mây… (đọc tại Qidian-VP.com)

Trải qua bốn giờ đi bộ, Lâm Phàm sau cùng cũng tới thị trấn trong yên bình, người ta hay nói, khi xuất hành nên nhìn ngày, chọn đúng giờ, nên bước ra khỏi nhà chân phải hay chân trái trước thì mới thuận lợi đi đường, cũng may, trên đường tất cả đều diễn ra thuận lợi với hắn.

-“Tiểu phàm về rồi đấy hả?”

Đứng trước cổng thành to nhu cột trời, có phần cũ nát, phía giữa được treo bảng gỗ được điêu khắc tinh xảo, giữa bảng là dòng chữ được khắc ngoẹt ngoạc Tân Lâm Thành, Lâm Phàm quan sát khắp nơi, miệng liền nói nhỏ.

-“Cộc… cộc”

-“Ra đây là thứ được gọi là cổng thành, mặc dù tại thế giới cũ, cũng có thứ gọi là cổng thành, thế nhưng để so với cái trước mắt, thì có phần thua kém, thiếu một chút gọi là nguy ngoa, à, là khí chất của một thành trì.”

Đi dọc suốt con đường, trải qua nhiều lần rà hỏi, Lâm Phàm cuối cùng cũng tìm được nơi thu mua bó gỗ của hắn, ngước mắt nhìn toà nhà có phần hùng vĩ trước mặt, Lâm Phàm liền không khỏi đánh giá, chung quanh diện tích của toà nhà này tương đối lớn, gồm ba tầng lầu, được xây dựng bằng xi măng cùng lớp dạng gỗ chất lượng tốt một cách tinh xảo. Mặt trước toà nhà được bốn cột trụ to chống vững, trên từng trụ liền điêu khắc hoạ tiết cực kì tinh xảo, cao trên cửa vào một chút liền được treo tấm bảng lồng khung gỗ vàng kim, nhìn cũng đủ biết trân quý cỡ nào, trên tấm bảng có ghi “Tuý Khung Lâu” đầy uy nga.

Ngôi nhà khá nhỏ, được dựng lên bằng gỗ, trải qua thời gian dài, những thanh gỗ chắn dựng thành nhà đã có chút móc và mục đi sau nhiều năm chắn mưa chắn gió, về phần nội thất cũng không có gì đặc sắc, liền một cái bàn nhỏ, hai cái ghế, hai chiếc giường đơn nằm hai bên vách tường liền xong, đặc biệt tất cả những thứ ấy, đều được làm bằng gỗ, được thiết kế một cách tinh xảo đến không ngờ.

-“Mai cháu định sẽ lên thị trấn bán đống gỗ hôm nay chặt được, dù sao để lại nhà xài cũng không hết, phân ra làm nửa, đem lên thị trấn bán, kiếm chút đồng cũng tốt.”

Nằm nghỉ đôi chút, Lâm Phàm liền đứng dậy, phân nhỏ cây ra thành từng khối và bó lại, xách lên vai cùng với những bó cây được phân ra, Lâm Phàm khiêng chúng về thôn làng, ước theo giá thành tại thôn quê, hắn thầm nghĩ đống này chắc phải được mấy đồng, dù sao cây gỗ cũng không được ưu quý tại nơi này cho lắm, thực lực a, đính chính lại là thực lực, nói đến vấn đề đó, thì nơi này không thiếu, đến cả trẻ lên năm cũng có thể làm được chuyện đó chỉ trong một canh giờ, huống chi một gốc cổ thụ đã khiến hắn phải tốn ngần ấy năm ròng rã. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Được mà, dù sao cháu cũng tầm này tuổi rồi, cũng nên phụ giúp gia đình có chút đồng vốn, với lại tiện đi đây đi đó cho biết, ở mãi trong thôn cũng không tốt.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Ngôi làng Lâm Phàm nằm tận xa bìa rừng, cách thị trấn gần nhất cũng mất bốn giờ đi bộ, về phần đi xe, không biết, hắn đã được đi xe bao giờ, người trong thôn vô cùng giản dị, hoà đồng vui vẻ với tất cả mọi người xung quanh. Lâm Phàm có khoảng thời gian từng nghĩ, người tại thế giới này, đều thân thiện như vậy sao, hay chẳng qua là một phần tại nơi này có được sự thân thiện đó, theo những gì hắn biết tại bên trong văn học mạng, đa phần, những người tại thế giới như thế này, trên căn bản đều tuyệt tình, lạnh lùng, coi mạng rẻ mạng sống của người khác, vì bất chấp đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn… Có lẽ những gì hắn đọc được, đều là lộng hư cố huyền, thêm thắc vào câu chuyện cho thêm hấp dẫn….

-“Về rồi đây à?” Một bà lão từ phía sau gian nhà liền bước đến, tay vẫn còn đang cầm một miếng vải đang được thêu dở. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Soạt….” Không biết trải qua bao lâu, sau cùng gốc cổ thụ sừng sững ấy cũng đổ ầm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại đây, để có thể vào được bên trong khuôn viên thành thị, mọi người buộc phải đóng khoảng phí, gọi là phí nhập thành, nó đại loại giống như dạng visa để lưu thông sang một nơi khác. Đối với thủ tục trên, Lâm Phàm hắn không còn cách nào khác ngoài việc tuân thủ, dù sao, vào nhà người ta, cũng phải bỏ ra một chút gì đó. Hoàn thành xong thủ tục nhập thành, Lâm Phàm đi dạo khắp mọi con đường, dù sao cũng là lần đầu tiên xuống nơi này, tranh thủ thời gian khám phá, tuy tại thế giới cũ, hắn cũng đã đi vô số nơi, tham quan vô số cảnh đẹp, thế nhưng nơi này lại không giống, từng kiến trúc, phong tục tạp quán, thậm chí là lối sống của mọi người, đều khác với thế giới cũ.

Đường đến thị trấn tương đối xa, bởi vì thôn làng nằm tận bìa rừng, thế nên để đến được thị trấn gần nhất, buộc người đi phải vượt suối lội đèo, chưa kể suốt dọc đường đi, nguy hiểm trùng trùng, thổ phỉ, hổ, báo… Miệng mặc dù nói thế, thế nhưng Lâm Phàm hắn cũng đầy lo lắng không kém, suy cho cùng, sống tận chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên hắn mới rời khỏi vùng thôn quê này, tiến vào một nơi xa lạ khác…

-“Ừm, đem đống gỗ đó ra phía sau hè đi, rồi tắm rửa xong ra ăn, bà có chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi đấy.”

-“Vâng.” Lâm Phàm gật đầu lễ phép, nhanh chân liền đi ra sau, không nhắc đến đồ ăn thì thôi, nhắc đến, hắn liền cảm thấy đói bụng.

-“Ăn đi kẻo lạnh rồi không ngon.” Lâm bà tay cùng mắt đâm đâm tập trung vào những đường khâu trên vải, liền nói.

Sau khi giải quyết xong các nhu cầu cá nhân, Lâm Phàm trở lại khu gian nhà trên, trên bàn thức ăn đều đã được Lâm bà bày dọn, vì là vùng thôn quê cùng gia cảnh có chút khác biệt với mọi người, những món ăn cũng không có gì nhiều và đặc sắc, chỉ chút rau, khoai, và một lát thịt mỏng, đúng vậy, là một lát thịt mỏng như tờ giấy không hơn không kém.

-“Dạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Hửm? Cháu đi một mình có được không đó, dù sao từ đây lên đó cũng không gần đâu….” Lâm bà dừng lại động tác tay, tỏ ra lo lắng liền nói.

-------------

-“Thôi tranh thủ về nhà đi, kẻo Lâm bà bà lại lo lắng.” Bá thúc gật đầu nói.

Dứt lời, Lâm Phàm liền vội vàng ngồi vào bàn, miệng như hổ đói, lùa đồ ăn như vừa trải qua một cơn hoạng nạn, bị bỏ đói sau mấy năm, thời gian trôi qua không lâu, Lâm Phàm tay đang cầm củ khoai nhắm nháp, lên tiếng.

Tận sâu bên trong lâm sâm, liên tiếp tiếng v·a c·hạm vang lên không ngừng, ngay tại dưới một góc cổ thụ, một thiếu niên ăn mặc đơn sơ, tuổi chừng mười lăm, trên người chỉ khoác một tấm áo có phần cũ kĩ bạc màu, trên tay cầm một chiếc rìu đốn củi, tay không ngừng, liên tục ra sức chém từng nhát vào thân cây.

-“Vâng, hôm nay có gì đặc biệt không Bá thúc?”

Chương 01 : Thiên Tinh Thế Giới

Tranh thủ giải quyết xong bữa tối, Lâm Phàm thu xếp đồ đạc, chuẩn bị một vài thứ, liền lên giường và nghỉ ngơi, suy cho cùng trải qua một ngày hoạt động, máy còn mệt huống chi là người, chưa kể sáng mai còn phải lên đường sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức là điều cần thiết, sức khoẻ là cội nguồn của tất cả mà.

Dọc trên nẻo đường, dòng người tấp nập qua lại, trò chuyện có, buôn bán có, xem vui có, ách… đ·ánh g·hen có, đủ muôn trùng kiểu người tại nơi này, rất nhộn nhịp và thú vị, mặc dù nháo nháo đến thế, trị an tại nơi này cũng không kém, dựa theo Lâm Phàm hắn quan sát, tại mỗi khu vực giao tuyến giữa các nẻo đường, luôn xuất hiện đám người y phục quan binh, hông đeo trường kiếm, uy nghiêm dá·m s·át.

Về vấn đề thứ hai muốn nói đến chính là quà tặng khi xuyên việt, suy cho cùng, hắn đến nơi này đã lâu, đến cả một cái hệ thống hay thậm chí lão gia gia như những người xuyên việt khác, hắn cũng không có thì thế quái nào… Nếu đã vậy thì cũng thôi đi, đằng này bản thể của linh hồn hắn xuyên không vào, gia cảnh cũng không được tốt lắm, cha mẹ đều mất, phải cùng người bà, dựa vào bán kiếm sống trong thôn để sống qua ngày…. Dù sao, mỗi con người, bất kì ai sinh ra đều không thể tự bản thân được lựa chọn nơi mình sinh sống, hiểu được điều này, Lâm Phàm cũng không bận tâm gì mấy, chỉ có chút khó chịu liền thôi….

Trải qua một đêm không có gì biến động, trời vừa tờ mờ sáng, nhà nhà vẫn còn đang bận bịu trong chăn ấm nệm êm, Lâm Phàm hắn chào từ biệt Lâm bà bà lên đường, tiến về nơi đầy xa lạ.

-“Kể từ đợt con hắc hùng tới gần làng vào hai tuần trước thì đến nay thì cũng không có gì xảy ra, mặc dù là thế, nhưng thôn trưởng vẫn bảo mọi người ra ngoài cẩn thận, đừng lơ là mà để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Người đàn ông đáp lại với vẻ khá là mệt mỏi.

Bà cụ này chính là Lâm Khuyên, là bà của Lâm Phàm tại thế giới này, khi lên sáu, cha mẹ hắn đã mất sớm do bệnh tật, ài… đời phàm nhân thật ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử có thể đến bất kì lúc nào, một kiếp người cũng chính vì lẽ đó mà đã được đặt làm chuẩn quy của một đời người. Không giống với các tu chân giả, thọ trăm năm, thậm chí nghìn năm, trường tồn với thiên địa cũng nên, phiêu dao tự tại, đáng ngưỡng mộ.

Lâm Phàm đáp lại lời của một người gác cổng làng, người đàn ông tên Bá thúc này ước chừng tầm trên năm mươi, dáng người không cao, trên mặt có phần nếp nhăn, cả người, ừm cũng gọi là tạm ổn, không mập cũng không ốm, trên tay cầm một cây giáo, ngáp dài ngáp ngắn nói. Về phần tại sao Bá thúc lại đứng ở nơi này, chuyện là cách đây năm năm, lúc Lâm Phàm hắn lên mười, một con gấu đen xâm nhập vào làng, gây loạn khắp nơi, nghe đâu vào lúc đó, nó khiến rất nhiều người b·ị t·hương, sau cùng, bị người dân hợp sức nỗ lực đánh đuổi thì chuyện cũng trở lại bình thường sau đó. Kể từ vụ việc đó xảy ra cho đến nay, trưởng thôn hằng ngày luôn cử người ra cổng làng để canh gác, nhằm đề phòng bất trắc xảy ra như lần đó, hôm nay cũng là ngày Bá thúc ấy được phân công gác.

-“Phù… Cây này nữa là đủ rồi, có chút mệt thật, nhưng dù sao cũng vui vẻ đi, suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu mà mình có thể đốn đổ được một gốc cổ thụ.” Lâm Phàm tay buông thanh đốn củi, liền ngã người về phía sau, lưng đặt nằm lên đất, hơi thở có chút dồn dập nói.

Về đến cửa vào của ngôi làng thì trời cũng đổ tối, những ánh đèn được thắp bằng đèn dầu rải rác đều khắp nơi tại mỗi ngõ đường, khác với thế giới hiện đại, người tại thế giới này có phần đôi chút lạc hậu, cũng đúng nha, nếu hiện đại thì thay vì dùng kiếm kéo nhau ra ngoài người sống ta c·hết, thì dùng những v·ũ k·hí nóng giải quyết phải tiện hơn không?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 01 : Thiên Tinh Thế Giới