Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 03 : Khởi hành
Chương 03 : Khởi hành
-“Ngươi còn muốn cãi? Chiếu theo ngươi nói, vậy là bọn ta đã vu oan cho ngươi?”
Đi được một đoạn đường, cả bốn người Lâm Phàm liền đứng trước cửa vào biệt phủ Điền gia, sau khi trải qua thống nhất cùng tìm hiểu kỹ lưỡng, Điền gia mặc dù được xem là gia tộc có tiếng nói tại thị trấn này, thế nhưng bàn về uy quyền, vẫn còn kém xa so với Minh gia cùng Lý gia. Cũng chính vì lý do đó, Lâm Phàm đã đưa ra nhận định cho ba người, chính vì kém danh tiếng đó, khả năng cao sẽ ít người gia nhập tiền tuyến của Điền gia, đồng thời đặc quyền cùng quyền lợi của những người gia nhập cũng được gia tăng đáng kể hơn so với những người khác.
-"Cháu muốn xin lên thị trấn để tham gia việc đó đúng không?" Lâm bà như bắt được trọng tâm, liền nói thẳng ngay.
-“Hừ… Dám cả gan trà trộm vào nơi này à, ngươi cũng ăn gan hùm gan gấu lắm mới dám báo danh…” Người thanh niên bạch bào liền hừ lạnh nói.
---------------
-“Nói thì dễ, nhưng có làm được hay không mới là vấn đề…” Lâm Phàm thở dài nói.
-“Thiên Hạo nói đúng a, ngoài bốn người chúng ta ra, còn biết bao nhiêu người muốn tham dự lần khảo trắc này, tranh thủ đi nhanh, sớm một bước đỡ một chút.” Lâm Phàm gật đầu đồng ý nói.
Lâm Phàm ánh mắt liếc sang người thanh niên tên Nam Sơn, không khỏi đánh giá từ đầu đến chân, tốt, tên này tốt thật, cơ thể rắn chắt không nói đi, đã vậy còn cao to, vẻ mặt còn ánh lên sự lanh lợi, là một tên tiểu tử biết chừng mực. Suy cho cùng Vũ Nam Sơn cũng lớn hơn Lâm Phàm hắn một tuổi, ở cái tuổi mười sáu này, lại có được cơ thể cùng cơ bắp như thế, thật khiến biết bao nhiêu thiếu nữ phải ái mộ.
Người thanh niên Thiên Hạo tên đầy đủ là Lý Thiên Hạo, là đồng bạn từ nhỏ với Lâm Phàm, như hình với bóng, có thể nói là rất thân với hắn, thi thoảng cả hai liền cùng nhau kéo nhau qua làng bên để tìm đám nhóc chơi trò chơi. Mặc dù cả hai cùng tuổi, thế nhưng Lâm Phàm lại thấp hơn Lý Thiên Hạo cả một cái đầu, cơ thể cũng không ổn định như gã, phải nói là có phần ốm hơn, nước da cũng đen hơn, chênh lệch một trời một vực.
-“Nếu những ai còn muốn như tên kia, ta chân thành khuyên, tốt nhất nên cút đi trước khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật lãng phí thời gian.”
-“Đừng… Đừng… Xin hãy tha cho ta….” (đọc tại Qidian-VP.com)
-"Cháu cũng không dám chắc, nghe đâu thông tin này từ một gia tộc có danh tiếng tại thị trấn, theo cháu nghĩ thì 7 8 phần là thật, bọn họ chắc cũng không đến mức phải đi làm chuyện đó đâu.” Lâm Phàm suy nghĩ liền trả lời.
Trải qua nhiều canh giờ tìm hiểu, nhóm người Lâm Phàm liền đúc kết cho ra thông tin cần thiết, tại Tân Lâm Thành hiện tại, Điền gia, Lý gia, cùng Minh gia là ba gia tộc có tiếng nói nhất tại vùng này, nói một cách nôm na, nếu những ai muốn đạp lên con đường tiên lộ, điều thiết yếu bắt buộc là phải gia nhập một trong ba thế lực này mới có được đặc quyền tham dự khảo hạch.
-“Các ngươi đến đây là có việc gì?”
-“Nam Sơn ca, nếu thực sự có thể trường sinh bất tử, vậy muội chắc chắn sẽ không bao giờ phai tàn nhan sắc rồi.” Triệu Ngọc Nhi nghe thấy thế liền, ánh mắt liền say mê nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, cả bốn người liền thu mình vào dòng người xếp hàng chờ đợi, không biết thời gian trải qua bao lâu, âm thanh ầm ĩ từ phía trước hàng chờ liền phá tan bầu không khí yên tĩnh tại nơi này.
-“Người đâu, lôi hắn ra, đánh gãy chân hắn, liền quăng ra ngoài.” Người thanh niên bạch bào khoát tay quát.
-“Cũng không lâu đến vậy đâu, nhìn đi, theo như ta quan sát, chỉ cần chạm tay vào phiến đá to lớn kia, lão già đang đứng ở đó nhìn phiến đá, liền nói gì đó, nếu như trên mặt tên đó lộ ra điểm mừng rỡ, khả năng cao hắn đã đủ tư cách để tu tiên, còn nếu như ngược lại, coi như xong.” Lâm Phàm hai mắt nhìn chăm chú về phía dòng người phía trước, liền nói.
Trường sinh bất tử? Ai mà chẳng muốn, thế nhưng tỉ lệ thành công liền có mấy người, biết bao nhiêu người đạp chân vào tiên lộ chỉ để đạt được mục đích là trường tồn thiên địa, sau cùng, còn mấy ai có thê đạt được… Nếu như trường sinh bất tử dễ như Vũ Nam Sơn nói, liền ai cũng sẽ bước chân vào tiên đạo, Lâm Phàm hắn không biết tại thế giới này, con đường tu luyện được thiết lập như thế nào, thế nhưng dựa theo những gì hắn biết từ tiểu thuyết, phải trải qua muôn trùng khó khăn, leo thăng cảnh giới, đứng trên đỉnh của thế giới liền mới có thể trở thành trường sinh bất tử.
-“Rõ ràng, dựa theo khảo hạch, ngươi đã quá hai mươi tuổi, còn dám đến đây để báo danh, ngươi đừng nói với ta là, đến cả tuổi tác của mình, ngươi cũng đem cho quên nhé?” Tên thanh niên bạch bào quát lớn.
-"Nếu cháu đã quyết định rồi, thì cứ như vậy mà làm đi." Lâm bà không khỏi thở dài liền nói.
-“Ý… Ý…. Ý ngài là sao…. Tiểu nhân…. Không hiểu cho lắm….” Tên thanh niên bị quát liền run rẩy nói.
Ngọc Nhi tên đầy đủ là Triệu Ngọc Nhi, là con gái của Triệu lão gia nhà bên cạnh, xét về niên tuổi, nàng nhỏ hơn hắn một tuổi, tuy là thế, từ khi cha mẹ Lâm Phàm còn sống, gia đình hai bên hay qua lại lẫn nhau, cũng chính vì thế, hắn cùng Triệu Ngọc Nhi liền quen biết. Về phần Triệu Ngọc Nhi tại sao lại cùng hắn đi đến Tân Lâm Thành, đơn giản, cũng chính vì quen biết từ thân sơ, Lâm bà gần như bất kể chuyện gì liên quan đến Lâm Phàm, thi thoảng, đều đem ra kể cho Triệu gia nghe, bao gồm cả việc tiên nhân.
Hoàn tất thủ tục đóng phí lưu hành, Lâm Phàm cùng ba người vội vàng tiến vào thị trấn, với Lâm Phàm mà nói, đây đã là lần thứ hai hắn tiến vào nơi này, khung cảnh vẫn còn đó, vẫn hai bên đường đầy rẫy kiểu người mưu sinh, nếu để nói cái mà khác, thì dường như bầu không khí có phần nhộn nhịp và bận rộn hơn so với lần trước nhiều. Đảo quanh khu vực thị trấn cùng tìm kiếm thêm chút thông tin về khảo hạch, suy cho cùng, hai tuần trôi qua, những gì bọn hắn biết chỉ là đôi chút thông tin về tiên lộ mà các tiên nhân đưa xuống, còn lại, như một đoàn sương mù. (đọc tại Qidian-VP.com)
-"Có chuyện đó nữa sao, rồi sao nữa?" Nghe thấy thế, Lâm bà không khỏi bất ngờ liền nói.
-“Không thể không nói, sự việc này quả thật có sức hút mà…. Trở thành tiên nhân a… Đạp lên con đường tiên lộ… Ước mơ của biết bao nhiêu người…” Vũ Nam Sơn cảm than.
-“Hừ… Đám tiện dân này… Thật không biết điều… Tông chủ rủ lòng thương xót cho đám dân đen này, thế vậy mà bọn chúng lại dám làm ra hành động hèn hạ này, nếu là ta, ta đã một kiếm chém c·hết hắn.” Một người đứng gần thanh niên bạch bào liền nói.
-“Cũng không biết khi nào mới đến lượt chúng ta, dựa theo số, thì chắc phải đến trưa mới lượt bốn người chúng ta, chưa kể không biết bao lâu mới có kết quả.” Lý Thiên Hạo nhìn lấy tờ giấy có ghi số, liền nói.
Theo bước tên gia đinh, cả bốn người liền vào khoảng sân trống, dưới sự chỉ dẫn của gã, bốn người Lâm Phàm liền nắm được tình hình trước mắt, đại khái, việc khảo hạch đang được diễn ra đã từ sáng sớm, theo như thứ tự báo danh, trước bốn người bọn họ, còn cả trăm người đang đứng xếp hàng chờ đến lượt mình.
-“Phải đấy, thật không biết điều… Làm lãng phí thời gian của chúng ta… Không biết bao giờ thì rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này đây… C·hết tiệt thật…”
-“À, quả thật là có chuyện này, nếu là vì chuyện này dễ nói, được rồi, đi theo ta, ta sẽ dẫn các ngươi vào.” Tên gia đinh nghe thấy thế liền nói, đối với hắn, mấy ngày qua liên tục không ít người đến đây để mượn lấy danh tiếng, tham gia khảo hạch, cho nên cũng không bất ngờ gì là mấy.
-“Hả… Không có gì… Không có gì…”
-"Có chắc là có thật không? Lỡ may đâu, chỉ là tin đồn thất thiệt thôi thì sao, mấy năm nay, những tin đồn về tin nhân cũng không phải là ít.” Lâm bà lo lắng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấm thoát thời gian trôi qua, Lâm Phàm liền trông chờ thời khắc này hằng ngày hằng đêm, không một ngày nào hắn liền không muốn cái ngày định mệnh này đến, mùng 5 tháng 7, trời còn lờ mờ sáng, Lâm Phàm liền cùng ba người trong thôn lên đường tiến về Tân Lâm Thành. Đối với Lâm Phàm, việc có thêm ba đồng bạn khiến hắn không những không cảm thấy không thoải mái, ngược lại hắn còn thấy vui, vui vì có đồng bạn cùng nhau tiến bước lên con đường tu đạo, mặc dù trong thâm tâm hắn không dám chắc rằng bản thân mình sẽ thông qua khảo trắc.
-“Ngọc Nhi a, ngươi hỏi ta câu này hằng trăm lần rồi, ta đã bảo là ta cũng không biết mà, ta cũng giống như ngươi thôi, mờ mờ mịt mịt.” Lâm Phàm cười khổ nói.
Quyết định tiến vào biệt phủ, cả bốn người liền bị một tên gia đinh ngăn cả lại tại lối vào, tên gia đinh âm thầm quan sát cùng đánh giá bốn người Lâm Phàm, nhìn thấy cả bốn người đều ăn mặc một cách quê mùa, gã liền mở miệng hỏi.
Về phần lý do tại sao buộc phải gia nhập một trong ba nhà Điền Lý Minh liền mới có cơ hội tham dự khảo hạch? Không cần phải hỏi, Lâm Phàm liền đã có thể đưa ra được câu trả lời, đơn giản mà nói, việc một cá nhân nào đó tự mình tranh lấy cơ hội khảo hạch tiên lộ, xác suất thành công rất thấp. Nó đại khái như kiểu, muốn phát tài, chỉ có hai con đường, hoặc là họ phải bỏ ra vốn liếng bản thân, thông qua nhiều con đường, để có được cơ hội đó, ngược lại những người đó có thể gia nhập một thế lực nào đó, mượn lấy vốn liếng của họ, đạp lên con đường phát tài, người bỏ tiền, người bỏ sức, buôn bán công bằng cho hai bên.
-“Không… Không có…. Ta không có… Quả thật ta chưa quá hai mươi….” Tên thanh niên kia nghe thấy vậy, liền biến sắc nói.
-“Hửm? Ý ngươi là sao?” Nghe thấy giọng điệu đầy bất mãn từ Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn không khỏi nhíu mày liền nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiến đến Tân Lâm Thành cũng là lúc trời đứng bóng, dòng người tại nơi này trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, quan binh ra vào thường xuyên, lập phòng tuyến kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn mọi thường là bao. Lâm Phàm nhìn đám người phía trước, liền không khỏi cảm khái, chỉ mới hai tuần trôi qua, Tân Lâm Thành liền trở nên khác biệt đến như vậy, khác biệt ở đây không phải là cấu trúc thành thị khác biệt, tường thành vẫn đó, vẫn nét cũ xưa uy nghiêm không thay đổi, sự khác biệt mà hắn muốn nói chính là con người.
-“Được rồi… Không nhất thiết phải ở đây nói linh tinh, cứ đi tới đó là sẽ biết được thôi, tranh thủ tới sớm, đỡ phải chen lấn.” Người thanh niên còn lại trong nhóm đưa tay ra can ngăn.
-"Chẳng qua là cháu muốn... muốn xin bà...." Lâm Phàm ấp úng nói.
-“Bốn người bọn ta nghe nói quý phủ liền thu nhận những người ý muốn đạp chân lên con đường tu tiên, cho nên mạo phạm tiến vào đây, nhằm được bày tỏ nguyện ý, không biết quý phủ ý tứ thế nào?” Lâm Phàm hai tay chắp bái hướng về tên gia đinh, giọng điệu bình tĩnh nói.
-----------------
-“Dạ vâng, cháu định tính là như thế.” Lâm Phàm gãi đầu liền nói.
-“Không… Không phải… Ý tiểu nhân không phải thế…”
-“Lâm Phàm này, thực sự có tiên nhân sao?” Một người trong ba người liền nói.
-“Thật đông…” Triệu Ngọc Nhi nhìn thấy dòng người xếp hàng chờ, liền thở dài nói.
-"Dạ vâng." Lâ Phàm vui vẻ liền đáp.
-“Đương nhiên là có rồi, nghe nói khi tu đạo đến một mức nào đó, bản thân của người tu đạo sẽ trường sinh bất tử, thọ tận thiên địa.” Giọng nói có phần trầm trầm, rắn chắt lên tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.