Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48 : Mê mang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48 : Mê mang


-“Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi.” Lâm Phàm quan sát lấy từ đầu tới chân Vũ Nam Sơn, nhìn thấy đồng bạn mình không một chút thương tổn, khẽ thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, miệng lầm bầm nói.

-“Trần An, ngươi không bị làm sao chứ? Đột nhiên hét toáng cả lên, làm bọn ta xém chút bị doạ cho sợ rồi.”

-“Lâm…. Lâm… Phàm…. Ngươi… Ngươi… không…”

-“Đa tạ các vị đã hỗ trợ giúp đỡ.”

-“Aaaaa, đau quá….” Vũ Nam Sơn đưa hai tay che lấy mắt, đầu gục xuống sàn nhà như muốn nổ tung, hai đầu huyết lệ từ bên trong mắt cũng bắt đầu chậm rãi chảy dài bên má.

Đám người Huyền Tử nghe thấy lời Lâm Phàm nói vậy, liền bắt đầu dần dần mở lấy con ngươi, quan sát nhìn lấy tình hình xung quanh, thấy không có gì biến đổi, đồng thanh thở phì phò một hơi đầy mệt mỏi, gân xanh trên trán bắt đầu lắng xuống, hoà hoãn đôi chút, Âm Tử đưa đầu nhìn về phía Lâm Phàm, lên tiếng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Ừm? Huyền đạo trưởng? Sao ngươi lại ở đây rồi?” Lâm Phàm mở hai mắt nhìn sang bên cạnh, thấy chủ nhân của giọng nói chính là Huyền Tử liền không khỏi bất ngờ nói.

Nhìn lấy cái khung cảnh đầy quỷ dị trước mắt, Lâm Phàm cũng có chút bị doạ sợ, hai chân liên tục lùi về sau mấy bước, tay cho vào bên trong túi vải, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ cần có một chút phát hiện không đúng liền sẽ ra tay hành động.

Nghe đến lời nói của Lâm Phàm, đám người không khỏi gật đầu đồng ý, ai nấy đều xoay người hướng về phía vị trí bàn ban đầu mình ngồi, tiếp tục tận hưởng lấy hí kịch mà Hạnh gia chuẩn bị.

Ngay tại vào lúc Lâm Phàm nghĩ như vậy thời điểm, không gian xung quanh lại một lần nữa thay đổi đến hoa cả mắt, cảnh tượng Bạch Linh Thôn cùng Hạnh gia phân tách ra làm hai, rồi lại hoà nhau làm một thành một khối thịt nhầy nhụa gớm ghiếc, đem đám người Lâm Phàm một trận choáng lấy ngất đi toàn bộ.

Âm thanh quen thuộc vanh vảnh bên tai, khiến Lâm Phàm hai đầu lông mày không khỏi chau lại vào nhau, có chút phiền phức, hai mắt có phần hơi mở, nheo nheo lấy khó chịu như bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt. Hắn đưa tay che lấy một bên mặt chắn lại thứ ánh sáng kì lạ kia, một tay chống lấy sức bên dưới mặt sàn khó khăn ngồi dậy, mở miệng nói.

-“Đừng nhìn! Tuyệt đối đừng nhìn! Mau tranh thủ thời gian đem mắt nhắm lại mau!” Lâm Phàm dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa lấy, miệng hướng tất cả mọi người nói lớn.

Lời nói của Vũ Nam Sơn khiến Lâm Phàm trấn tỉnh lại bản thân, hắn hít sâu một hơi, trong lòng liền đưa ra quyết định “Mặc kệ hai nơi này là thật là ảo, hiện tại bản thân tốt nhất vẫn tìm ra cách sống sót rời khỏi nơi này đã, sau đó liền tiến đến tông môn chính phái bái sư học đạo, vạn nhất xảy ra chuyện còn biết được đường mà lần, ít nhất vẫn có được một chút đạo thuật để sau còn biết tránh được những chuyện như thế này”.

Chương 48 : Mê mang

Đỡ lấy một bên mép bàn ghế được đặt gần đó, Lâm Phàm cố hết sức lực ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn xung quanh từ đường, nhận ra mọi thứ đều không có gì bất thường hay có dấu hiệu gì thay đổi, hắn hướng miệng về mọi người nói nhỏ.

-“Đây, ở đây, có gì mà hò hét đến như thế, ngươi không bị làm sao chứ?” Vũ Nam Sơn nghe thấy Lâm Phàm gọi hỏi tên mình, chen lấy đám người khó khăn đi đến.

-“Tiểu Lâm a… Chuyện ban nãy, Dương thúc ta thực sự có lỗi với ngươi nha, chẳng qua thấy ngươi hành xử có chút khác lạ, liền có hơi mạnh tay, không ngờ ngươi lại yếu đến như thế.” Người tên Dương thúc có phần ngại ngùng, đưa tay xoa lấy đầu nói.

-“Tốt? Tốt cái gì, ngươi nói gì thế, chúng ta vẫn còn chưa rời khỏi đây đâu.” Nghe thấy lời Lâm Phàm phát ra, Vũ Nam Sơn có chút cảm động, thế nhưng vẫn đưa mắt nhìn lấy xung quanh, thấp giọng nói nhỏ.

Đúng vậy, vào cái khoảnh khắc cuối cùng gần như sắp c·hết, Lâm Phàm phát hiện những bài vị được đặt trên bàn gỗ không ngừng gõ ‘Cộc, cộc, cộc’ lên bàn, sau đó một thứ gì đó từ bốn phía góc tường bắn thẳng về yêu vật, xé nát lấy cơ thể của nó, đem tất cả mọi thứ trở lại như cũ. Về phần lý do tại sao hắn lại không nói sự thật cho mọi người biết, ắt hẳn trong lòng Lâm Phàm vẫn còn lấy một chút do khó hiểu chưa được giải đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Ngươi không phải ở nơi này thì ở nơi nào, không phải chứ, chẳng lẽ chúng ta ra tay quá nặng với hắn, làm cho hắn mất đi trí nhớ chăng?”

-“Không có việc gì, chỉ nghĩ đến một vài thứ lặt vặt mà thôi, không sao, tiếp tục nghe hí kịch thôi, ước chừng thời gian cũng gần đến rồi, Hạnh lão gia chủ chắc hẳn cũng sắp trở lại.” Lâm Phàm mệt mỏi nói ra một lời.

Dứt lời, khung cảnh trước mặt Lâm Phàm trở nên vặn vẹo biến đổi, từng đồ vật con người đang đứng trước mặt Lâm Phàm như bị một thế lực nào đó dùng lấy thuật pháp co xoắn lấy, làm cho khuôn mặt của bọn hắn trở nên xiên xiên vẹo, dị tật không thôi cùng mang theo từng câu nói một ngày tắt đi.

-“Ân ân ân.”

Quá trình như thế cứ diễn ra, khiến Lâm Phàm hai mắt trở nên đau nhức, đưa lấy hai tay ôm lấy phần đầu kêu la không ngừng như bị hàng ngàn cây kim châm vào bên trong đầu, khó chịu vô cùng. Vào đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, đem hắn trở về với thực tại.

-“Bạch Linh Thôn? Sao ta lại ở nơi này?”

Lâm Phàm gỡ lấy hai tay ra khỏi mắt, đưa ánh mắt nhìn về phía chủ nhân của giọng nói từ nãy đến giờ, nhận ra khuôn mặt đầy quen thuộc từ người cùng lớn lên với mình trong thôn liền bất ngờ không thôi, tiếp đến hắn đưa mắt đảo nhìn sang xung quanh, thấy toàn vẹn khung cảnh trở nên quen thuộc, không còn là bên trong từ đường Hạnh gia, không còn những thứ yêu vật đầy tà dị kia, thay vào đó, chính là những khuôn mặt đầy chất phác cùng quen thuộc bên trong Bạch Linh Thôn, khoé mắt Lâm Phàm thoáng chốc chảy chầm chậm hai hàng lệ nóng, đưa tay ôm lấy mặt khóc lớn.

Lâm Phàm hai mắt hờ hờ để lộ, nhìn thấy không gian từ đường Hạnh gia trở lại như ban đầu, tâm trạng có phần thả lỏng, thở lấy một hơi đầy nhẹ nhõm, cả người ngã khuỵ xuống sàn đất nằm dài trên đó, mặt hướng phía trần nhà nhìn lấy đầy mệt mỏi.

-“Không biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, những thứ này chính là đã cứu lấy chúng ta một mạng.” Lâm Phàm hướng về phía bài vị đủ loại màu đen được đặt bên trên bàn gỗ, hai tay đầy thành kính, cúi đầu bái lạy nói.

-“Đ-Đây là nơi nào, ây, đầu ta có chút choáng…”

-“N-Này… Ngươi… Ta… Không phải tại ta.” A Đại âm thanh có phần bắt đắc dĩ nói.

Lâm Phàm hai mắt khẽ nhìn về phía bên trong góc tối tường, nơi vị trí mà thiếu nữ áo đỏ chân trần đang đứng, ngay tại bên trong góc tối liền lấp loé một mớ hỗn tạp chất dịch nhờn đang dần ngưng tụ thành một thứ đồ vật vô cùng to lớn, lờ mờ có thể đoán được đấy chính là chiếc đầu người.

-“Xì… Đồ nhát gan, chỉ mới một chút liền bị doạ sợ, thật mất mặt mà.”

-“Ừm? Phải rồi, Vũ Nam Sơn đâu? Hắn không bị làm sao chứ?” Lâm Phàm đưa phần góc áo tay lau đi hai hàng nước mắt, đưa mắt nhìn xung quanh liền nói.

Khoảnh khắc trước khi toàn bộ giác quan biến mất, hai mắt nhắm nghiền lại lâm vào cơn mê, Lâm Phàm cùng mọi người loáng thoáng nghe được âm thanh đầy quen thuộc vang lên bên tai khiến cơ thể bọn hắn phảng phất như rơi vào bên trong hầm băng lạnh thấu xương.

-“Được rồi, mọi người mở mắt ra đi, dường như cái thứ yêu vật kia đã đi rồi, chúng ta đại khái tạm thời được an toàn rồi.”

-“Ừm? Chưa rời khỏi đây? Ý ngươi là sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Cái nữ nhân kia rốt cuộc là thứ yêu vật gì nhỉ? Còn có cái thứ đồ chơi vừa xuất hiện ban nãy, thật quỷ dị, cứ tưởng chuyến này khó mà qua được?” Lâm Phàm trong đầu liên tục xuất hiện nhiều điều khó giải.

Vào ngay lúc hắn ra động tác hành lễ bái lạy xong, những bài vị kia bỗng nhiên bắt đầu khẽ run rẩy lấy, gõ liên tục lên mặt bàn, tạo ra âm thanh ‘Cộc, cộc, cộc, cộc’ càng lúc càng lớn, đem đám người Huyền Tử bị doạ cho sợ hãi e ngại.

-----------------------

-“Ngươi bị gì thế? Đầu óc va vào đâu hay sao lại ăn nói linh tinh vậy, nơi này là Bạch Linh Thôn chứ còn nơi nào nữa.”

-“Lâm Phàm, dậy mau, tỉnh dậy!”

-“Hì hì hì ~ Ngươi nói xem ta có đẹp hay không?”

-“Trần An, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Nếu có chuyện gì khó khăn thì nói ra để mọi người còn tìm cách giải quyết.” Vũ Nam Sơn mắt nhìn Lâm Phàm đang ngơ ngác, chưa lấy lại tinh thần nói.

-“Sao ta lại không ở đây, ý ngươi là sao? Nói cho rõ ràng, đừng vì lúc nãy cứu bọn ta một mạng mà ăn nói như thế.” Huyền Tử nghe thấy vậy sắc mặt kém xuống, gằn giọng nói.

Lâm Phàm đưa hai mắt nhìn sang xung quanh, chợt nhận ra khung cảnh trước mắt vẫn còn tại bên trong từ đường Hạnh gia, vẫn đám người ngồi đó xem lấy hát hí kịch, vẫn những con người đó đang đứng trên đài diễn, tuỳ ý hát từng đoạn khúc bày biện cho mọi người xem khẽ thở dài một hơi. Lại trở về nơi này a, mọi chuyện càng lúc càng trở nên điên loạn, vừa ban nãy vẫn còn đang ở Bạch Linh Thôn, thoáng cái liền trở về nơi này, Lâm Phàm bản thân có phần đau nhức, hắn không biết liệu chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu, cho đến lúc này, hắn vẫn không thể nào phân biệt được liệu đâu là thật đâu là ảo, tại cái nơi quỷ quái này thực sự chỉ là một giấc mộng hay quả thật là hiện thực trước mắt. Nếu những gì hắn trải qua tại đây là hiện thực, vậy thì từng đoạn chuyển mình trở lại Bạch Linh Thôn, gọi là gì?

-“Ây ây ây, Huyền sư huynh, bình tĩnh đã, Trần An hắn chắc lúc nãy đầu bị v·a c·hạm mạnh, còn chưa tỉnh nên nói năng có phần lỗ mãn, có gì từ từ nói.” Âm Tử vội vàng chen vào, căn ngăn Huyền Tử đáp.

-“Ta là A Đại đây, đừng nói là ngươi quên ta rồi nhé, cách đây mấy hôm chúng ta… Ách… Chúng ta vẫn còn lẻn vào nhà Đào Đạo Nhân đấy, ngươi quên rồi sao?” A Đại đang nói khẽ ngưng lại, thấp giọng kề sát tai Lâm Phàm nói.

-“Ngươi… Ngươi nói ngươi là A Đại?” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Các ngươi nói gì thế, ta không hiểu cho lắm, mà ngươi là ai vậy?” Lâm Phàm đưa lấy hai tay xoa xoa con mắt cùng thái dương, sắc mặt có chút mệt mỏi nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc đầu người này vô cùng quỷ dị, hai mắt đen ngầu, phía tại đỉnh đầu liền mọc lấy hai chiếc sừng trâu vô cùng to lớn kéo dài độ khoảng ba phân tay, nhìn bộ dáng không khác gì quỷ dạ xoa. Ngay tại phía khuôn miệng to lớn để lộ dài ra hai khoả răng nanh sắt bén, nhuộm đầy máu tươi không biết từ đâu mà ra. Chiếc đầu người này bay lơ lửng trên sàn nhà đang chậm rãi tiến gần lại phía bọn hắn, há rộng chiếc miệng to lớn.

-“Ngươi tránh sang một bên, tránh để tiểu Lâm lại doạ sợ, ắt hẳn chuyện hồi sáng đã làm hắn trở thành như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử.”

Vào lúc này, không gian bên trong từ đường trở lại như cũ, đám người biến mất lúc nãy cũng đồng dạng xuất hiện ngay tại trước mặt Lâm Phàm, những tiếng ‘binh binh chát chát’ từ tiếng trống, tiếng kèn, tiếng hát hí khúc vang lên không ngừng bên tai bọn hắn, khiến ai nấy đều không dám mở lấy mắt ghé nhìn, chỉ có thể đưa tai lắng nghe dò lấy tình hình xung quanh.

-“Tiểu… Lâm… Tiểu Lâm….”

-“Lại chuyện gì nữa?! Hành lễ tạ ơn rồi còn không được sao? Hay nó lại muốn điều gì đó?”

-“Vừa nãy, chuyện gì đã xảy ra, hai mắt ta đau đớn liên hồi, đỏ rát như muốn nổ tung vậy, thật sự là t·ra t·ấn mà.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48 : Mê mang