Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chuong 49 : Cư dân gốc rễ
-“Thực sự mà nói, theo lý thì tiểu nhân vẫn còn sống tại nơi này, thế nhưng trong mắt các đạo gia, tiểu nhân liền xem như người đ·ã c·hết.”
-“Trần An, ngươi thấy sao?” Vũ Nam Sơn đưa mắt nhìn về phía đồng bạn nói.
-“Cái kia, thế địa vị của các đạo gia khi lạc vào nơi này, liền sẽ như thế nào?” Huyền Tử giọng đầy lo lắng nói, bởi vì dựa theo những gì mà hắn trải qua tại nơi này, những thứ yêu vật kia, mỗi lần khi nhìn thấy những kẻ đạo gia như bọn hắn, con mắt lúc nào cũng đỏ thẳm, vẻ mặt vô cùng thèm khát lấy thân thể bọn hắn.
-“Ân, tuy nói là đã sinh sống tại nơi này được thời gian dài thế nhưng địa vị lại là chuyện khác, tại nơi này, những kẻ như tiểu nhân đây đều là hạ đẳng nhất, nói một cách dễ hiểu, chính là đồ ăn cho cư dân tại nơi này. Lúc đi đến nơi này, các đạo gia ắt hẳn đã nhìn thấy một đoàn gánh hát, trình diễn khúc hí trên con phố rồi đúng không?”
Huyền Tử nghe thấy Hạnh Thiên nói vậy, cả người liền cứng lại, hai mắt có chút đâm chiêu, liếc nhìn sang Âm Tử cùng những người khác, như muốn hỏi ý kiến mọi người, hắn liền không quan trọng, dù sao trong người hắn vẫn còn chút đồ vật, một phần cũng là người đạo gia cho nên bản lãnh cũng không tệ, bảo vệ tính mạng mình hắn vẫn có thể, thế nhưng về phần những người khác, hắn không dám chắc cho lắm.
-“Thật không dám giấu diếm gì sư huynh, ta cảm giác trong chuyện này vẫn còn điều gì đó uẩn khúc mà Hạnh lão gia chủ vẫn chưa nói với chúng ta, chẳng hạn như chuyện ban nãy, trong thoáng chốc, chúng ta liền đi qua một nơi nào đó, rồi trở lại nơi này… Chuyện này thật khiến ta có chút đau đầu a…” Âm Tử nhíu mày đáp.
-“Bọn hắn chính là cư dân gốc rễ tại nơi này, khác với bọn ta, bọn hắn đã có mặt tại nơi này từ lúc mới hình thành vùng thiên địa này, rất có uy quyền, có thể nói bọn chúng chính là đại diện cho bộ mặt quan phương tại ngoài kia, còn bọn ta chính là bình dân.”
-“Thật thất kính, thất kính, phải để mọi người chờ đợi bên trong chờ đợi, mong mọi người thứ lỗi.” Từ bên ngoài, tiếng Hạnh Thiên vang vọng đến tai đám người Lâm Phàm, dần dần bước vào bên trong nói.
-“Ây cha, đạo trưởng thật quá lời, không việc gì phải tức giận hay không vui cả, đều là người một nhà cả.” Hạnh Thiên nghe thấy vậy, khoác tay mỉm cười đầy hoà ái.
-“Không nghĩ đến Hạnh gia chủ biết được không ít chuyện a.” Nghe đến đây, Lâm Phàm không khỏi hết sức kinh ngạc trước những gì Hạnh Thiên nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Gia chủ, gia chủ…” Từ bên ngoài từ đường, tiếng kêu một gia nhân bên ngoài đánh thẳng vào tai đám người Lâm Phàm, khiến ai nấy không khỏi ghé mắt liếc nhìn sang.
-“Nếu vậy, tại hạ mạn phép hỏi, ngài đây là…”
-“Đạo gia…. Đạo gia… Không ở lại nghỉ ngơi một phen, dẫu gì cũng đã đến đây rồi, cũng coi như có duyên phận, cư xá bần hàn, mong mọi người không chê.” Hạnh Thiên nhìn thấy Huyền Tử đám người vội vàng bỏ đi, sắc mặt không khỏi gấp rút, đưa tay túm lấy một bên góc áo Huyền Tử kéo lại nói.
-“Đạo trưởng nói đúng rồi, tiểu nhân thực chất không phải là người tại thế giới này, là một người sống bằng da bằng thịt, sau khi lạc vào nơi này, sống được một đoạn thời gian, âm khí nhập vào thân, trở thành cô hồn dã quỷ tại đây, cũng chính vì lý do đó mà tiểu nhân mới nói, trong mắt đạo gia ngài thì tiểu nhân chính là n·gười c·hết, nhưng thực ra tiểu nhân lại là người sống.” Nhắc đến chuyện này, Hạnh Thiên có chút phiền não, thở dài đáp.
-“Ân ân ân, chính nó, ngoài ra còn nhiều thứ khác nữa, bọn ta vô tình lạc vào nơi này, cho đến tận bây giờ vẫn chưa biết gì về những thứ ngoài kia.”
-“Không biết Hạnh gia chủ có biết nơi này là nơi nào không? Làm cách nào mới có thể rời được nơi này?” Huyền Tử suy nghĩ một lát liền nói.
-“Nói như vậy, những người như Hạnh gia chủ tại nơi này, thân phận đều rất thấp?” Lâm Phàm đưa một tay chống lấy càm, đặt trên bàn nói.
-“Ừm? Ý ngươi là sao? Vừa sống sao lại vừa c·hết?”
-“Các ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?” Huyền Tử đưa mắt nhìn sang Âm Tử cùng đám người nói.
Bầu không khí yên tĩnh quái đản ấy kéo dài không được bao lâu liền tiếng cửa kéo từ bên ngoài Hạnh gia vang lên, khiến thần tình tinh thần bọn hắn nhảy dựng, sóng lưng lạnh toát, trong đầu thầm nghĩ, không lẽ lại có chuyện gì xảy ra, đừng nên a, vừa mới kết thúc quái sự không được bao lâu, mọi người có chút mệt mỏi chưa giải quyết xong, không nên đến tiếp.
-“Thật ngại quá, các vị đạo trưởng cứ ở đây nghỉ ngơi, nếu cần gì cứ tuỳ ý sai khiến hạ nhân, bọn hắn sẽ thay tiểu nhân làm cho, còn giờ tiểu nhân xin phép cáo lui, chắc trong nhà có chút việc.” Hạnh Thiên hai tay ôm quyền khom đầy thành kính, dứt lời liền cáo từ rời khỏi.
-“Ý đạo trưởng muốn hỏi tiểu nhân là người sống hay đ·ã c·hết?” Hạnh Thiên cắt ngang lời Lâm Phàm nói, vẻ mặt hết sức đăm chiêu.
-“Ta cũng thấy vậy.”
-“Ân….” Lâm Phàm trịnh trọng gật đầu.
-“Trần An nói đúng đấy, ngoài kia chúng ta vẫn còn không biết tồn tại bao nhiêu nguy hiểm đang chờ lấy, chúng ta cứ tạm thời ở lại nơi này một thời gian, tìm hiểu tình hình đôi chút, sau đó rời đi cũng không muộn, với lại theo ta thấy mặc dù nơi này tuy vẫn có những thứ không sạch sẽ, thế nhưng bọn hắn từ đầu đến giờ vẫn chưa gây thương tổn gì cho chúng ta, cũng không hẳn là xấu. Dù là yêu là quỷ thì vẫn còn thứ tốt thứ xấu, chúng ta không nên từ chối tâm ý từ Hạnh gia chủ.” Âm Tử gật đầu liên tục, miệng nói không ngừng.
-“Tốt quá, thật tốt a, các vị đạo trưởng, mời mời, theo tại hạ, tại hạ sẽ cho gia nhân chuẩn bị phòng óc cho các vị nghỉ ngơi.” Hạnh Thiên nghe thấy đám người Lâm Phàm quyết định sẽ dừng chân tại nơi này, vẻ mặt hết sức mừng rỡ, cho người phân phó lấy gia nhân chuẩn bị, đưa tay làm động tác mời đầy khách sáo.
Nghe đến đây, Lâm Phàm cùng đám người không khỏi hít một hơi khí lạnh, chả trách những yêu vật kia nhìn bọn hắn trông thèm khát, bám lấy không ngừng, mang trên mình là thứ dinh dưỡng cao cấp, đổi lại là bọn hắn, cũng sẽ điên cuồng đuổi theo lấy. Lâm Phàm vẻ mặt có chút suy nghĩ, mặc dù tình huống tại đây, thông gia Hạnh Thiên, hắn nắm bắt được kha khá, thế nhưng hắn vẫn còn một vấn đề chưa thể giải hoặc được, đó chính là việc dịch chuyển qua lại giữa Bạch Linh Thôn cùng nơi này.
-“Không có việc gì, không có việc gì, nếu không có chuyện gì, bọn ta xin phép được cáo từ, không tiện ở lại lâu, làm phiền gia chủ.” Huyền Tử đứng người dậy, hai tay ôm quyền nói tiếng đầy khách sao, hướng thẳng lối ra mà đi.
Theo như những gì Hạnh Thiên nói, người tiến vào nơi này căn bản sẽ không thể nào rời đi được, thế nhưng chuyện hắn cùng Vũ Nam Sơn và những người khác lại có thể qua lại giữa Bạch Linh Thôn cùng nơi này vô cùng quái lạ, chưa kể, mỗi lần xảy ra tình trạng chuyển đổi không gian giữa hai nơi, không hẳn tất cả mọi người đều sẽ đồng nhất. Chính vì lý do đó, Lâm Phàm thầm nghĩ bên trong chuyện này ắt hẳn còn tồn tại một điều gì đó mà Hạnh Thiên hắn không biết, hoặc đang muốn che giấu lấy, không muốn bọn hắn biết.
-“Cư dân gốc rễ? Nói như vậy, Hạnh gia chủ không phải là người tại nơi này, mà cũng giống như bọn ta, vô tình tiến vào cái nơi quỷ quái này sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Ân ân ân, có thấy, theo ta biết những kẻ đó chính là Bạch Cốt Tinh.”
-“Tiểu nhân nói như vậy là điều có nguyên do cả, nơi này đại khái là một vùng không gian huyền ảo từ những âm khí tích tụ mà tạo thành, những người sống tại nơi này nói một cách khác đều là người đ·ã c·hết nhưng không biết mình đ·ã c·hết. Cũng chính vì lý do tại trong mắt đạo gia, bọn tiểu nhân đây đều là n·gười c·hết, thế nhưng thực ra bọn tiểu nhân đều là người sống tại nơi này.”
-“Hơn nữa những cái này không đơn thuần chỉ là thân phận, đãi ngộ tại nơi này rất phụ thuộc vào thân phận cùng địa vị của mình tại đây, cũng như nhà cửa của tiểu nhân, có được như thế này, không bị những tà vật bên ngoài tiến vào cũng chính là một phần nhờ tổ tiên phù hộ, làm nhiều việc tại đây, đạt được sự công nhận từ những cư dân cao tầng phía trên, mới có thể an an lập nghiệp. Còn những người thấp kém hơn, đang trốn trốn tại ngoài kia, mỗi ngày, đều có hàng trăm người trở thành đồ ăn cho bọn chúng.”
-“Bẩm đạo trưởng, tiểu nhân đã sinh sống tại nơi này đã được hơn ba mươi năm rồi.”
-“Những người thuộc đạo gia như mọi người, tại nơi này không khác gì miếng mồi ngon bổ dưỡng cho những cư dân bên ngoài, bởi dương khí của bọn họ không giống với những phàm nhân tục tử như tiểu nhân, có lần tiểu nhân nghe được những cư dân bên ngoài nói, chỉ cần ăn được một tên đạo gia, chất dinh dưỡng sẽ khiến bọn hắn trở nên phát triển vượt trội.”
-“Không biết, vẫn chưa dám chắc chắn điều gì, mặc dù Hạnh gia chủ đưa cho chúng ta tin tức rất nhiều, thế nhưng vẫn vô cùng mờ mịt, đặt biệt là phương thức để rời khỏi nơi này, chúng ta vẫn còn chưa biết lấy.” Lâm Phàm lắc đầu nói.
-“Ta thấy đây cũng không hẳn là ý tồi, ở trong đây so với bên ngoài vẫn tương đối an toàn hơn đôi chút, dẫu gì bọn hắn cũng đã cứu lấy chúng ta một mạng, nếu cứ thế mà rời đi, liền không được tốt cho lắm.” Lâm Phàm có chút suy nghĩ, thấp giọng nói với mọi người.
Đoán chừng thời gian trôi qua được một đoạn, đoàn người hát hí kịch bên trên đài diễn liền ngưng, ai nấy đều khom người cáo từ lui về phía sau cánh màn, để lại khoảng đài trống, đám người Lâm Phàm thấy thế không khỏi đưa mắt nhìn nhau, như thể muốn nói tiếp theo nên làm gì đây, thế nhưng không một ai dám lên tiếng đưa ra câu trả lời.
-“Mọi người sao ta vậy, không có ý kiến.”
-“Nơi này không có tên gọi, nó chỉ là một vùng không gian bao phủ bởi sương mù âm khí, sương mù tan, liền biến mất, còn về chuyện rời khỏi nơi này, tiểu nhân quả thật không biết, ít nhất cho đến bây giờ, tiểu nhân chưa từng thấy có ai bước vào nơi này mà rời đi được.” Hạnh Thiên lắc đầu đáp.
-“Ân, nếu mọi người đã có ý như vậy, chúng ta sẽ ở đây một thời gian, sau khi tìm hiểu được tình huống tại nơi này, liền rời đi.” Huyền Tử gật đầu đáp ứng.
-“Đạo trưởng khách khí, dẫu gì tiểu nhân cũng đã sống ở đây hơn ba mươi năm, tất cả những điều trên cũng chỉ là một tờ giấy nháp bên ngoài, những ai định cư tại nơi này được một đoạn thời gian như tiểu nhân, đều sẽ biết những thứ này cả.” Hạnh Thiên gãi đầu, cười ngượng đáp.
-“Chưa một ai rời được khỏi nơi này? Thế chúng ta phải làm sao đây?” Vũ Nam Sơn nghe thấy thế, sắc mặt không khỏi tái xanh, vẻ mặt bàng hoàng nói.
-“Ra bọn chúng được gọi là Bạch Cốt Tinh, đám người đó thực chất không khác gì tiểu nhân là mấy, thế nhưng vì để trở thành các cư dân tại nơi này, bọn chúng làm không biết bao nhiêu chuyện ác, ăn lấy thịt đồng loại của mình, hãm hại, m·ưu đ·ồ g·iết người đoạt lợi, uống máu tươi, ăn thịt sống, lâu ngày cùng với việc hấp thụ âm khí tại nơi này mà trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuong 49 : Cư dân gốc rễ
-“Không biết Hạnh gia chủ ở đây được bao lâu rồi?” Âm Tử cùng đám người di chuyển về phía một chiếc bàn rộng, đặt mông ngồi xuống tại vị, liền lên tiếng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Ừm, chuyện có chút phiền phức, không biết Hạnh gia chủ có biết những thứ yêu vật tà vật ngoài kia là gì không?” Lâm Phàm đưa tay sờ lấy càm nói.
Nhìn thấy Hạnh Thiên từ bên ngoài bước vào, Lâm Phàm cùng mọi người mới khẽ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, quả thực từ lúc tiếng cửa kéo vang lên cho đến bây giờ, da đầu bọn hắn như muốn nổ tung vì sợ hãi không biết chuyện gì sẽ tiếp đến với bọn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Tại hạ có một câu đã để trong lòng từ rất lâu rồi, không biết có nên nói ra không, chỉ sợ Hạnh gia chủ sẽ tức giận, không vui.” Lâm Phàm vẻ mặt đầy trịnh trọng, nhìn về phía Hạnh Thiên nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.