Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiên Phần
Unknown
Chương 2: Tiên lộ vô duyên.
Phu thê hai người chỉ biết cười, và nhẹ lắc đầu khi thấy điều này, những ngày sau cả hai cũng như nước với lửa, Tiểu Hy lúc nào cũng tìm lý do ăn h·iếp đệ đệ mình, còn về Quân Thiên Hạo cũng chỉ biết nhận mệnh xui xẻo khi tỷ tỷ hắn về.
Thời gian thấp thoáng trôi qua, ngày mai đã là ngày cuối tháng, hai tỷ đệ phải rời đi, đêm nay không khí gia đình cũng như ngày nào, nhưng rất nhanh bầu không khí trở nên trầm lặng và kiềm nén, đột nhiên nghe mẫu thân hai người lên tiếng:
“Các con đi lần này, bao lâu nửa mới quay lại”.
“Rất nhanh thôi mẫu thân, chúng con nhất định cuối năm sẽ quay lại đón năm mới cùng cha mẹ” Tiểu Hy cố nở ra nụ cười nói với mẫu thân nàng.
Thời gian tới cả nhà điều ăn cơm trong không khí kiềm nén, không ai nói một lời nào, rất nhanh đêm khuya lại tới ai lại về phòng nấy.
Một đêm trằn trọc, Quân Thiên Hạo suy nghĩ liên miên về ngày mai, về tương lai như nào, một đêm này định trước hắn khó ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Thiên Hạo thức rất sớm chuẩn bị mọi thứ xếp vào bên trong hành trang.
Tiểu Hy sáng cũng thức thật sớm cùng mẫu thân nàng chuẩn bị một mâm cơm thật ngon để gia đình cùng ăn một bửa trước khi ly khai, bửa cơm này ngược lại hết sức vui vẻ, hai tỷ đệ cười cười nói nói, thoáng qua lại bửa cơm đã xong cả bốn người lại lặng yên trong chóc lát.
“Cha mẹ, đến lúc con và đệ đệ phải quay lại Vân Tịch Môn rồi” Tiểu Hy mĩm cười lên tiếng.
Cả nhà điều yên lặng, một lúc sau mẹ Quân Thiên Hạo lên tiếng:
“Hạo Nhi, Hy Nhi đây là lần đầu tiên các con rời đi với thời gian dài như vậy, Hạo Nhi nhất định phải nghe lời tỷ tỷ ngươi, không được sinh sự, bên ngoài không giống như ở nhà mà tùy tiện nửa nghe không”.
“Hy Nhi, con phải cố gắn chiếu cố đệ đệ, nhớ nghiêm khắc với nó, với lại con phải chú ý an toàn, cả hai con nếu như Tiên lộ quá gian nan hãy quay lại với cha mẹ”.
Nói xong nàng nước mắt liền chảy xuống, nàng liền lấy tay lau đi nước mắt.
Tiểu Hy tranh thủ thời gian rời đi nếu để lâu nàng sợ không nở rời đi mà ở lại, nên nàng cấp tốc cáo từ rồi gọi ra một thanh kiếm nắm lấy Quân Thiên Hạo phóng lên cao rồi cấp tốc bay đi nhanh.
Quân Thiên Hạo cảm giác thân mình nhẹ đi, trận gió kịch liệt thổi trên mặt làm hắn đau nhức, nhìn kỹ, lập tức khiếp sợ phát hiện chính mình cư nhiên bị tỷ tỷ mình kéo lên không trung lúc này hắn đang ở không trung phi nhanh về phía trước, trên mặt đất thôn trang biến thành một đám điểm đen như một bàn tay lớn rồi hướng về phía sau di động rất nhanh liền biến mất.
Liền như vậy được một lát, hai con mắt hắn cũng đã bị gió thổi làm đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy xuống.
“Tiểu tử ngươi nếu không muốn con mắt bị mù thì nhắm mắt lại” Quân Tiểu Hy mĩm cười, có chút đắc ý nhìn về đệ đệ mình nói.
Quân Thiên Hạo trong lòng run lên, vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn, trong lòng đối với tu tiên, càng thêm mong đợi.
Không lâu sau, Quân Thiên Hạo có thể cảm giác được tỷ tỷ mình có chút thở dốc, tốc độ cũng rõ ràng chậm xuống, tiếp theo liền thấy hoa mắt, hắn cảm nhận tốc độ đã dần dần chậm lại hắn đã có thể mở mắt ra.
Một cái mở mắt làm hắn hoa cả mắt, khiếp sợ tột cùng vì trong mắt hắn là một chỗ tựa như tiên cảnh thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, chim hót thật êm tai, hoa đào nở, mùi hoa đào làm cho tâm thần thông khoái vô cùng.
Ngay phía trước, một tòa sơn phong cao vút trong mây, núi non đua nhau mà mọc, mây mù lượn lờ, nhìn không rõ diện mạo, khi thì truyền đến một hai tiếng thú kêu. Một cái thềm đá đường mòn vặn vẹo, do ngọn núi uốn lượn mà thành, giống như đứng giữa bức tranh phong cảnh, sơn thanh thủy tú, giống như hắn đang ở bên trong một cái thế ngoại đào nguyên nào đó.
Xa xa hướng về phía trước nhìn lại, trên đỉnh sơn phong có vài tòa đại điện, tuy nói bị mây mù che lấp, nhưng từng trận thất thải quang mang lóe ra, làm cho người ta vừa thấy không khỏi mọc lên ý niệm cúng bái.
Bên cạnh đại điện, một cái cầu đá dài liên tục xuất hiện mà ra phảng phất như trăng rằm, kéo dài tới bên trong mây mù hư ảo, cùng một tòa sơn phong khác tương liên mà tới.
Danh lam thắng cảnh như vậy, tự nhiên chính là nơi tọa lạc của Vân Tịch Môn, Vân Tịch Môn là một trong ba đại tu chân môn phái của Vạn Sinh Quốc.
Ngàn năm trước từng một lần thống lĩnh toàn bộ Tu Chân Giới Vạn Sinh Quốc, có được mấy vị Nguyên Anh kỳ lão quái, phong quang vô hạn, đáng tiếc theo thời gian trôi qua, tông môn trải qua vô số tràng biến cố, đến nay danh đại phái đã muốn suy thoái đi rất nhiều.
Tuy không còn là bá chủ của Tu Chân Giới Vạn Sinh Quốc nhưng đối với hai đại môn phái Tu Chân còn lại cũng là một cái cự đại Sơn Nhạc khó mà lây động.
Quân Tiểu Hy không vì quá tốn sức mà dừng lại, mà là tiếp tục chậm rãi bay thẳng vào bên trong sơn môn, tiếp tục bay thẳng đến một ngọn núi xa xa.
“Thiên Hạo, tỷ dắt ngươi đi gặp sư tôn của tỷ, trước hết tỷ nói ngươi nghe sơ về tu chân giới này, cấp bậc đầu tiên của tu tiên là Luyện Khí kỳ tiếp theo là Trúc Cơ kỳ bên trong cả hai là chín cái tiểu cảng giới gọi là cửu tầng, bên trên nửa là Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ cả hai được chia làm bốn cái cấp nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong”.
Nàng dừng lại một chút mới ngạo nghể lên tiếng nói:
“Tỷ ngươi thật sự đã bái nhập Vân Tịch Môn đã hơn ba năm tu vi ta là Ngưng Khí kỳ tầng 3, còn về sư tôn tỷ là Thủy Nguyệt Chân Quân người chính là Kim Đan Chân Quân hậu kỳ cường giả, một lác đi vào gặp sư tôn ngươi phải thật khách khí và ngoan ngoãn nghe chưa”.
Nơi này là nơi gần trung tâm của Vân Tịch Môn, nơi đây không quá năm cái sơn phong, hướng cả hai bay qua chính là một ngọn sơn phong, bên trên toàn là hoa anh đào, hoa nở làm nhuộm hồng cả sơn phong hương thơm khoan khoái vô cùng, bên trên suối chảy ồ ạt đan sen tiếng chim hót ví von.
Quân Thiên Hạo mới hiểu rõ trong miệng phàm nhân thường có câu khen ngợi những nơi đẹp thường ví như chốn Tiên Cảnh là ý vị như thế nào.
Trong lúc Quân Thiên Hạo đang ngơ ngác thì Quân Tiểu Hy đã đáp xuống trước một cung điện, nàng nàng kéo tay Quân Thiên Hạo cùng quỳ một chân có chút cung kính, lên tiếng:
“Đệ tử Quân Tiểu Hy dẩn theo tiểu đệ đến bái kiến sư tôn”.
Một lúc sau, cánh cửa tự động mở, bên trong vang ra một giọng nói cực kỳ êm tai nhưng lại cực kỳ lạnh lùng: “Vào đi”.
Quân Thiên Hạo hai tỷ đệ lập tức đứng lên và bước vào bên trong cung điện, trước mắt hắn là một bóng lưng nử tử, một thân trường bào màu xanh lam nhạt đang khoanh chân vào bên trong.
Quân Tiểu Hy lập tức chạy lên trên, ôm lấy cánh tay của Thủy Nguyệt Chân Quân nũng niệu, nói:
“Sư tôn con xa người một thời gian thật sự rất nhớ người a”.
Thủy Nguyệt Chân Quân nhẹ cóc đầu Quân Tiểu Hy, nói: “Nha đầu ngươi mà nhớ ta” nói xong nàng liền quay mặt lại nhìn về phía Quân Thiên Hạo nhìn kỹ một phen.
Trong mắt Quân Thiên Hạo là một nử tử độ tuổi hai mươi năm hai mươi sáu, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, khuôn mặt không tỳ vết, thân hình có lồi có lõm, một cặp xuân phong ngạo nghể, như là tuyệt thế bưu vật được thượng thiên tạo ra vậy.
Tiếp theo đó hắn cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn, không gì có thể che giấu đi cả.
Một lúc lâu, nàng nhẹ lắc đầu, nói: “Linh căn không có vốn không thể có thành tựu gì trong Tiên đạo, Tiểu Hy con chăm sóc đệ đệ ở lại đây vài hôm rồi đưa hắn về đi, hắn Tiên lộ vô duyên”.
Quân Tiểu Hy, mặt biến sắc nói: “Sư tôn, đệ đệ thật Tiên Lộ vô duyên, không có cách nào khác sao sư tôn”.
Quân Thiên Hạo sắc mặt tái nhợt, biến sắc liền ngồi bẹp xuống đất, hắn vốn còn ôm tư tưởng về tương lai, phác tháo phong vân, một mình bay lượng cửu thiên, diệt mọi tà ác trong thiên hạ, nhưng ông trời lại bất công với hắn chỉ một cơ hội cũng tiếc không ban cho chính mình, nhưng cũng chỉ thất thần thoáng qua liền lấy lại tin thần đứng lên và quỳ xuống dập đầu, nói:
“Đa tạ Thượng Tiên đã cho tiểu tử ở lại, được đến đây và biết được Tiên Nhân là có thật cũng khiến tiểu tử hài lòng, nếu đã Tiên duyên không có xin Thượng Tiên cho tỷ tỷ mang ta về”.
Thủy Nguyệt Chân Quân, nhẹ gật đầu tán thưởng, tố chất tâm lý thật cứng cỏi, không vang xin ở lại mà muốn ly khai đã không tồi, nàng bổng tiếc nhân tài nghị lực liền lên tiếng:
“Ngươi là Quân Thiên Hạo đúng không, ngươi thật không phải không thể nào tu luyện mà là Tiên lộ không phẳng rất nhiều chông gai và khó khăn, ta thấy ngươi tâm tính cực giai nên có thể phá thể phá lệ thu ngươi làm ngoại môn đệ tử, nếu như trong vòng nửa năm ngươi có thể chân chính trở thành tiên nhân có thể nhận ngươi làm ký danh đệ tử”.
Quân Tiểu Hy nghe vậy quá đổ vui mừng, nói: “Sư tôn thật vậy sư tôn”.
“Vi sư có bao giờ lừa dối qua con hay không mà con lại hỏi vậy, thôi con mang theo thủ dụ của ta đến chấp sự đường làm thủ tục nhập môn cho tiểu tử đó đi” Thủy Nguyệt Chân Quân mĩm cười nói.
“Tiểu tử ngươi còn không mau tạ ơn sư tôn ta” Tiểu Hy đi xuống đá vào mông Quân Thiên Hạo một cái rồi nói.
“Tiểu Hy, khoan đã con có thể truyền cho đệ đệ con Vân Khí Quyết để tu luyện” Thủy Nguyệt Chân Quân thấy Tiểu Hy hai tỷ đệ đi ra chưa xa lập tức lên tiếng nói.
Quân Tiểu Hy nghe sư tôn nàng nói câu nói liền một lần nửa vui mừng quá đổi lên tiếng: “Dạ, Sư tôn muôn năm” rồi quay sang Quân Thiên Hạo nói: “Tiểu tử mau đa tạ đi”.
Quân Thiên Hạo ngẩn ngơ không hiểu cái gì là Vân Khí Quyết, nhưng lại không thất lễ liền quay người lại ôm quyền, nói: “Đa tạ Thượng Tiên ban thưởng”.
Nói xong cả hai lập tức rời đi ra ngoài, đi thẳng đến chấp sự điện báo danh.