0
Cơ Thiên Vân gật đầu, lưu ý kỹ điều này trong lòng, thấy trời cũng đã muộn, hắn nhìn qua các cuốn sách khi nãy, nghĩ thầm: “Thôi, dù gì, ở Ngự Thú Tông thì kỹ nghệ ngự thú mới là căn bản.”
Mang ý niệm này trong đầu, hắn lấy các cuốn sách: lý giải cơ bản về tu tiên giới, vạn thú đồ lục, cách đánh giá thú loại, cơ bản về ngự thú, thú ngữ thông dụng ra đem xuống lầu các để đăng ký.
Cơ Thiên Vân cầm lệnh bài đưa ra cho trưởng lão, trưởng lão cầm lấy, sờ một tí, lấy giấy ra ghi lại sổ sách rồi trả cho Cơ Thiên Vân.
Tần Thiên Quang đứng kế bên kinh ngạc về cấp bậc lệnh bài của Cơ Thiên Vân: “Ghê gớm, ngươi mới nhập môn đã có Huyền Lệnh, thật là hâm mộ c·hết ta.”
Cơ Thiên Vân cười trừ, bỏ một câu: “Ngày mai gặp.” Rồi bước đi thật nhanh trở về căn phòng của hắn.
Về tới nhà, Cơ Thiên Vân hồi tưởng lại những việc đã xảy ra, nhớ lại cơn đau do rèn thể ngày hôm nay, Cơ Thiên Vân mắng : “Hừ, lão già c·hết tiệt, chờ ta công pháp đại thành ta sẽ quay lại báo thù.”
…...
Ở một nơi nào đó, Tư Mộ Huyền đang ngồi thưởng thức ánh trăng, bỗng hắn ắt xì một cái.
“Chắc chắn là tên Cơ tiểu tử mắng ta, hừ, ngày mai ta sẽ cho ngươi thử xem kỹ nghệ tra… rèn thể đại thành của ta.” Tư Mộ Huyền lẩm bẩm.
Trung niên ngồi kế bên hỏi hắn:
“Là đệ tử mới của ngươi sao?”
“Hắn là Thiên Mệnh Nhân, ta phụ trách dẫn dắt hắn nhập đạo.”
“Không tệ, chờ hắn đạo thành có thể để hắn giao lưu với Thiên Mệnh Nhân của Thiên Ma Môn ta.”
Tư Mộ Huyền nghe vậy, hai mắt sáng lên, giọng điệu đê tiện đáp lại:
“Ý tưởng không tồi, ta sẽ hảo hảo rèn luyện hắn, hắc hắc.”
…...
Sáng hôm sau, ở giảng đường.
Cơ Thiên Vân ngồi trong lớp, vẻ mặt mệt mỏi, bên cạnh hắn là Giang Bất Phàm đang ngồi líu ríu với Mạc Trường Không.
Mạc Trường Không có vẻ như đã quen với điều này, hắn vẻ mặt bình tĩnh, câu đáp câu không, nhưng Cơ Thiên Vân chưa làm quen được, điều này làm hắn càng thêm mệt mỏi.
Tư Mộ Huyền bước vào giảng đường, lão ghi hai chữ “pháp kỹ” to đùng lên bảng.
Sau đó hỏi cả lớp: “Các ngươi biết thế nào là pháp thuật, thế nào là võ kỹ, thế nào là pháp kỹ?”
Tư Mộ Huyền nhìn về Cơ Thiên Vân:
“Cơ tiểu tử, ngươi thử nói ra xem nào.”
“Pháp thuật là thứ mà tu tiên giả sử dụng pháp lực phóng ra để đối địch, còn võ kỹ là võ thuật, tu tiên giả sử dụng thân thể để thực thiện các chiêu thức? Còn… pháp kỹ là cả hai chăng?” Cơ Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi hắn đáp lại.
“Nghe không sai… nhưng cũng không hề đúng.” Tư Mộ Huyền cho ra câu trả lời:
“Pháp thuật là cách ma tu tiên giả tương tác với linh khí bằng linh căn một cách đơn giản. Ví dụ như này” Tư Mộ Huyền dừng lại, hắn để bàn tay ra cả lớp nhìn, trên tay hắn từ từ hội tụ thành một q·uả c·ầu l·ửa.
Tư Mộ Huyền bóp tay, tiêu tán q·uả c·ầu l·ửa đi, hắn nói tiếp:
“Đây là hỏa cầu thuật, nó là một loại pháp thuật ở tu tiên giới khác, nhưng ở Diệu Dương giới nó chỉ là cách vận dụng bình thường nhất của linh trị trong linh căn.”
Tư Mộ Huyền uống một ngụm nước, rồi nói tiếp:
“Võ kỹ, tương tự như thế, cũng là cách vận dụng cơ bản nhất của linh trị, nhưng lần này đối tượng không còn là bên ngoài, mà là một đối tượng cụ thể: thân thể hoặc là binh khí.”
Tư Mộ Huyền lấy cục phấn trên bàn, cầm trong tay, bỗng nhiên cục phấn thay đổi thành 5 vật thể sắc bén, lở lững giữa không trung.
Những đứa trẻ trong lớp ồ lên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy được cảnh tượng “huyền ảo” như thế này.
Tư Mộ Huyền có chút hưởng thụ, sau đó hắn tiếp tục giải thích: “Đây là võ kỹ.”
“Pháp kỹ, suy cho cùng vẫn là pháp thuật, nhưng nó phức tạp hơn nhiều, pháp kỹ là sự kết hợp giữa pháp trong thuật pháp, kỹ trong kỹ thuật.
Câu nói “kỹ nhiều không áp thân” đã lỗi thời, bây giờ một tu tiên giả chuẩn mực chỉ tu luyện một đến ba loại pháp kỹ mà thôi. Đây là những gì pháp kỹ có thể làm được.”
Tư Mộ Huyền giơ hai tay, chọn thế đứng hắn cảm thấy ngầu nhất, vô số hỏa diễm “tràn” ra từ bàn tay hắn, rồi bắt đầu bao bọc cả một lớp học. Chỉ chốc lát, lớp học đã bị bao quanh bởi một q·uả c·ầu l·ửa.
Tư Mộ Huyền phất tay, q·uả c·ầu l·ửa ấy hiện ra cái đầu rồng hùng vĩ. Xong hắn vỗ tay biểu thị kết thúc, hỏa trận ấy bắt đầu tiêu tán giữa thiên địa.
Nguyên lớp kinh ngác há hốc mồm cảnh tượng vừa rồi, bọn chúng bây giờ không còn là học sinh nữa, mà chúng bắt đầu trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt, chúng nhìn Tư Mộ Huyền như thần tượng của mình.
Tư Mộ Huyền vỗ tay cắt đứt suy nghĩ của chúng: “Tiếp tục, tiếp tục.”
Tư Mộ Huyền đi một vòng rồi chỉ đại vào một người đang ngồi: “Tại sao chúng ta chỉ nên tu luyện một đến ba pháp kỹ mà thôi?”
Tần Thiên Quang thấy Tư Mộ Huyền chỉ mình, hắn đứng dậy, đáp một câu trả lời cực kỳ chuẩn mực:
“Bởi vì nội bộ pháp kỹ được chia ra làm 6 cấp độ: tiểu thành, dại thành, viên mãn, nhập đạo, thần thông, tiên thuật.
Bởi vì các pháp kỹ không phân cấp độ, khi ta tu luyện một pháp kỹ là đang thay đổi pháp kỹ đó phù hợp với đại đạo của bản thân mình, pháp kỹ càng phù hợp với đại đạo của bản thân thì nó càng mạnh.”
Tư Mộ Huyền gật đầu: “Không tệ, như Tần tiểu tử nói, các ngươi tu luyện pháp kỹ chẳng qua là quá trình biến nó thành của mình mà thôi.
Cùng một pháp kỹ nhưng có kẻ mạnh, có kẻ yếu, là vì 2 lý do: một là bản thân hắn quá yếu, hai là pháp kỹ đó chưa hoàn toàn hòa vào đại đạo của hắn.”
Tư Mộ Huyền tiếp tục giải thích về các cấp độ trong pháp kỹ: “Khi các ngươi có thể sử dụng pháp kỹ ở mức cơ bản nhất, đó gọi là sơ thành, không được liệt kê vào 6 cấp độ.
Tiếp đó là tiểu thành, các ngươi đã có thể vận dụng thành thạo, kết cấu pháp kỹ vững chắc hơn, pháp kỹ phóng ra nhanh hơn, mạnh hơn.
Ở cấp độ đại thành thì có thể thay đổi tùy ý linh khí khiến nó mạnh hơn hoặc yếu hơn dùng để đánh lừa đối thủ, cũng có thể ngắt chiêu bất cứ lúc nào.
Ở mức độ viên mãn, chúng ta đã có thể sử dụng 100% pháp kỹ đó, tuy nhiên cũng chỉ là có “hình” mà không có “ý”.
Nhập đạo, lúc này các ngươi bắt đầu thay đổi pháp kỹ bằng ý chí, bằng đại đạo của bản thân, lúc này cùng một pháp kỹ nhưng tùy người mà nó khác biệt, rất khó nhận ra.
2 cấp độ sau tương tự, tùy theo cảnh giới của các ngươi, các ngươi có thể tu luyện pháp kỹ tới đâu thì cấp bậc nó ở đó!”
Tư Mộ Huyền nhớ ra, mặt nghiêm túc nhắc nhở nói:
“Ngự Thú Tông ta có một pháp kỹ: Nhân Thú Hợp Nhất, đây là pháp kỹ kẻ nào cũng phải tu luyện, phù hợp hoàn toàn với đại đạo của tông ta.
Chính vì lẽ đó các ngươi chỉ nên tu luyện 1 hoặc 2 pháp kỹ nữa mà thôi, tùy vào tình hình bản thân.”
“Nếu các ngươi khế ước linh thú thiên hướng phòng thủ thì có thể lựa chọn dương trường tránh đoản, có thể tu luyện thêm pháp kỹ tăng cường thể pháp, phòng ngự. Hoặc có thể lựa chọn khắc phục điểm yếu thì tu luyện thêm thân pháp loại, công kích loại…”
Sợ bên dưới có vài thằng ngốc không hiểu, Tư Mộ Huyền nói thêm.
Thấy bên dưới có chút im ắng, Tư Mộ Huyện xác nhận lại: “Các ngươi hiểu chứ?”
Bên dưới gật đầu đáp lại, Tư Mộ Huyền mới an tâm bước ra khỏi lớp, trước khi ra khỏi lớp, hắn nhìn Cơ Thiên Vân, cười hắc hắc:
“Cơ tiểu tử đừng lâm trận bỏ chạy nhé”