Kết thúc quá trình rèn thể, Cơ Thiên Vân bước ra khỏi thùng tắm, hắn đứng không vững, mém té vì vẫn còn dư âm đau đớn của quá trình rèn luyện khi nãy.
Cơ Thiên Vân giọng yếu ớt hỏi Tư Đồ Huyền:
“Tiên sinh, lần sau có thể nhẹ nhàng hơn sao?”
“Khó khăn sinh đại bàng, ngươi muốn cả đời an nhàn sao?” Tư Đồ Huyền giọng khó chịu hỏi lại Cơ Thiên Vân.
Nghe nói như vậy, Cơ Thiên Vân chẳng thể nói gì hơn, hắn bận lại y phục của mình, đeo vòng tay, sau đó đo lại linh trị của bản thân: 19.
Cơ Thiên Vân thấy quá trình dục tiên dục tử khi nãy của hắn mà chỉ tăng thêm 1 linh trị, hắn không kiềm được nước mắt, hai mắt đỏ lên, nhưng hắn không khóc, chỉ đứng đó đau lòng nghĩ về ngày mai, ngày mốt…
Tư Đồ Huyền thấy hắn như thế, cũng cảm động lây:
“Hài tử, cực khổ rồi, tương lai phía trước đang chờ ngươi!”
Cơ Thiên Vân khôi phục lại cảm xúc, chắp tay cáo biệt Tư Đồ Huyền, sau đó bước đi đến tàng thư các.
Thấy bóng dáng Cơ Thiên Vân biến mất hẳn, Tư Đồ Huyền lấy quyển sách ra, tiếp tục nghiên cứu tiếp.
Ngồi xem một lúc, Tư Đồ Huyền sắc mắt bừng tỉnh, liên tục vỗ bàn : “Diệu, diệu, quả là diệu pháp a.”
Tư Đồ Huyền xem xong, đóng quyển sách lại, bìa sách ghi: 72 thủy pháp t·ra t·ấn tù phạm.
…...
Cơ Thiên Vân lúc này đã đến tàng thư các, hắn chắp tay chào người thủ thư trước cửa, sau đó hỏi:
“Xin hỏi vị trưởng lão này, ta muốn tìm hiểu các loại kỹ nghệ của tu tiên giới, không biết nó nằm ở đâu a?”
“Kỹ nghệ ở lầu 1, nếu muốn mượn sách về phải đưa ra thân phận.”
Tên trưởng lão đó lười biếng đáp lại, xác nhận Cơ Thiên Vân không còn vấn đề gì nữa, hắn tiếp tục nhắm mắt lại ngủ
Cơ Thiên Vân bước lên lầu, hắn thấy một đứa trẻ đang cầm cuốn sách coi say sưa ngon lành.
Nhận ra đây là Tần Thiên Quang, Cơ Thiên Vân có chút không chắc chắn, đi lại hỏi:
“Ngươi là Tần Thiên Quang phải không?”
Nghe thấy có người nhắc tên mình, Tần Thiên Quang dời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên có chút nghi hoặc, thấy được Cơ Thiên Vân tới, hắn gật đầu xem như đáp lại lời chào hỏi.
Cơ Thiên Vân nhìn quyển sách trên tay Tần Thiên Quang, hiểu biết cơ bản về độc sư. Cơ Thiên Vân kinh ngạc thốt lên: “độc sư !?”
Cơ Thiên Vân kinh ngạc là vì Tần Thiên Quang chỉ là đứa trẻ nhỏ không hứng thú với luyện đan hay gì khác mà lại là độc sư.
Tần Thiên Quang ngẩng mặt lên, thản nhiên trả lời:
“Đúng vậy, là độc sư, đây là một nhánh riêng của Luyện Đan sư.”
“Ngươi không sợ một lúc nào bất cẩn ngươi tự độc c·hết chính mình, hay là bị người chung quanh cô lập sao?”
Cơ Thiên Vân có chút hiếu kỳ hỏi, quả thật, đúng là độc sư là một trong những nghề nghiệp bị kỳ thị nhất tu tiên giới, bất cứ ở thế giới nào, vì thế nhân sợ một ngày nào đó bất cẩn, độc sư sẽ hạ độc chính mình.
Tần Thiên Quang lắc đầu, nhiệt tình giải thích với Cơ Thiên Vân:
“Đó là lời gièm pha của thế nhân thôi, huống chi độc sư cực kỳ đa dụng, tiến công, rèn thể, hay luyện độc,… vừa có thể chiến đấu, vừa có thể kiếm tiền, lại có thể phòng thân. Thử hỏi trên đời này, còn có nghề nghiệp nào tiện lợi như độc sư chứ.”
Nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của Tần Thiên Quang, sự hiếu kỳ của Cơ Thiên Vân càng đậm, nhưng hắn có chút do dự hỏi:
“Nhưng mà ngành này, trông có vẻ… khá nguy hiểm chứ?”
“Là nguy hiểm thật, nhưng đã bước lên con đường tu tiên thì đừng mong có thể an nhàn, nếu muốn an nhàn thì cả đời đừng mong đạo có thể thành.” Tần Thiên Quang bật cười, có chút coi thường nói.
Lời này dị khúc đồng công đánh vào sâu nội tâm Cơ Thiên Vân, hắn không chút nói gì, mà trầm tư suy nghĩ lời này.
Tần Thiên Quang nhìn Cơ Thiên Vân trầm tư, không tiếp túc nói tiếp mà để Cơ Thiên Vân tiếp tục suy nghĩ, còn hắn, tiếp tục chìm vào trong thế giới trong sách.
Một hồi sau, Cơ Thiên Vân thoát khỏi mớ suy nghĩ đó, hắn nhìn kỹ một lần đánh giá chung quanh.
Chung quanh là các kệ sách sắp đều nhau, ngắn ngắn, từng hàng dài khó mà thấy điểm cuối.
Cơ Thiên Vân có chút tán thán sự rộng lớn của tàng thư các. Đây chỉ là tòa thư các nhỏ nhất, cơ sở nhất mà đã rộng lớn như vậy, nếu đi đến tàng thư các chân chính không biết nó rộng lớn bao nhiêu.
Lúc này Cơ Thiên Vân có chút tò mò, sau đó hắn lướt ngang qua tên những quyển sách gần nhất: lý giải cơ bản về tu tiên giới, 5 kỹ nghệ chính tu tiên giới, vạn thú đồ lục, cách đánh giá thú loại, cơ bản về ngự thú, thú ngữ thông dụng,…
Cơ Thiên Vân xoắn xuýt, không biết bắt đầu từ đâu, hắn nhớ lại việc cấp bách nhất của bản thân là hai năm sau, hắn cần tuyển chọn một linh thú tốt để ký kết bản mệnh linh thú.
Thế là hắn quyết định lấy quyển vạn thú đồ lúc ra xem thử, quyển sách giới thiệu hàng ngàn loại thần thú, hung thú nổi danh trong Diệu Dương giới và các đặc điểm nổi bật của chúng.
Trang đầu tiên: Thao Thiết, một loại hung thú thời thượng cổ với hai thần thông : Thôn Thiên, Phệ Địa. Với khả năng thôn phệ vạn vật, được biết đến là hung thú ham ăn vô độ, lòng tham không đáy.Đây là một trong hung thú có thể sánh ngang với Đào Ngột, Chu Yếm, Cùng Kỳ…
Sau thời kỳ thượng cổ Thao Thiết đã không còn xuất hiện ở tu tiên giới nữa, nhưng có một vài linh thú kế thừa huyết mạch của nó: Thôn Thiên Thiềm, Côn ngư ở Đông hải…
Cơ Thiên Vân xem một cách say sưa ngon lành, rồi trang thứ hai: Chu Yếm,là hung thú biểu tượng của c·hiến t·ranh, khi Chu Yếm được sinh ra, cả một vùng thiên địa ở đó bị nhuốm máu, thiên hạ vạn vật đều phải điên cuồng, có thần thông: Điên Tâm, Bất Diệt Chiến Ý. Hai thần thông này khiến các tu sĩ trên chiến trường khó mà phòng bị, khi ở trên chiến trường, Chu Yếm như cá gặp nước, đánh đâu thắng đó, thậm chí có thể địch lại 3 tứ hung còn lại!
Cũng như Thao Thiết, Chu Yếm cũng không còn tồn tại chỉ để lại một số yêu thú có một phần huyết mạch: Thiết Tí Hầu, Lục Tí Ma hầu…
Vẫn chưa nhận ra sự đặc biệt, Cơ Thiên Vân say sưa đọc tiếp trang sau: Cùng Kỳ, hung thú biểu tượng cho cái ác,… thần thông: Chú Hồn, Ác Hỏa.
Cùng kỳ cũng không còn tồn tại nữa… Cơ Thiên Vân hơi ngừng lại, hắn quay lại đọc hai trang trước, hơi nghi hoặc, hắn giở đại một trang ở giữa: thần thú Bạch Trạch, thần thú mang lại điềm lành, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Thần thông: Thấu Thiên Vận.
Bạch Trạch cũng không còn tồn tại giữa thiên địa, yêu thú nắm giữ huyết mạch : không rõ…
Lúc này, Cơ Thiên Vân hoang mang tột độ, hắn không biết đây chỉ là trùng hợp hay có một đại bí văn nào đã được che giấu.
Tần Thiên Quang lúc này đã kết thúc đọc sách, nhận ra sự hoang mang của Cơ Thiên Vân, Tần Thiên Quang thấp giọng nói:
“Trước đây có một hồi kinh thiên đại chiến, trận đại chiến này dẫn đến toàn bộ cường giả, thần thú biến mất, đến nổi trận chiến đó đánh nhau với kẻ nào thì chỉ có người lúc đó biết rõ, bây giờ không ai biết được cả.”
“Nếu người ở thời gian đó biết vậy sao bây giờ không ai biết?” Cơ Thiên Vân nghi hoặc, hỏi ra điểm đáng ngờ trong chuyện này.
Tần Thiên Quang lắc đầu, biểu thị hắn cũng không rõ, hoặc có lẽ, cấp độ của hai người bọn hắn chưa tới nên không được biết chân tướng.
Tần Thiên Quang trả lời:
“Dù gì bây giờ có còn thần thú hay không cũng chả ảnh hưởng đến chúng ta cho lắm.”
Cơ Thiên Vân trầm tư, rồi hắn gật đầu đồng ý, dù sao, nếu bây giờ có thần thú, làm gì tới lượt của hắn, mà lại cấp bậc thần thú như thế nào, nhân gia thổi 1 cái hắn c·hết vạn lần cũng được đây…
0