Sau khi giảng đường kết thúc, Cơ Thiên Vân đi tới trước mặt Tư Mộ Huyền: “Tiên sinh, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay ta quyết định đi Tri Mệnh Môn.” Giọng nói quyết đoán của Cơ Thiên Vân vang lên.
“Nếu ngươi đã quyết định, vậy thì đi thôi, ta sẽ phía sau theo dõi ngươi.” Tư Mộ Huyền mặt không chút gợn sóng đáp, hắn vẫn cúi người thu dọn đồ đạc ở giảng đường.
Cơ Thiên Vân chắp tay, cúi đầu.
Đi về phía nhóm bằng hữu của hắn, Cơ Thiên Vân gật đầu lên tiếng: “Đi thôi.”
…...
Tri Mệnh Môn, Ngự Thú Tông.
Lúc này, Cơ Thiên Vân đang đứng ở trung tâm quảng trường chứa Tri Mệnh Môn.
Tri Mệnh Môn là một cánh cửa khổng lồ, đúc bằng từng tảng đá, tuy rêu đã phủ dầy đặc nhưng nó không hề có một vẻ cũ kỹ, mà khoác lên mình vẻ huyền bí. Cánh cửa khổng lồ của nó được chạm khắc những hình ảnh linh thú, hình ảnh từng con linh thú kỳ dị mà sống động, dường như nó đang “sống” chứ không còn là hoa văn được khắc nữa!
Tương truyền, ngày đầu tiên Tri Mệnh Môn được dựng lên cũng là thời khắc thiên địa dậy sóng, đến cả thiên đạo cũng không muốn Ngự Thú Tông có được sự tồn tại nghịch thiên này.
Tuy nhiên, công lao của cả quần thể Ngự Thú Tông là quá lớn nên thiên đạo mới cho phép tồn tại, và hạn chế quyền hành của nó: chỉ có đệ tử mới của Ngự Thú Tông mới được sử dụng và cả một đời người chỉ kết nối được 1 lần!
Vẻ huyền bí từ ngoại hình, sự phức tạp từ từng hoa văn khiến bất cứ kẻ nào nhìn cũng phải rung động và mang lòng kính sợ!
Cơ Thiên Vân đứng trước cửa, có hơi nao nao, đây là khoảnh khắc cực kỳ quan trọng đối với vận mệnh của hắn, và bất kỳ kẻ nào đứng trước Tri Mệnh Môn.
Giang Bất Phàm cười lớn, khoác vai Cơ Thiên Vân:
“Cơ huynh đệ, nếu ngươi căng thẳng như vậy rồi thì để ta làm mẫu cho ngươi.”
Đích thật, Cơ Thiên Vân có hơi căng thẳng, hắn gật đầu, nhường vị trí cho Giang Bất Phàm thử trước.
Giang Bất Phàm bước lên trước, hắn định cầm một vật gì đó bỏ vào trong hạp đá, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vạch ngón tay mình một v·ết t·hương, sau đó dùng máu của mình kích hoạt Tri Mệnh Môn.
Cửa đá biến động, hình linh thú hai bên cửa như được “sống lại” nó bắt đầu sáng lên.Ở giữa cánh cửa bắt đầu xuất hiện vầng lửa, sau đó b·ốc c·háy lên hừng hực.
Bên trong Tri Mệnh Môn lúc này đã xuất hiện hình ảnh thế giới khác. Bầy sói bên kia cũng thấy động tĩnh, ra vẻ cảnh giác.
Bầy sói mang trên mình bộ lông màu lam, ngoại hình từng con sói không mấy uy vũ, móng vuốt nội liễm, chỉ có đối mắt cực kỳ linh dị. Trong đôi mắt từng con sói có một ngọn lửa đang khiêu vũ!
Lúc này cả quảng trường ngưng thần nhìn về phía Tri Mệnh Môn, Tần Thiên Quang thì thào, ánh mắt có chút ghen ghét:
“Nhiên Hồn Ma Lang!”
Bỗng nhiên Nhiên Hồn Lang Vương trong bầy đi tới, đẩy ra một sói con.
Giang Bất Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, mừng như điên, điều này đã đại biểu, hắn đã thành công ký kết khế ước một linh thú cực kỳ tiềm lực.
Tri Mệnh Môn phát lên âm thanh kỳ dị, Giang Bất Phàm vội thực hiện bản mệnh khế ước, cao giọng nói: “Ta, Giang Bất Phàm, nguyện lập bản mệnh khế ước với ngươi, từ nay, hai ta, tuy hai mà một, gánh vác phúc họa, kết nối vận mệnh!” Nói xong, Giang Bất Phàm lấy dao, xé mở v·ết t·hương trên cánh tay, thực hiện theo nghi thức.
Bên phía thế giới bên kia, một giọt máu xuất hiện rơi thẳng vào mi tâm sói con.
Nhiên Hồn Lang Vương thấy vậy, nhân tính hóa gật đầu, đẩy “bé con” về phía trước, vẻ mặt ghét bỏ xua đuổi sói con.
Hình ảnh bị cắt đứt, Tri Mệnh Môn không còn kết nối thế giới đó nữa, sói con xuất hiện dưới chân Giang Bất Phàm, đôi mắt có chút lưu luyến nhìn phía Tri Mệnh Môn, rồi nhìn chung quanh có chút căng thẳng, toàn thân run lên nhè nhẹ
Bộ lông sói con màu lam, đôi mắt hiện lên ngọn lửa tràn đầy linh tính.
Nó rụt rè lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn Giang Bất Phàm, đôi mắt thoáng nét bất an pha lẫn hiếu kỳ.
Xung quanh tràn đầy tiếng kinh thán trên quảng trường:
“Nhiên Hồn Ma Lang, linh thú hệ hỏa có tiềm lực cực cao, chiêu thức t·ấn c·ông quỷ dị, không ngờ Giang Bất Phàm lại khế ước được với nó!”
“Xem ra tương lai trận chiến xác định Tân Nhân Vương khá đặc sắc đây.”
Cũng có vài tên nữ đệ tử phải thét lên vì vẻ dễ thương động lòng người của nó.
Giang Bất Phàm nghe vậy, ngồi xuống vuốt vuốt bộ lông nó, cười hắc hắc: “Bé ngoan, bé ngoan, ngươi đúng là phúc đức của ta.”
Sau đó Giang Bất Phàm nhường chỗ, nhìn đám người với vẻ mặt tràn đầy đắc ý: “Mở đầu thuận buồm xuôi gió, xem ra những người sau ta sẽ phải chịu áp lực không nhỏ.”
Tần Thiên Quang nhíu mày lại, có chút không nhịn được: “Đắc ý vong hình, để xem sau này sói con của ngươi oai phong tới đâu.”
Không để ý tới Tần Thiên Quang, Giang Bất Phàm cười khoái trí.
Mạc Trường Không không để ý tới Giang Bất Phàm, hắn có chút kiềm lòng không được, hưng phấn bước lên phía trước: “Tới lượt ta!”
Khác với Giang Bất Phàm, Mạc Trường Không đứng trước Tri Mệnh Môn, do dự một chút rồi lấy một khối kim loại ra để vào hạp đá.
Tư Mộ Huyền thần sắc hiếu kì, nheo mắt để nhìn rõ hơn, hai mắt kinh ngạc, hắn tắc lưỡi: “Tinh Ngoại Vẫn Thiết, Mạc gia thật cam lòng!”
Tri Mệnh Môn trong nháy mắt có phản ứng, lần này cánh cửa bị kim sắc che phủ, Mạc Trường Không thấy phản ứng này, có chút mong đợi nhìn chằm chằm vào cánh cửa xem phản ứng tiếp theo.
“Binh thú, phải là binh thú!” Mạc Trường Không thấp giọng thì thầm.
Trong nháy mắt, Tri Mệnh Môn đã kết nối với thế giới bên kia, ngoài dữ liệu của Mạc Trường Không, một sinh vật bốn chân đang tìm kiếm thứ gì trong mỏ kim loại, như có phản ứng, nó xoay người lại, mặt đối mặt với Mạc Trường Không.
Thực Thiết Thú! Một linh thú dạng gấu, cực kỳ tiềm lực, khả năng thay đổi năng lực dựa trên đồ ăn của nó ăn. Nếu ngươi cho nó ăn thần thiết, nó có thể một tay trấn áp chân long, một tay đánh bể thần phượng.
Đương nhiên, Thực Thiết Thú cực kỳ hao tốn tài nguyên, thứ nó ăn không phải sắt, mà là tương lai, tiền đồ của kẻ sở hữu!
Trong khoảnh khắc, hai mắt Mạc Trường Không như tối sầm lại, kết quả này nằm ngoài mong muốn của hắn, và hắn cũng chưa bao giờ muốn kết quả này.
Mạc Trường Không như sụp đổ, chán nản thu hồi Tinh Ngoại Vẫn Thiết rồi bước ra phía sau.
Đáng tiếc! Vài tiếng than thở từ đồng môn vang lên, Mạc Trường Không và bọn họ như hai người ở hai thế giới, một kẻ thì là thiên tài, chán ghét giống loài này, người kia thì mong muốn con thú này để thay đổi vận mệnh.
Rốt cục, mong ước của người này chỉ là điều bình thường của người kia, có lẽ giữa hai đám người sẽ chẳng bao giờ hiểu nhau.
Cơ Thiên Vân nhìn về phía Diệp Vân Diễm, Diệp Vân Linh, chỉ thấy Diệp Vân Diễm lắc đầu, hắn cũng đoán được ý định của nàng, hiểu ý gật đầu.
Còn Diệp Vân Linh cười khẽ: “Mời Vân đại ca thử trước.”
Nụ cười kết hợp với dung nhan tuyệt thế, khí chất điềm tĩnh khiến cả chúng sinh phải phai mờ
“Nhân gian tuyệt sắc!” Một câu cảm thán của nhiều đệ tử cũng như lời khen trong đầu Cơ Thiên Vân.
Nụ cười đó, nhan sắc đó, khiến Cơ Thiên Vân không khỏi nhìn nhiều một tí.
Diệp Vân Linh tiếp tục cười, hỏi hắn: “Sao thế? Vân đại ca không lên sao?”
Cơ Thiên Vân hít một hơi lấy lại sự bình tĩnh, sau đó bước lên phía trước, nhỏ một giọt máu vào hạp đá.
0