Cơ Thiên Vân hít một hơi lấy lại sự bình tĩnh, sau đó bước lên phía trước, nhỏ một giọt máu vào hạp đá.
Cánh cửa nháy mắt bị kim sắc che phủ, hiện lên phía bên kia là một đầu Kim Sí Đại Bằng!
Nó đang giương đôi cánh khổng lồ bay lượn trên bầu trời. Nháy mắt, toàn trường đổ dồn ánh mắt về Tri Mệnh Môn, ánh mắt toát đầy vẻ thán phục: “Không hổ là Thiên Mệnh Nhân. ”
Giang Bất Phàm và nhóm bạn cũng lóe mắt nhìn linh thú trong Tri Mệnh Môn, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Đến ngay cả Tư Mộ Huyền cũng ngoài ý muốn: “Không sai…”
Chưa dứt câu, cảnh tượng trong Tri Mệnh Môn đột nhiên thay đổi, màu kim sắc trong cánh cửa bị màu đen, khí tràng băng lãnh chiếm lĩnh trong Tri Mệnh Môn.
Bên trong tối đen như mực, Cơ Thiên Vân ráng nhìn vào bên trong xem chuyện gì đã xảy ra.
Đến cả Tư Mộ Huyền cũng nghi hoặc không biết chuyện gì xảy ra thì đừng hỏi người khác. Ai nấy đều hoang mang trước cảnh này.
Bên trong dần xuất hiện một thân ảnh, không! Là ma ảnh đó! Trong đầu Cơ Thiên Vân lập tức xuất hiện ma ảnh trong quái mộng đó.
Ma ảnh đó chắc có lẽ cả đời hắn cũng không quên được!
Nó đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, còn bây giờ! Ma ảnh đó xuất hiện ngay trước mặt hắn, còn ở trước mặt bao người nữa, không thể nào chối bỏ sự tồn tại của nó nữa rồi! - Cơ Thiên Vân vừa nghĩ vừa chảy mồ hôi lạnh trên trán, hai tay hơi run lên, thần sắc có chút kinh hoảng.
Ma ảnh từ từ hiện ra trong không gian tối tăm, ma ảnh đó đang chảy máu, thân hình vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng, tay run run giơ tay về phía Cơ Thiên Vân.
“Cơ…Thiên…Vân” Ma ảnh đó thần sắc thèm thuồng nhìn về phía Cơ Thiên Vân, nó như muốn chiếm lấy thể xác của hắn, nuốt trọn linh hồn hắn rồi hoàn toàn thay thế hắn.
Tư Mộ Huyền ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tri Mệnh Môn, cảnh tượng này cả đời lão cũng chưa từng gặp nên vẫn không biết xử lý thế nào.
Bỗng nhiên Tư Mộ Huyền nhìn Cơ Thiên Vân có chút run rẩy, sợ hãi.
“Cơ Thiên Vân!!!” Tư Mộ Huyền hét lên nhắc nhở Cơ Thiên Vân điềm tĩnh lại.
Tư Mộ Huyền vào tư thế sẵn sàng, hắn sẽ ngắt Tri Mệnh Môn, bảo vệ Cơ Thiên Vân bằng mọi giá nếu có việc gì xảy ra.
Mãi không thấy Cơ Thiên Vân phản ứng. Ma ảnh đó bắt đầu “xâm lấn” tới không gian của Cơ Thiên Vân thông qua Tri Mệnh Môn.
Bầu trời nháy mắt biến thành trời đen, bắt đầu xuất hiện sương mù lạnh lẽo, mặt trời lúc này đang dần chuyển thành màu máu!
Các đệ tử run rẩy, sợ hãi nhìn về phía cánh cửa, hình ảnh này có lẽ cả đời họ cũng quên không được!
“Làm sao bây giờ! Ta phải làm gì đây?” Cơ Thiên Vân gào thét trong đầu hắn, chân hắn nặng như chì đè lên, chẳng thể nhấc lên được.
Cảm giác lạnh lẽo dần dần bốc lên lòng Cơ Thiên Vân, nhịp thở của hắn trở nên nặng nề. “thình thịch, thình thịch” Nhịp tim của hắn càng đập càng nhanh, trong nháy mắt, việc thở đối với hắn cũng khó khăn!
“RẦM RẦM” Tiếng sét đánh ầm ầm nổ lên, Lưỡng Cực Thiên Địa Trận nháy mắt vận chuyển đến cực hạn, linh văn sáng lên chống cự lại ma ảnh.
“Hồn loại yêu thú? Ngoại ma?” Tư Mộ Huyền vẫn chưa xác định, nhưng đại trận kích hoạt đã kinh động toàn bộ Ngự Thú Tông.
Dạ Càn Nguyên nháy mắt xuất hiện kế bên Tư Mộ Huyền, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?!”
Tư Mộ Huyền nhanh chóng giải thích ngắn gọn cho Dạ Càn Nguyên.
Dạ Càn Nguyên quyết đoán: “Dừng lại Tri Mệnh Môn, kéo hắn ra xa Tri Mệnh Môn!”
Dạ Càn Nguyên hét lên: “Cực Dương Thiên Địa Trận, Trấn!”
Tư Mộ Huyền xuất hiện kế bên Cơ Thiên Vân, bàn tay để lên vai Cơ Thiên Vân, dắt hắn tới Ngự Thú Tông chủ phong, kích hoạt hoàn toàn đại trận của chủ phong.
Mắt thấy tiếp cận Cơ Thiên Vân thất bại, ma ảnh hình như nhe răng cười, nó dừng lại, rồi chập chững bước về nơi khác.
Dạ Càn Nguyên cùng một số trưởng lão nheo mắt nhìn cảnh này đến khi Tri Mệnh Môn dừng kết nối 2 thế giới.
Một lúc sau, Dạ Càn Nguyên liếc nhìn các đệ tử bên dưới: “Chuyện hôm nay ta hi vọng các ngươi mắt không thấy, tai không nghe, miệng không biết, nếu không cứ cho là phản tông mà xử lý!”
Dạ Càn Nguyên thông báo toàn bộ trưởng lão tụ tập tại Ngự Thú Tông chủ phong họp gấp.
…...
Ngự Thú Tông chủ phong.
Tư Mộ Huyền có chút lo lắng nhìn về phía bên ngoài, hắn thấp giọng nói với Cơ Thiên Vân: “Cơ tiểu tử, một lát ta cần ngươi thông tri toàn bộ những gì ngươi biết về ma ảnh đó, hiểu chứ?”
“Chuyện này đã kinh động toàn tông, nếu hướng nặng mà nói thì có thể sẽ kinh động toàn bộ Diệu Dương giới, nếu xử lý không tốt, nhẹ thì dao động căn cơ tông môn, nặng thì ảnh hưởng toàn Diệu Dương giới!”
Dạ Càn Nguyên xuất hiện trước mặt Tư Mộ Huyện, gật đầu: “Không sai, thậm chí đây là đang nói về phía nhẹ, bất kỳ chuyện gì dính dáng tới ngoại ma đều đáng để toàn bộ vũ trụ coi trọng!” Sợ Cơ Thiên Vân không hiểu, Dạ Càn Nguyên giải thích:
“Cho dù là người đứng đầu Quần Tinh Vũ Trụ này - Thánh Chủ, cũng không dám coi nhẹ ngoại ma! Bất kỳ vũ trụ nào coi nhẹ ngoại ma thì vũ trụ đó cũng đã sớm bị c·hôn v·ùi.”
Tư Mộ Huyền gật đầu, lão dắt Cơ Thiên Vân an vị theo lão.
Trong đại điện Ngự Thú Tông đã chứa đầy người, trong đây, người có tu vi yếu nhất cũng là Hóa Thần Thần Quân.
Dạ Càn Nguyên - tông chủ Ngự Thú Tông ngồi ở chủ tọa. Hắn liếc mắt về phía Tư Mộ Huyền, gật đầu.
Tư Mộ Huyền đứng ra giải thích về toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Cơ Thiên Vân, Dạ Càn Nguyên nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa xác định đây có phải ngoại ma hay không?”
Lâm Bách Uyên gõ mặt bàn, làm cho toàn trường an tĩnh lại, hắn liếc mắt nhìn Cơ Thiên Vân, ra hiệu hắn giải thích:
“Ngươi bắt gặp nó khi nào? Tại sao nó tìm đến ngươi?”
Cơ Thiên Vân trầm tĩnh lại, như đã dự liệu được tính huống này đã xảy ra, hắn chắp tay chào, sau đó kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra, từ lúc hắn gặp quái mộng cho đến chuyện hôm nay.
Trường Minh lên tiếng cười nhạo giải tỏa áp lực cho Cơ Thiên Vân: “Các ngươi vẫn nghĩ một kẻ phàm nhân có thể hấp dẫn được ngoại ma sao?”
“Hừ, những kẻ coi thường ngoại ma đều đã bị c·hôn v·ùi rồi, ngươi muốn tông ta dẫm theo vết xe đổ đó sao? Đừng quên chỉ còn không tới 3000 năm là tới thời điểm ca lời tiên tri của Thiên Cơ Các Các Chủ!” Trác Tử Huyền liếc xéo hắn, nghiêm túc răn dạy hắn.
Trường Minh hơi do dự rồi quyết tâm nói ra: “Thật ra khi Cơ tiểu tử nhập môn, ta đã thỉnh giáo Thiên Cơ Các Các Chủ về bản mệnh linh thú của hắn, Các Chủ chỉ nói cơ duyên của hắn vào 2 năm sau.”
Tư Mộ Huyền muốn xác nhận lại, Trường Minh gật đầu:
“Nếu hôm nay không phải là cơ duyên của hắn thì cơ duyên của hắn nằm ở Hóa Long Bí Cảnh, ta nghĩ cứ nên cho Cơ tiểu tử một cơ hội, dù gì cũng đâu còn cách khác, tiềm lực của hắn vẫn là khá lớn.”
Dạ Càn Nguyên thấy sư đệ của mình càng nói càng xa, Dạ Càn Nguyên mặt đầy bất đắc dĩ, tay gõ gõ mặt bàn, sợ Cơ Thiên Vân hiểu lầm, đính chính lại:
“Hôm nay ta triệu tập các ngươi để thông tri về nguy cơ và tìm giải pháp, chứ không phải chuẩn bị xử tử hắn.”
Trường Minh thấy mình nói quá lời, hắn cười trừ ngồi xuống.
Dạ Càn Nguyên nhìn về phía Trác Tử Huyền, hỏi dò:
“Hắc lão, ngươi có tính ra được gì không?”
Trác Tử Huyền nghe hắn xưng hô, lúc này không chấp nhặt với hắn, lắc đầu: “Ta bói không ra, thiên cơ bị che đậy rồi.”
0