Quạ!
Thông Linh Ô bay tới trước mặt hắn, lượn một vòng rồi bay thẳng về phía Tây.
Hắn có chút không rõ ý định của Thông Linh Ô, vẫn đứng tại chỗ.
Thông Linh Ô nhận ra hắn không bước đi, nó dừng lại nhìn hắn.
Quạ!
Nó mời gọi hắn đi một lần nữa.
Cơ Thiên Vân có chút do dự nhưng cũng bước đi theo nó.
Càng đi sâu, không khí xung quanh hắn càng kỳ lạ, không còn tươi mát, thuần khiết mà bị pha trộn bởi một khí tức lạnh lẽo.
Cơ Thiên Vân cảnh giác, hắn nhìn về phía trước, ngưng mắt lại: những bông hoa màu trắng mọc trên mặt đất.“Vong
Linh Hoa…” Hắn lẩm bẩm
Vong Linh Hoa—một loài hoa chỉ mọc ở những nơi âm lãnh, hội tụ nhiều oán khí.Đằng sau vẻ đẹp nhẹ nhạng của nó là sự u uất của những linh hồn không được siêu thoát.
Có người truyền rằng, với mỗi cánh hoa là một đứa trẻ c·hết yểu, bị chôn sống mà không có bia mộ, lâu ngày oán khí chồng chất mà sinh loại hoa này!
Cơ Thiên Vân nghĩ đến lời đồn đại này, cảm giác lạnh buốt chạy toàn thân.
Những cánh hoa, những suy nghĩ làm cho Cơ Thiên Vân có chút sợ hãi vì quyết định này.
Cơ Thiên Vân gạt đi suy nghĩ, cố không để những lời đồn thổi làm lung lay tâm trí. Nhưng không thể phủ nhận, sự hiện diện của loài hoa này khiến hắn cảm nhận được một chút âm u từ nơi này.
Quạ!
Thấy hắn dừng lại, Thông Linh Quạ cất tiếng thúc giục Cơ Thiên Vân đi tiếp.
Cơ Thiên Vân hồi thần lại, tiếp tục đi theo nó, hắn cảm giác như đang đi tìm chỗ an nghĩ cho bản thân vậy.
Sột soạt…Sột soạt.
Một con Cốt Thú bước ra, đầu nó bốc lên hồn hỏa.
Gràoo.
Cơ Thiên Vân cảnh giác, bước lùi một bước về phía sau, nếu nó có động tĩnh gì không đúng hắn sẽ lập tức rút lui khỏi nơi này.
Sau khi gầm lên nó không để ý Cơ Thiên Vân nữa, tiếp tục bước đi nơi khác.
Nhận ra đây như là một lời chào, Cơ Thiên Vân thở phào, tay vuốt vuốt trán, thì thầm: “Nếu ngươi muốn chào hỏi thì không cần lớn tiếng vậy đâu.”
Đi được gần nữa canh giờ, Cơ Thiên Vân bất ngờ nhìn thấy một thứ kỳ lạ ngay giữa khu rừng – một chiếc gương cổ.
Chiếc gương cao hơn hai trượng, được bao quanh bởi những dây leo và rêu phong bám kín, nhưng mặt gương lại sáng bóng đến kỳ lạ, phản chiếu rõ ràng từng chi tiết xung quanh.
Cơ Thiên Vân tiến lại gần chiếc gương, hắn sờ lên mặt gương, thì thầm: “Binh thú sao…”
Đột nhiên có bóng dáng một nữ nhân, đôi mắt đỏ rực khí chất thanh thuần mà quỷ dị hiện ra trong mặt gương.
Hắn giật mình, tim nhảy thót lên, chân lùi về phía sau.
Nàng nhìn hắn chăm chú.
“Ngươi là ai?” Cơ Thiên Vân trầm giọng hỏi.
Nữ nhân trong gương khẽ mỉm cười: “Ngươi đi tới phía Tây muốn gặp ta mà bây giờ lại hỏi ta là ai sao?”
Sau đó, hình dáng nữ nhân trong gương giơ tay lên như muốn chạm vào mặt hắn qua mặt gương.
Một luồng khí âm tà bắn ra từ gương, nhắm thẳng vào hắn.
“Hừ, ngươi muốn xúc phạm tông quy của tông ta sao!” Tiếng cảnh báo của Tư Mộ Huyền vang lên, hắn hóa giải luồng khí này thay Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân nhíu mày.
Nữ nhân thấy vậy, liếm môi trêu chọc: “Thế nào? Ngự Thú Tông không cho ta thử thách hắn sao.”
Đợi một hồi không thấy hồi âm từ thanh âm ban nãy nữa, nữ nhân sờ sờ khuôn mặt, sau đó nhìn hắn, kiêu ngạo: “Thế nào, ta có phù hợp với hình ảnh trong lòng ngươi không?”
“Phù hợp…” Cơ Thiên Vân có chút thất thần trước vẻ đẹp, sau đó hắn vội chỉnh lại lời nói của mình:
“Theo những gì ngươi đã biểu hiện ra thì rất phù hợp, nhưng ta cần nhiều thông tin hơn để quyết định.”
Nữ nhân cười khúc khích, nàng giải thích: “Ta gọi Khả Linh không phải binh thú, ta gọi chiếc gương này là Nguyền Kính, nó ban cho ta cơ duyện sống lại cuộc sống mới, nhưng cũng là nguyền rủa giam giữ ta tại nơi này.” Nói nói, nàng chỉ chỉ cái gương, ra hiệu nàng không thoát được nơi này.
“Hồn thú sao…” Cơ Thiên Vân vẻ mặt thiếu đòn, lẩm bẩm.
Khả Linh sắc mặt u ám: “Ngươi có đạo lữ chưa?”
Cơ Thiên Vân chưa hiểu ý nàng là gì, lắc đầu: “Chưa từng.”
“Hừ, kẻ như ngươi cả đời cũng không có đạo lữ đâu.”
Khả Linh không để ý tới hắn, cung cấp thêm thông tin về khả năng của mình: “Ta có năng lực nô dịch những linh thú có tu vi thấp hơn ta, đặc biệt là khả năng thao túng linh hồn.” Vừa nói nàng vỗ tay biểu thị.
Trong gương lập tức xuất hiện hàng chục linh hồn của linh thú đi lại gần xoay quanh nàng.
Bên ngoài, Phong Linh Xà, Thông Linh Ô, Huyết Diễm Điêu, Linh Phong bay ra xoay quanh trước chiếc gương.
Khả Linh đắc ý: “Thế nào, lợi hại không?”
Cơ Thiên Vân có chút thèm khát cơ thể người ta, hắn liếm liếm môi: “Không sai, năng lực hoàn toàn phù hợp mong muốn của ta.”
“Đáng tiếc là ta không thể bước ra Nguyền Kính.” Khả Linh sắc mặt ảm đạm.
Cơ Thiên Vân nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Không có cách nào khác sao?”
Khả Linh trầm tư, nàng thấp giọng nói: “Có thì cũng có, nhưng bây giờ ngươi không thu thập được, nó cũng không phù hợp với tông quy của Ngự Thú Tông.”
Nói xong Khả Linh sắc mặt mong đợi nhìn phía bầu trời, giọng Tư Mộ Huyền lần nữa vang lên nhắc nhở: “Hắn là Thiên Mệnh Nhân.”
Giọng nói vang lên không phụ sự mong đợi của nàng, ánh mắt Khả Linh bốc lên hi vọng, nàng vẽ bánh nướng cho hắn: “Bởi vì linh hồn của ta không phải tiên thiên sinh ra nên ta cần một vật dẫn - ngoài Nguyền Kính dẫn dắt ta khỏi đây, vật phẩm phải có tính âm, có khả năng bồi dưỡng linh hồn mới được. Nếu ngươi tìm được vật phẩm đó, làm thành bản mệnh pháp khí, ta có thể thành khí linh của ngươi.
Khi đó, ta chính thức chuyển thân thành binh thú, hai ta cùng hợp lực, trong thiên hạ khó có kẻ nào có thể uy h·iếp hai ta.” Càng nói càng hưng phấn, Khả Linh khuôn mặt đỏ lên, quơ quơ tay đầy biểu cảm.
Cơ Thiên Vân nghe vậy, tim đập thình thịch, hắn mau chóng bình tĩnh lại: “Nghe không tệ, nhưng việc gấp bây giờ của ta là tìm được linh thú có khả năng trấn áp tà linh.”
Khả Linh hơi suy nghĩ: “Nếu ngươi lập đạo thề sau này sẽ nỗ lực dắt ta ra khỏi nơi này thì ta có thể chỉ chỗ cho ngươi tìm linh thú phù hợp tâm ý.”
Cơ Thiên Vân gật đầu: “Được, làm thế nào lập lời thề?”
Khả Linh chỉ dẫn Cơ Thiên Vân, hắn cúi người tìm vật nhọn, cắt ngón tay mình sau đó trầm giọng nói: “Ta, Cơ Thiên Vân, ta xin lập lời thề thiên đạo làm chứng, nếu ta bắt được linh thú hợp tâm ý do Khả Linh chỉ dẫn thì sau này sẽ tìm mọi cách trợ giúp nàng thoát khốn.”
Khả Linh gật đầu hài lòng, sau đó chỉ dẫn hắn tới Cốt Uyên sau đó mô tả: “Linh thú mà ta nói là một con chó nhỏ màu đen, đồng tử sâu không thấy đáy, khi ngươi tới Cốt Uyên là sẽ thấy được nó.”
Cơ Thiên Vân nghe vậy, nhíu mày nghi ngờ nói: “Chó đen? Ngươi không đùa ta sao?”
Khả Linh thấy hắn không tin, nàng thấp giọng giải thích: “1 năm trước, Thông Linh Ô sinh hoạt ở Cốt Uyên, về sau không biết từ đâu chui ra con chó này, nó hung tàn phá phách một thứ, sinh vật ở Cốt Uyên không kẻ nào chế ngự được nó nên Thông Linh Ô mới phải chuyển nhà sang nơi này.
Sau đó vô tình, ta nô dịch được nó mà có được thông tin này.”
Sợ Cơ Thiên Vân không tin, nàng trả “linh thức” lại cho Thông Linh Ô, khôi phục sự tự do cho nó.
Quạ!
Thông Linh Ô bay lên trời, gật đầu xác nhận, thần sắc cảm kích bay “trối c·hết”.
“Thế nào, ngươi tin chưa?” Khả Linh có chút bất mãn nhìn hắn.
Cơ Thiên Vân gật đầu, chắp tay cáo từ, bước chân đi về phía Cốt Uyên.
0