Sau khi Cơ Thiên Vân bước ra khỏi lãnh địa của Nguyền Kính, hắn cảm thấy an tâm hẳn.
Cơ Thiên Vân dừng chân nhóm lửa định nghỉ ngơi qua đêm.
Trời tối u lãnh, có tiếng gió rít gào, hắn lẳng lặng ngồi nhìn đóm lửa, Cơ Thiên Vân có chút sợ hãi trước ma ảnh, hắn nhớ lại phản ứng của Ngự Thú Tông, lẩm bẩm nói: “Trong vũ trụ có hàng ngàn sinh linh đặc biệt hơn ta mà ngươi không chọn, bao nhiêu cường giả ngươi chẳng nhìn mà ngươi lại quyết tâm theo ta sao, để mắt ta thật.”
Cơ Thiên Vân có chút ngao ngán nằm xuống nhìn bầu trời, “Kẻ nào ?!” Nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, hắn bật người dậy cảnh giác nhìn về hướng có tiếng động.
Dù quy định ở Ngự Thú Tông không cho phép đồng môn tương tàn nhưng hắn vẫn giữ một phần cảnh giác trong lòng, đó là bài học hắn học được Tư Mộ Huyền.
Một thiếu niên anh tuấn bước ra, chắp tay lại: “Cơ huynh, lâu ngày không gặp.”
Cơ Thiên Vân nghi hoặc, đến khi bóng hình rõ hơn, hắn mừng rỡ đáp lại: “Mạc Trường Không, tới đây, mau ngồi xuống.”
Đã rất lâu chưa được tâm sự với bạn bè, Cơ Thiên Vân có chút “thèm” người.
Cơ Thiên Vân lấy ra vài linh quả mọc ven đường ra chiêu đãi hắn.
Mạc Trường Không cười cười nhận lấy, hắn thấp giọng: “Ngày đó, Cơ huynh ngươi không sao chứ?”
“Hiện tại ta vẫn ổn, ngày đó Trường Minh Phong chủ nói với ta là cơ duyên của ta không ở Tri Mệnh Môn mà nằm ở đây.
Bây giờ ta đang đi tới Cốt Uyên.” Cơ Thiên Vân đáp.
Hắn hỏi lại: “Trường Không ngươi thì sao? Ngươi vào đây lúc nào?
“Ta định vào bí cảnh cùng ngươi nhưng sau khi đợi 2 ngày không thấy ngươi trở về nên ta quyết định vào Hóa Long bí cảnh luôn, dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Cơ Thiên Vân gật đầu: “Quyết định không sai, ngày đó sau khi mọi chuyện được giải tỏ ở Nghị Sự Điện, ta phải lập tức tiến vào bí cảnh theo yêu cầu Tư Mộ tiên sinh.
Tính ra ta chỉ vào sớm hơn ngươi 1 ngày mà thôi.”
“Thân ảnh ngày đó là ngoại ma sao?” Mạc Trường Không thấp giọng nghi vấn.
“Không xác định được, nó đã theo ta rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ ta mới thật sự thấy được nó.
Nhưng Trường Minh Phong Chủ nói với ta thường thì ngoại ma sẽ chẳng dính dáng gì tới phàm nhân, đặc biệt là lâu như vậy.
Ta chuẩn bị tới Cốt Uyên tìm linh thú, mong là sau này có năng lực có thể đối phó với nó.” Cơ Thiên Vân đáp lại, giọng điệu tràn ngập không chắc chắn.
Mạc Trường Không vừa từ Cốt Uyên đi tới đây, nói thật, nơi đó cũng có binh thú nhưng hắn không quá ưa thích đặc tính đó, hắn nghĩ hắn có thể tìm được linh thú tốt hơn ở Thiên Binh Mộ.
Gặp Cơ Thiên Vân ở đây, nghe nói ma ảnh ngày đó có thể là Ngoại Ma, hắn n·hạy c·ảm phát giác ra nguy cơ, Mạc Trường Không nhíu mày lại, suy nghĩ.
Nhận ra không khí khá căng thẳng, Cơ Thiên Vân chuyển chủ đề: “Trường Không nguơi xác định được mục tiêu chưa? Ta chuẩn bị tới Cốt Uyên tìm linh thú, ngươi muốn đi cùng không?”
Mạc Trường Không gật đầu: “Không tồi, vừa hay ta cũng muốn thử lại một chuyến ở Cốt Uyên.”
Mạc Trường Không quyết định quay lại Cốt Uyên khế ước “nó” vừa hay có thể đối phó với nguy cơ, vừa có thể bán một nhân tình cho Cơ Thiên Vân.
Hắn hồi thần lại, gật đầu: “Không tồi, vừa lúc ta đang muốn quay lại khế ước binh thú ở đó.”
Mạc Trường Không hiếu kỳ nhìn Cơ Thiên Vân, cười giỡn: “không biết linh thú nào ở Cốt Uyên được Cơ huynh ngươi nhìn trúng? ”
Cơ Thiên Vân có chút ngượng ngùng nói: “Ta nghe được thông tin có một con chó ở Cốt Uyên, nghe bảo nó tiềm lực vô cùng, năng lực cũng phù hợp yêu cầu của ta.”
“Phải con chó màu đen không?” Mạc Trường Không hơi suy nghĩ, hắn hỏi lại.
“Không sai, là nó, ta nghe bảo rất nhiều linh thú vì nó mà phải dời ra Cốt Uyên, đi sinh sống khu vực khác.”
Mạc Trường Không hơi suy nghĩ một chút rồi hắn cười cười: “Có thể thật, ban đầu ta cứ tưởng nó đi lạc vào Cốt Uyên, tính xuất thủ giúp đỡ. Không ngờ tới nó mà là đầu “chó” sinh vật nào ở Cốt Uyên cũng bị nó khi dễ.”
Cơ Thiên Vân thấy thế, mong chờ, hận không thể lên đường ngay lập tức.
Đáng tiếc hắn hiện tại đang sức cùng lực kiệt nên chỉ có thể qua đêm ở đây.
Đi bộ hơn hai tháng trời làm chân của hắn sưng lên, hắn mệt mỏi bóp hai bàn chân, vừa bóp vừa nhăn vì sự đau đớn.
Mạc Trường Không cũng không khá hơn, dù sao, liên tiếp đi bộ trong hai tháng trời là quá sức với cơ thể của phàm nhân, hơn nữa hắn còn phải đi qua những địa hình hiểm hóc chứ không đơn thuần đi trên đất bằng.
…..
Sáng hôm sau, hai người tỉnh dậy, sau một nghỉ ngơi cơ thể Cơ Thiên Vân vẫn mệt mỏi, gót chân đau nhức vì phải di quá nhiều.
Dẫu vậy, hắn vẫn tiếp tục bước đi vì cơ duyên của hắn nằm ở Cốt Uyên. “ 1 bước, 1 bước nữa thôi.” Vừa đi, Cơ Thiên Vân lầm bầm.
Mạc Trường Không cũng không khá hơn, nhưng hắn vẫn theo sát Cơ Thiên Vân, miệng không nói câu nào.
Trải qua hơn 1 tháng, cuối cùng hai người cũng tới Cốt Uyên.
Chỉ là khu vực biên giới, Cơ Thiên Vân đã cảm nhận được luồng khí lạnh, khí lạnh này còn hơn luồng khí lạnh hắn cảm nhận được ở khu vực chung quanh Nguyền Kính.
Dải thực vật lúc này đã biến mất, cứ đi vài bước là hắn bắt gặp một bộ xương dưới mặt đất, một số bị c·hôn v·ùi, một số thì vỡ nát, còn có một số… đang đi đứng trước mắt hắn.
Cơ Thiên Vân cứng người lại khi thấy những bộ xương đang di chuyển trước mặt hắn
Bọn chúng hốc mắt rỗng tuếch, bước đi chậm chạp, phát ra tiếng lẽo kẹt khi đi, nhìn tà dị cực kỳ.
Thấy cảnh ngày, dù đang là ban ngày thì Cơ Thiên Vân cũng lạnh tóc gáy, huống chi bây giờ, mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Hắn có chút run rẩy nhìn qua phía Mạc Trường Không
Mạc Trường Không thấp giọng giải thích:
“Là Hài Cốt Chiến Binh, vong linh hệ sinh vật, những sinh vật mới sinh này tính dẻo mười phần, nó có thể biến hóa thành nhiều dạng tùy vào cách bồi dưỡng. Tuy nhiên theo ta thấy hạn mức cao nhất của nó khá thấp, không thích hợp làm bản mệnh linh thú.”
Hắn nói tiếp:
“Đi thôi, bọn này vừa được sinh ra không bao lâu, chưa lĩnh hội được pháp tắc nơi này, bị nó quấn thân thì phiền toái lắm!”
Cơ Thiên Vân hít thật sâu lấy lại sự bình tĩnh, gật đầu, sau đó rón rén bước theo sau Mạc Trường Không.
Mạc Trường Không thấp giọng nói với Cơ Thiên Vân: “Nơi này gần với chỗ binh thú của ta, ta sẽ tới đó trước, Cơ huynh muốn tham quan Cốt Uyên không?”
Cơ Thiên Vân lắc đầu “Thôi, ta đi theo ngươi là được rồi, vừa hay được mở mang tầm mắt, ta vẫn chưa được nhìn thấy binh thú bao giờ đâu.”
Mạc Trường Không dẫn Cơ Thiên Vân tới nơi ở của nó, hắn mỉm cười: “Binh thú này hình dạng kiếm, đặc tính là có thể kích phá linh hồn, đặc biệt có thể gây sát thương cực lớn với các loại tà ma.”
Cơ Thiên Vân nghe đặc tính này, thần sắc có chút bất ngờ, lòng có chút ấm áp, lặng lẽ ghi mối ân tình này vào lòng, hắn không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu.
Mạc Trường Không dừng bước, Cơ Thiên Vân hiếu kỳ, hắn bước đi lên phía trước nhìn.
Khung cảnh phía trước khiến Cơ Thiên Vân không khỏi rùng mình.
Trước mắt hắn là một vùng đất c·hết, tàn dư của chiến trường!
Mặt đất thì khô cằn nứt nẻ, xung quanh rải rác những bộ xương, người có, linh thú có, và có những tàn kiện v·ũ k·hí nằm lăn lóc trên mặt đất.
0