0
Cơ Thiên Vân nghe thấy tiếng động, lập tức bắn người đứng dậy, nhìn sang Mạc Trường Không: “Rất gần!”
Mạc Trường Không gật đầu, không nói nhiều, hắn bắn người chạy đi: “Đi thôi.”
Hai người nhanh chóng chạy về hướng phát ra tiếng động.
Vừa đến nơi, Cơ Thiên Vân nhìn thấy thân thể to lớn hơn 2m của Cốt Long, thân thể nó được tạo thành từng khúc xương trắng toát, thân thể to lớn của nó đã che đi thân mình nhỏ bé của một con chó đen.
Nó cảnh giác nhìn thân hình nhỏ bé đó, nó từ từ lui về phía sau, nó đang run rẩy sợ hãi.
Rốnggg!
Cốt Long lần nữa rống lên để uy h·iếp, con chó đen nhìn Cốt Long, vẻ mặt thèm thuồng, lưỡi không ngừng chảy ra nước bọt.
Không kiềm chế được nữa, nó lao vào Cốt Long, nó muốn thưởng thức những khúc xương tuyệt hảo này.
Cốt Long thấy uy h·iếp của mình không hiệu quả, nó gầm thét sau đó lao vào con chó đen.
Thân hình to lớn của Cốt Long đập vào con chó đen, lực lượng hai bên không hề ngang nhau!
Con chó đen lập tức văng ra xa, nhưng nó đứng dậy, lắc lắc người, không hề hấn gì.
Bây giờ, Cơ Thiên Vân mới thấy rõ được con chó đen trông thế nào. Cả thân hình nó chỉ không tới nữa mét, bộ lông đen mượt mà, ánh mắt… cực kỳ tà dị: sâu không thấy đáy, bên trong đồng tử như có một nắm đất.
Lúc này, Cốt Long lao vào. Cơ Thiên Vân nhướng mày, hắn có chút lo lắng hô: “Cẩn thận.”
Cốt Long gầm lên một tiếng chấn động, dùng miếng đầy răng nanh cắn mạnh về phía trước, ý đồ chấm dứt thiên địch của mình!
Hụt rồi!
Thân hình nhỏ bé của con chó khiến nó có thể nhẹ nhàng né sang một bên, tránh được cú táp đó.
Trong cuộc không lo, ngoài cuộc đã lo lắng, Cơ Thiên Vân thở phào nhẹ nhõm:“Nguy hiểm thật.”
Mạc Trường Không ngưng mắt nhìn trận chiến đó.
Chó đen lúc này đã vòng ra phía sau Cốt Long, sau đó nó gặm chặt vào cái đuôi.
Gràoo.
Cốt Long gầm thét, nó cảm nhận được có dị vật nào đó gặm cái đuôi mình, nó cuồng loạn chạy thẳng, đụng độ vào từng tảng đá, ý đồ hất văng con chó đen
ẦM, ẦM, ẦM
Từng tảng đá to lớn bị Cốt Long đè nát.
Con chó đen bị hất văng ra, có chút đau đớn. Đôi mắt phẫn nộ, nó không ngờ bữa ăn của nó lại phản kháng dữ dội đến vậy.
Gâu!
Mạc Trường Không cảm nhận được điều gì đó, hắn thấp giọng nói: “Nhìn xung quanh kìa.”
Lúc này, cảm giác từ sâu trong huyết mạch làm Cốt Long không ngừng run rẩy.
Mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển. Từng “khối đất” như có linh tính, bắt đầu lơ lủng xung quanh Cốt Long, Cơ Thiên Vân kinh ngạc, không thể kìm lòng thốt lên:
“Nó có thể điều khiển đất đá sao?!”
Mạc Trường Không nhìn chăm chú, ánh mắt suy nghĩ:
“Chỉ sợ không chỉ vậy, đất đá bị nó điều khiển dường như ẩn chứa lực lượng khác!”
Trong nháy mắt, đất đá bắt đầu bay nhanh về phía Cốt Long như muốn chôn sống nó, đất đá áp chế không cho Cốt Long di chuyển được
Cốt Long bị đất đá trói buộc, gầm lên giận dữ, phát ra tiếng rống rung trời. Cốt Long không ngừng chống cự, nó hất văng từng khối đất đang nằm trên cơ thể nó. Nhưng vô ích, sức chống cự của nó không bằng tốc độ c·hôn v·ùi của đất đá!
Nó sợ hãi, run rẩy, bắt đầu dùng hết sức bình sinh sử dụng thiên phú của nó!
Từng khung xuống bắt đầu bốc lên Cốt Hỏa, đốt cháy đất đá xung quanh.
Nhiệt độ quá lớn làm từng khối đất bên người nó hóa thành tro, chẳng mấy chốc, thân thể nó đã khôi phục tự do, không xông lên chiến đấu, nó gầm lấy lại dũng khí, cả thân thể đứng dậy bỏ chạy.
Con chó không từ bỏ, làm sao có thể để miếng mồi ngon như thế bỏ chạy dể dàng được!
Nó vội chạy nhanh đuổi theo, nhưng không kịp.
Con chó dừng lại, vẻ mặt tiếc nuối, nó phát ra tiếng sủa như chửi rủa.
Gâu, gâu!
Hai người kinh diễm trước màn trình diễn ban nãy, chưa kịp hồi thần đã thấy con chó chạy đi.
Cơ Thiên Vân vội bước chân chạy theo, hắn không thể để bản mệnh linh thú của hắn đi như vậy được.
Bức tốc đuổi theo nó, cuối cùng nó cũng dừng lại, Cơ Thiên Vân cũng dừng lại, thở hồng hộc.
Con chó nghi hoặc nhìn Cơ Thiên Vân, nó sủa một tiếng, “Gâu gâu.” như muốn nói: “Sao ngươi đuổi theo ta, muốn đánh nhau sao?”
Nó khinh bỉ nhìn cơ thể Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân nhận ra ánh mắt của nó, hắn khựng lại, sau đó thấp giọng nói: “Ta muốn ngươi trở thành bạn đồng hành của ta, ta sẽ mang ngươi tới vùng trời rộng lớn hơn.”
Con chó lắc đầu, nó sủa một tiếng như muốn nói: “Thế giới bên ngoài chơi vui sao?” nó sống ở đây như một đại yêu, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, tới nơi mới làm gì, tìm n·gược đ·ãi sao.
Mạc Trường Không lúc này mới chạy lại, hắn thấp giọng phiên dịch cho Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân nhíu mày, tình huống này hắn không biết xử lý thế nào.
Sau đó hắn suy nghĩ, quyết định giải thích cho nó, hắn chỉ chỉ mặt đất rồi chỉ bầu trời: “Dưới bầu trời này tất cả sinh vật ở đây đều phải chịu sự quản lý của Ngự Thú Tông.” sau đó hắn dừng lại nhìn nó.
Nó gật đầu, cái này nó biết, lúc trước đã có sinh vật nói điều này cho nó, nó phải tuân thủ các quy tắc để có thể sống ở đây. Nhưng như thế thì sao? Đối với nó chẳng ảnh hưởng gì.
Cơ Thiên Vân nhìn nó tiếp tục nói: “Ngươi không muốn tự do rong ruổi những điều mình muốn sao?”
Nó quay đầu, liếc sang hướng Cốt Long chạy đi khi nãy.
Cơ Thiên Vân giật con mắt: “Ở bên ngoài, có Cốt Long to lớn hơn thế này nhiều.”
Con chó sủa vài tiếng, nhìn Cơ Thiên Vân như kẻ ngốc.
“Gâu gâu.” - Mạc Trường Không e ngại thấp giọng phiên dịch, hắn liếc mắt nhìn Cơ Trường Không: “Thân hình ta một nữa chưa tới, muốn tìm lớn hơn làm gì? Tìm đánh sao, nhân loại ngu ngốc.”
Mạc Trường Không không nhìn được nữa, hắn thuyết phục giùm Cơ Thiên Vân, hắn chỉ chỉ phương hướng Cốt Long, sau đó chỉ vào thanh kiếm dưới hông mình: “Ngươi biết cứ mỗi 3 năm sẽ có vài kẻ tới đây tìm đồng bạn chứ.”
Thấy nó gật đầu. Mạc Trường Không thấp giọng uy h·iếp nó:
“Ngươi không sợ những tên đó sau khi đi tu luyện đại thành về trở về trả thù ngươi sao? Linh thú khắp Cốt Uyên bị ngươi uy h·iếp không có 100 thì có 50, trong khi ngươi ở đây tu vì trì trệ không tiến, chỉ cần 1 kẻ có thể trở về thì lúc đó ngươi chịu đủ.”
Thấy nó hơi do dự, hắn nói thêm: “Hơn nữa ở đây không khác gì tù lao, nếu Ngự Thú Tông còn phát triển tiếp thì ngươi có thể an ổn, nếu tông môn có mệnh hệ gì, lúc đó kẻ thù tới tìm ngươi tính sổ ngươi có đường trốn sao?”
Nói xong, Mạc Trường Không liếc mắt ra hiệu cho Cơ Thiên Vân, hắn hiểu ý nói tiếp:
“Ngươi muốn ăn no uống say, trường sinh tiêu dao giữa thiên địa, lúc đó muốn bắt nạt thì bắt nạt, ngươi muốn sao?”
Nó hồ nghi nhòn Cơ Thiên Vân và Mạc Trường Không, bằng vào chủng tộc của nó, nó dường như cảm nhận được hai tên nhân loại này đang đẩy nó vào một chuyện gì đó cực kỳ khó lường.
Gâu!
Con chó sủa lên, nó tràn ngập cảnh giác nhìn Cơ Thiên Vân. Nó nghi ngờ tư chất Cơ Thiên Vân cực kỳ phế vật nên muốn dùng lời ngon ngọt dụ nó.
Mạc Trường Không dịch lại tiếng nói của nó.
Cơ Thiên Vân vẻ mặt đau lòng nhìn nó: “Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?” Sau đó chỉ chỉ vào vòng tay ra hiệu cho nó, sau đó hắn đo linh trị bản thân mình, vòng tay hiện ra số: 112.