0
Mặt đất thì khô cằn nứt nẻ, xung quanh rải rác những bộ xương, người có, linh thú có, và có những tàn kiện v·ũ k·hí nằm lăn lóc trên mặt đất.
Trung tâm, là một thanh kiếm nổi bật bị cắm xuống đất, lưỡi kiếm có khắc hai chữ: Bạch Hổ.
Mạc Trường Không quen thuộc với những cảnh này từ trước, hắn đi lại trước kiếm.
“Nhân loại, đã ngươi từ chối thì tới đây làm gì, chê cười ta sao?” Giọng nói từ thanh kiếm truyền ra.
“Nếu ngươi không nguyện ý kế thừa di nguyện của bọn ta, vậy thì đi thôi!”
Mạc Trường Không bình tĩnh, hắn chỉ vào Cơ Thiên Vân, “Ta suy nghĩ lại rồi, ta cần ngươi để có thể cùng Cơ huynh chống lại ngoại ma.”
“Hắn? Ngươi định chọc cười ta c·hết một lần nữa sao? Không phải kẻ nào cũng có thể để ngoại ma t·ruy s·át, huống chi là một kẻ phàm nhân chưa nhập đạo như các ngươi.”
Bạch Hổ Kiếm mỉa mai, nó tiếp tục chê cười:
“Haha, năm đó, ta cùng chủ nhân cùng hơn ngàn vị tu sĩ, ít nhất cũng là Nguyên Anh, kết thành Bạch Hổ Sát Trận mà vẫn không thể chống cự lại dư âm của ngoại ma, vậy mà tên nít ranh như ngươi lại dám nói chỉ bằng hai người các ngươi có thể chống cự lại nó.”
Mạc Trường Không không tức giận, hắn châm chọc:
“Ngươi nghĩ Bạch Hổ Quân có thể chống cự lại ngoại ma sao? Chỉ bằng một chi ngàn tên nguyên anh cùng vài tên hóa thần tu sĩ? Thế thì các vũ trụ khác đã không thi triển mọi thủ đoạn để giữ lại hỏa chủng khi ngoại ma xâm lấn rồi. Nực cười.”
Mạc Trường Không chỉ vào Cơ Thiên Vân: “Ngươi biết Thiên Mệnh Nhân nghĩa là gì chứ? - Là những kẻ phù hợp với truyền thừa hơn cả người sáng tạo ra truyền thừa, nếu Thiên Mệnh Nhân không c·hết yểu, thành tựu thấp nhất cũng là Hóa Thần, huống chi là Cơ huynh bị ngoại ma “nhớ thương” từ trước.
Ngươi thử nghĩ xem, ngươi có thể chờ bao lâu để có thể xuất hiện kẻ phù hợp hơn bọn ta. Ta là thiếu chủ độc nhất của Mạc gia, một trong những thế gia truyền thừa lâu đời nhất, am hiểu nhất về binh chủng, gia tộc bọn ta khai sáng ra các loại Binh linh căn, còn ai có thể phù hợp ngươi hơn ta?
Thiên đạo cho ngươi cơ hội phục sinh thành Binh thú, đạo duyên cho ngươi cơ hội báo thù, tiến thêm một bước. Ngươi định từ bỏ sao?”
Nói rồi, hắn im lặng, chờ Bạch Hổ Kiếm ra quyết định.
Cơ Thiên Vân đứng yên bất động, không ngờ Mạc Trường Không cũng có quyết đoán như ngày hôm nay, điều này khiến Cơ Thiên Vân lau mắt mà nhìn.
Bạch Hổ Kiếm bực tức, hắn rút thân mình ra khỏi bùn đất, thân kiếm phát sáng, nó trầm giọng nói: “Được, ta có thể theo các ngươi, nhưng ta cần ngươi tuyên thệ ngươi phải dùng ta chống lại ngoại ma, không được lui bước!”
Mạc Trường Không vẻ mặt bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:
“Ta và ngươi nếu ký kết bản mệnh khế ước thì sự kết nối của chúng ta không cần ta phải nhiều lời.”
Mặc dù nói là vậy nhưng hắn vẫn tuyên thệ đạo thề cho thiên đạo chứng kiến.
Tiếp đó, Mạc Trường Không cắn rách ngón tay, sau đó kết khế ước:
“Ta, Mạc Trường Không, nguyện lập bản mệnh khế ước với ngươi, từ nay, hai ta, tuy hai mà một, gánh vác phúc họa, kết nối vận mệnh!”
Bạch Hổ Kiếm ký kết khế ước thành công, mi tâm Mạc Trường Không xuất hiện một thanh kiếm đại biểu cho khế ước.
Khí chất bây giờ và hồi nãy của hắn cách xa ngàn dặm, giờ phút này, Mạc Trường Không cực kì anh tuấn, tướng mạo bình tĩnh, biết văn biết võ, không ai dám coi thường.
Sau đó giọng Bạch Hổ Kiếm trầm thấp vang lên: “Từ nay, Bạch Hổ Kiếm của Bạch Hổ Quân chỉ còn là quá khứ, mời chủ nhân ban tên mới!”
Mạc Trường Không trầm ngâm: “Ngươi xuất thân từ Bạch Hổ quân, lại mang trong mình chấp niệm chống ngoại ma mãnh liệt, từ nay, ngươi mang tên Sát Tà.”
Sát Tà Kiếm hài lòng về đạo danh, nó bay lại treo bên hông Mạc Trường Không, linh văn trên thân kiếm ảm đạm lại.
Mạc Trường Không nhìn về phía Cơ Thiên Vân:
“Cơ huynh, đi thôi!”
“Được.” Giọng trầm thấp của Cơ Thiên Vân vang lên, hắn nhanh chóng bước đi theo Mạc Trường Không.
…...
Mạc Trường Không đi cùng Cơ Thiên Vân, bọn hắn đã đi được 1 tháng rồi vẫn chưa tìm thấy tung tích mục tiêu của Cơ Thiên Vân.
Mạc Trường Không khó hiểu lên tiếng: “Kỳ lạ, 2 tháng trước khi ta ở đây, bất cứ lúc nào cũng nghe động tĩnh từ nó mà?”
Hắn lên tiếng hỏi: “ Sát Tà, trước khi ngươi và ta ký kết, ngươi có nghe thấy động tĩnh từ nó gây ra không?”
Sát Tà run lên: “Sau khi chủ nhân ngươi từ chối ta thì khoảng vài ngày sau đó, Cốt Uyên lâm vào yên lặng một thời gian rồi.”
Mạc Trường Không thì thầm: “Chẳng lẽ nó b·ị t·hương? Không đúng, cho dù là b·ị t·hương thì chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là xong, không đến mức cả Cốt Uyên phải tĩnh lặng đến vậy chứ.”
Cơ Thiên Vân thấp giọng, có chút không chắc chắn: “Ta thấy trên sách có vài linh thú khi tiến hóa thì không thể kiềm chế được uy áp, có thể…”
Mạc Trường Không lắc đầu phủ định: “Nếu như thế thì Sát Tà cũng phải cảm nhận được chứ?”
Cơ Thiên Vân gật đầu, có chút giải thích không thông, hắn nói : “ Có thể là do Sát Tà là binh thú, không phải thiên địch của nó chăng?”
“Cũng có khả năng này, thế thì tìm một linh thú là biết được kết quả.” Mạc Trường Không gật đầu, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.
Mạc Trường Không gõ gõ Sát Tà, hắn nói: “Sát Tà, ngươi thử cảm ứng xung quanh xem có linh thú nào có trí tuệ cao một chút, ngươi tìm nó đánh 1 trận xem.
Đúng rồi, chỉ có thể tự thân ngươi đánh với nó, ta không thể ngự sử ngươi đối địch được, như thế là vi phạm tông quy.”
Sát Tà run người lên đáp ứng, thân kiếm tỏa ra khí tức quét qua chu vi 10 mét, sau đó nó yên tĩnh lại, rồi thở dài:
“Không được, chung quanh không có bất kỳ linh thú nào.”
Mạc Trường Không nghe vậy gật đầu: “Vậy thì đi kiếm một chỗ khác.”
Cơ Thiên Vân nhún vai bất đắc dĩ, chỉ có thể bước đi tìm tiếp tục.
Một tuần nữa trôi qua mà không có bất kỳ kết quả nào, Cơ Thiên Vân có chút buồn bực, ngán ngẫm.
Cơ Thiên Vân mệt mỏi, hắn nhìn tàn lửa, lòng có chút mệt mỏi nghỉ ngơi.
…..
Lúc này Cơ Thiên Vân vẫn đang đi tìm con chó cỏ màu đen đó.
Đây rồi! Chính nó, nó là linh thú mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Cơ Thiên Vân mừng rỡ, chạy lại xem “nó” hắn đang cố gắng thuyết phục nó trở thành bản mệnh linh thú đầu tiên của bản thân mình.
Bỗng nhiên, nó nhìn hắn, nở nụ cười cực kỳ quái dị.
“Không ổn!” Một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng Cơ Thiên Vân.
Nụ cười của nó càng nở càng quỷ dị, khóe miệng đã kéo dài tới ngay khóe mắt.
Nó, không phải là linh thú mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay, không! Phải nói là, nó, đã tìm hắn bây lấu nay.
Khônggggg!!!!
…..
Cơ Thiên Vân giật mình tỉnh dậy, mồ hôi chảy ướt cả áo, hắn mặt trầm như nước, nghiến răng thể hiện sự quyết tâm và hận ý trong lòng: “Đã ngươi cố gắng cản ta khế ước nó vậy thì ta càng phải khế ước nó, cho dù phải tay không đi về ta cũng sẽ đợi nó!”
Mạc Trường Không bị động tĩnh của Cơ Thiên Vân đánh thức, hắn có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nữa tỉnh nữa mê.
Sát Tà Kiếm bên người hắn vang lên âm thanh: “Hắn đã bị tình trạng như này lâu chưa?”
Mạc Trường Không nghe vậy, giọng còn hơi buồn ngủ, nói nhỏ: “Không biết, nhưng vài tháng trước, khi hắn lên đài sử dụng Tri Mệnh Môn, ngày đó đã kinh động toàn tông môn.”
Sát Tà ngưng trọng nói: “Khả năng nó là ngoại ma rồi, hơn nữa không phải là hình bóng, mà có khả năng là chân thân!”
Trong lúc một người một thú thì thầm to nhỏ thì có động tĩnh cực lớn vang lên khắp Cốt Uyên.
Rốngggg!
Gâu!!!