Đã đến động phủ, Trường Minh bảo: “Vào đi, ta sẽ hộ pháp ngươi luyện hóa linh căn. Đúng rồi, ngươi hãy để linh thú của ngươi ở đây, xong việc ta sẽ để nó đi ra.”
Cơ Thiên Vân nhìn sang Vô Minh, hắn cúi xuống vuốt ve nó, rồi thấp giọng: “Ủy khuất ngươi một chút, xong việc sẽ đón ngươi liền.”
Cơ Thiên Vân bước vào, ngó xung quanh, trong động phủ cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bồ đoàn và một chiếc giường ngọc.
Phía xa là một cái ao nước nhỏ, thấy động phủ không giống tưởng tượng của hắn, Cơ Thiên Vân hiếu kỳ: “Sư tôn, đây là động phủ của ngươi sao sư tôn?”
Liếc mắt hiểu ngay ý định của hắn, Trường Minh lắc đầu giải thích:
“Không, đây là động phủ ta vừa xin được cho ngươi, 6 mẫu linh điền ở ngoài cũng là của ngươi, muốn thêm thì có thể tự mình mở rộng ra. Còn nội thất bên trong ngươi muốn thế nào thì phải tự nghĩ cách, ngươi có thể nhờ chấp pháp điện, hoặc nhờ bằng hữu của ngươi.”
Cơ Thiên Vân vui mừng, sau đó hắn chỉ chỉ cái tay: “Đa tạ sư tôn. Ta thấy động phủ cũng khá rộng, không biết ta có thể mời bằng hữu vào ở chung không?”
“Tùy ngươi, nhưng ngươi nên hạn chế việc này. Có cái khe đá đằng kia, ngươi muốn ai ở cùng thì cứ đưa lệnh bài ngươi vào trước, sau đó để lệnh bài còn lại vào là được.” Trường Minh cười nói, sau đó chỉ cho Cơ Thiên Vân hạp đá ngay cạnh cánh cửa.
Trường Minh nghiêm túc lại: “Được rồi, ngươi ngồi xuống bồ đoàn, chúng ta bắt đầu luyện hóa linh căn, ngươi chỉ cần nghe theo lời ta là được.”
“Vâng, sư tôn!” Cơ Thiên Vân gật đầu, nhanh chóng đi lại ngồi xuống bồ đoàn.
Lập tức lòng Cơ Thiên Vân an tĩnh lại, không chút tạp niệm. “Sư tôn…” Cơ Thiên Vân kinh ngạc, hắn định hỏi về bồ đoàn này.
“Yên tĩnh, bây giờ ngươi cần phải tập trung ý niệm tuyệt đối.” Trường Minh nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở, hắn không ngờ định lực Cơ Thiên Vân lại kém đến vậy, sau ngày hôm nay hắn sẽ an bài huấn luyện tâm trí cho Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân gật đầu, hắn yên tĩnh nhắm mắt lại, tinh thần tập trung cao độ.
Trường Minh thấp giọng: “Bây giờ, ta sẽ lấy linh căn bỏ vào trong cơ thể ngươi, việc ngươi cần làm bây giờ là cố gắng cảm nhận nó, khi nào ngươi cảm nhận được hãy lên tiếng cho ta.”
Nói rồi, hắn lấy một quả cầu ra, bên trong là một cái “cây” có 7 tia sáng khác nhau, bảy cái “cành” này bám xung quanh bao phủ toàn bộ bên trong quả cầu.
Trường Minh ném nó vào ngực Cơ Thiên Vân, nó không hề chạm vào người hắn mà từ từ “chìm” vào trong cơ thể hắn.
“Khai.”
Linh căn bên trong quả cầu được giải phóng, nó nhanh chóng lấy vỏ ngoài quả cầu làm chất dinh dưỡng, chầm chậm hấp thụ để duy trì sinh cơ.
“Cảm nhận ngay ngực.” Trường Minh lên tiếng nhắc nhở, sau đó hắn để tay vào ngực Cơ Thiên Vân, dùng linh lực tăng cường sự hiện diện của “nó”.
“Dung.”
Không tới 3 hơi thở thời gian, Cơ Thiên Vân mừng rỡ lên tiếng: “Ta thấy nó rồi, sư tôn!”
“Bây giờ, ngươi hãy tưởng tượng nó là một phần cơ thể của ngươi, sau đó hãy thử dùng nó điều động linh khí bên ngoài.”
Trường Minh lên tiếng, sau đó hắn yên tĩnh nhìn Cơ Thiên Vân thích nghi với linh căn.
Hơn nửa giờ trôi qua, thấy Cơ Thiên Vân không có động tĩnh, Trường Minh một tay để ở ngực Cơ Thiên Vân, một tay lấy ra Tĩnh Thần Hương, đốt lên.
Tĩnh Thần Hương là một sản phẩm ở Diệu Dương giới dùng để trợ giúp quá trình “nuốt” căn.
Nhưng đãi ngộ này chỉ có những thiên tài trọng yếu của tông môn mới được cho sử dụng, thuộc tính của linh căn càng nhiều, linh trị của linh căn càng cao thì nó càng khó cảm ứng, càng khó dung hợp. Đó là lý do Tĩnh Thần Hương được sinh ra!
Trong động phủ tràn ngập mùi hương của Tĩnh Thần Hương, Cơ Thiên Vân lúc này yên tĩnh ngồi dưới bồ đoàn, hết sức tập trung điều động linh căn.
Trong tiềm thức, linh căn của Cơ Thiên Vân quá mức khổng lồ, hắn không thể di chuyển được nó.
Hắn dùng toàn lực thử di chuyển thổ linh căn di động linh khí bên ngoài.
“Hửm?” Trường Minh cảm nhận được một chút náo động trong linh khí, hắn mở mắt vui mừng.
“Cố gắng điều động những linh căn còn lại, từng linh căn còn lại rồi tăng số lượng điều khiển lên.” Trường Minh thấp giọng nhắc nhở.
Sự hưng phấn đánh tan mệt mỏi, trong tạm thời, Cơ Thiên Vân lên dây cót tinh thần, hắn tiếp tục thử các phần linh căn còn lại.
Một giờ sau, Cơ Thiên Vân có chút hoài nghi nhân sinh, dù đã thử thế nào hắn vẫn không thể điều động hỏa linh căn chung với thổ linh căn được.
Trán hắn đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, hắn nhận ra thời gian của hắn ngày càng thiếu hụt, tinh thần lực của hắn có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
“Không cần gấp, cứ kiên trì lặp đi lặp lại ắt sẽ thành công.” Trường Minh nhận ra áp lực của hắn, tay hắn lấy ra thêm một nén Tĩnh Thần Hương đốt lên, hơi chút do dự, hắn lấy một sợi Vọng Linh Thảo để vào Tĩnh Thần Hương.
Trường Minh thấp giọng: “Tập trung điều khiển hỏa linh căn, sau đó kết hợp với linh căn còn lại.”
Nửa giờ sau, Cơ Thiên Vân mở mắt, mừng rỡ hét lên: “Thành công rồi sư tôn, ta thành công rồi.”
Trường Minh gật đầu, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn một sợi Vọng Linh Thảo, đây là thứ mà đến hóa thần tu sĩ cũng có tác dụng, nó không nên dành cho một kẻ phàm nhân thực hiện nuốt căn nghi thức.
Hắn lấy ra một nắm vong thổ đưa cho Cơ Thiên Vân nhìn, ra hiệu Cơ Thiên Vân tiếp tục: “Ngươi đã biết Dung Linh thuật chưa?”
Cơ Thiên Vân mệt mỏi, nhưng hắn vẫn kiên định gật đầu “Một chút nữa thôi!” Hắn thầm nghĩ, dù sao đã kiên trì tới nước này rồi.
Cơ Thiên Vân tiếp tục ngồi xuống, hắn thấp giọng: “Ta đã sẵn sàng sư tôn!”
Trường Minh gật đầu, hắn quán thâu linh lực đẩy vào cơ thể Cơ Thiên Vân.
Dung!
Vong thổ ở trên người Cơ Thiên Vân như đang “nhập” vào cơ thể hắn, cùng hòa làm một.
Thổ linh căn đang dần lớn mạnh hơn, chính Cơ Thiên Vân cũng cảm nhận được điều này. Còn nắm vong thổ đang dần mất đi linh tính với tốc độ cực nhanh, mắt thường có thể trông thấy.
Đến khi vong thổ hóa thành đống đất cát tầm thường, Trường Minh ra hiệu hắn đo linh căn bằng vòng tay.
Lần này, vòng tay cho ra chỉ số cặn kẽ khác với những lần trước : Thổ linh căn : 20, Âm linh căn 15, còn lại 15.
“Tiếp tục.” Trường Minh lấy ra âm hệ linh hạch đưa cho Cơ Thiên Vân, ra hiệu hắn hấp thu.
Trường Minh sợ hắn không biết thao tác, nhắc nhở: “Cầm linh hạch để trước ngực, điều động âm linh căn hấp thu nó, đến khi nào ngươi xuất hiện cảm giác căng cả ngươi thì dừng lại.”
Cơ Thiên Vân nhận lấy linh hạch, nhắm mắt lại, chuyên tâm hấp thụ lớn mạnh âm linh căn.
Chưa được một nửa thời gian ban nãy, Cơ Thiên Vân mở mắt, trả lại linh hạch cho sư tôn: “Sư tôn, ta không hấp thu được nữa.”
Trường Minh gật đầu, ra hiệu hắn cất linh hạch đi: “Mau đo lại lần nữa.”
Thổ linh căn : 20, Âm linh căn 17, còn lại 15.
Trường Minh hiện lên tiếu dung: “Không tồi, nếu tính thêm Ngự Thuật Đồng Nguyên Pháp thì con số này có thể tăng thêm một bậc nhỏ nửa.”
Trường Minh lấy ra hai quyển sách cho Cơ Thiên Vân:
“Đây là Ngự Thuật Đồng Nguyên Pháp, và lý luận tạo ra cực giới công pháp Phá Hạn Ngự Linh Kinh, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi, ngày mai sau giờ Thìn ta sẽ tiếp tục hộ pháp ngươi tu luyện.”
Sợ Cơ Thiên Vân không nghe lời mình, Trường Minh cảnh báo, nhắc nhở hắn một lần nữa: “Công pháp ngươi tu luyện cực kỳ nguy hiểm, sai một bước cũng có thể vạn kiếp bất phục, ngàn vạn lần không được cậy mạnh, hiểu sao?”
“Đã rõ, sư tôn” Cơ Thiên Vân cúi đầu thấp giọng đáp lại.
0