0
Cơ Thiên Vân tiếp tục ngồi xuống hấp thu linh khí. Bây giờ, mục tiêu trước mắt của hắn là 4 sợi linh khí mỗi ngày.
Hắn vẫn quyết định hấp thu hỏa linh khí làm chủ, sau khi tập hợp đủ nhiều hỏa linh khí hắn sẽ cố gắng xây dựng “mặt trời nhân tạo” ở Minh Giới.
Lại 7 tiếng trôi qua, lúc này tiến độ đã đạt tới 0.9% hắn lập tức nằm trên giường chìm vào giấc ngủm. Ngày mai sẽ là lúc hắn thử cực hạn của Minh Giới nằm ở đâu!
Cứ thế mặt trời lại l·ên đ·ỉnh một lần nữa, lúc Cơ Thiên Vân còn đang ngái ngủ thì sư tôn hắn đã đứng trước động phủ.
Tiếng gõ cửa cùng âm thanh của sư tôn làm Cơ Thiên Vân thức giấc, hắn vội vã đứng dậy, lật đật ra mở cửa đón tiếp Trường Minh.
“Sư tôn, mời vào.” Giọng nói có chút mệt mỏi, chưa tỉnh ngủ của Cơ Thiên Vân vang lên.
Trường Minh không để ý nhiều tiểu tiết như thế, hắn lấy ra 5 viên cầu trong suốt đặt lên bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Viên cầu màu xám vẫn còn là phàm tộc, còn viên cầu xanh nhạt đã dính tới một chút siêu phàm, ngươi thử xem.”
5 viên cầu, trong đó có 2 viên xanh nhạt, 3 viên xám tro.
2 viên xanh nhạt lần lượt là hình dáng một cái tổ ong và một gốc linh dược.
3 viên xám tro cũng không khác mấy, chỉ thêm ra một cái cây cổ thụ.
Cơ Thiên Vân lập tức tỉnh ngủ, hắn hưng phấn cầm viên màu xanh nhạt lên, không kịp chờ lập tức nhắm mắt lại thử nghiệm “lôi” nó vào trong Minh Giới.
Không kịp cản đồ đệ của mình, Trường Minh cứ thế ngồi đó nhìn hắn.
1 phút…2 phút…
Trường Minh đã đoán được kết quả, hắn buồn cười nhìn Cơ Thiên Vân, thần sắc ung dung.
Cơ Thiên Vân mặt đỏ thở phì phò, hắn dùng toàn lực “kéo” nó vào Minh Giới nhưng không thành công, hắn không cam lòng lấy ra một viên Hồn Thạch, ý đồ lấy nó làm trợ lực.
“Thu, thu, thu cho ta…” Cơ Thiên Vân gào thét trong lòng, toàn lực vận chuyển Phá Hạn Ngự Linh Kinh lôi kéo nó vào trong Minh Giới.
Nhưng có thể sao? Tất nhiên là không, trên lý thuyết, thế giới chỉ có thu nạp những vật có thể lượng ít hơn nó. Vậy nên chỉ bằng tu vi luyện khí tầng 1 mà muốn thu nạp bất kỳ sinh linh nào có tu vi, chỉ có thể miêu tả bằng 4 chữ: Mơ mộng viễn vông.
Được một lúc, Cơ Thiên Vân cũng chấp nhận sự thật này, nhưng không từ bỏ, hắn quay sang ý đồ định thử viên cầu xanh nhạt chứa hình gốc linh dược.
Trường Minh cười mỉm, không để ý tới hắn, cầm một tách trà đã pha trong lúc nhìn Cơ Thiên Vân diễn trò, nhấp một ngụm. Dù sao lão ta cũng muốn nhìn thấy “cực hạn” của Cơ Thiên Vân.
Có giáo huấn lần trước, Cơ Thiên Vân biết lần này 9 thành là hắn thất bại, nhưng tuổi trẻ mà, chừng nào chưa thất bại thì đối với hắn vẫn còn cơ hội, hắn sẽ thử!
Cơ Thiên Vân tay trái cầm hồn thạch, tay phải cầm viên cầu, hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi dùng toàn lực thôi động Minh Giới bên trong hắn.
Tưởng đâu lần này hắn sẽ không có chút huyền niệm nào mà thất bại, thì đột nhiên có biến xảy ra.
Viên cầu trong tay hắn dần mờ đi, bên trong Minh Giới bắt đầu xuất hiện hình ảnh bóng linh dược, ban đầu chỉ là một bóng mờ, bất kỳ ai cũng sẽ bỏ qua nó nếu không chú ý kỹ.
Nhưng Trường Minh thì khác, dù nhàn nhã nhưng hắn vẫn chăm chú vào Minh Giới hơn bao giờ hết, lúc này hắn buông tách trà xuống, nghiêm túc nhìn kỹ một màn này.
Cơ Thiên Vân vận chuyển Minh Giới tới cực hạn, trong lòng gào thét: “Thu, thu cho ta!!!”
Bóng mờ trong Minh Giới càng ngày càng rõ, Trường Minh thu hết màn này vào trong ánh mắt, thần sắc khó tin, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, thật cho hắn thu vào sao?”
Mắt thấy Minh Giới sắp thành công cụ hiện được linh dược, thì hồn thạch đột nhiên xuất hiện vết nứt, rồi vỡ thành từng mảnh.
Không có hồn thạch chèo chống, lực “hút” Minh Giới yếu dần, tinh thần lực của Cơ Thiên Vân cạn kiệt, hắn thất vọng, uể oải buông cánh tay nắm hồn thạch ra, rồi đặt viên cầu lên bàn: “Ta thất bại rồi sư tôn.”
Trường Minh không những không thất vọng mà còn có chút hưng phấn, giọng có chút vui mừng: “Không sao, biểu hiện hôm nay của ngươi đã khá lắm rồi!”
Dù kết quả nằm trong dự liệu của hắn, nhưng khi quan sát toàn bộ quá trình, Cơ Thiên Vân đã cho gã một kinh hỉ lớn. Điều này nói rõ Cơ Thiên Vân bất phàm, mọi đầu tư trước đó đổ cho hắn đều đáng giá!
Hơi dừng lại, sợ Cơ Thiên Vân nhụt chí, Trường Minh động viên: “Đừng bỏ cuộc, có cơ hội ngươi hãy thu hết những phàm tục chủng loài vào Minh Giới cũng được, nếu chúng nó có thể thích ứng hoàn cảnh Minh Giới mà lột xác thành linh tộc thì chúng không khác gì tiên thiên sinh linh ở đây.
Hai viên cầu màu xanh khi nào ngươi đột phá rồi hẵng thử sau, đúng rồi, nếu cần chủng loài gì thì cứ nói ta, vi sư sẽ tìm cho ngươi.”
Cơ Thiên Vân vui mừng gật đầu: “Đa tạ sư tôn.” Sau đó hắn báo cáo tình hình tu luyện gần đây của hắn, Cơ Thiên Vân thấp giọng bảo: “E là trước khi Tân Nhân Chiến bắt đầu, ta chẳng thể đột phá nổi luyện khí tầng hai.”
Trường Minh lơ đễnh, hắn trêu chọc: “Haha, ngươi nghĩ nhiều rồi, cho dù ngươi đột phá luyện khí tầng ba cũng chẳng thể nào đánh vào 5 vị trí đầu. Nhất là năm nay có yêu nghiệt của Lê gia gia nhập tông ta.”
Quả thật, công pháp hắn chẳng hề có ưu thế về chiến lực ở giai đoạn ban đầu, chỉ sợ tới Nguyên Anh hắn mới hình thành chiến lực cơ bản.
Cơ Thiên Vân nghi hoặc: “Lê gia?”
“Ngươi không biết cũng bình thường, dù sao ngươi không phải người chính gốc ở Diệu Dương giới. ” Trường Minh cười cười, sau đó hắn thấp giọng nói cho Cơ Thiên Vân:
“Ở Diệu Dương giới này có một gia tộc lớn nhất, mạnh nhất, nhiều quyền uy nhất, minh hữu đông đảo nhất đó là… ”
“Lê gia?” Cơ Thiên Vân thấp giọng trả lời.
Trường Minh gật đầu giải thích: “Không sai, Lê gia là gia tộc khai sinh Diệu Dương lão tổ. Trụ sở của Lê gia ở Trung Châu, bình thường đệ tử Lê gia nếu muốn gia nhập môn phái tu tập thì đều lựa chọn Huyền Thiên Cung, bây giờ chẳng hiểu sao Lê gia thiên kim lại gia nhập Ngự Thú Tông. ”
Cơ Thiên Vân thắc mắc hỏi: “Sao ta ở Thiên Phàm Phong hơn hai năm mà không nhận ra có nhân vật như vậy?”
“Nàng mới gia nhập tông ta sau khi nguoi đi vào Hóa Long bí cảnh không lâu” Trường Minh có chút lười biếng trả lời.
Đột nhiên gã nghiêm túc lại: “Đúng, nàng gọi Lê Tinh Ngọc, sau này có gặp phải thì cư xử phải phép vào. Nếu xảy ra chuyện gì cho dù người Lê gia không làm khó ngươi thì ở Diệu Dương giới này nữa bước ngươi cũng khó mà đi.”
Cơ Thiên Vân vội vàng đáp ứng, trong lòng thì vô cùng tò mò hình dáng nữ nhân kia.
Nói xong, Trường Minh đứng dậy: “Ngươi cứ cố gắng tu luyện, chậm một chút cũng không sao, không cần vội. Trong tu luyện hay trong đấu pháp, nếu ngươi vì một chút run sợ mà vội vàng thì chỉ có một kết cục dành cho ngươi. Đó là c·ái c·hết.”
Cơ Thiên Vân cúi đầu nhận lời dạy, sau đó hắn hỏi một số vấn đề về phương pháp thôi diễn Minh Giới.
Trường Minh trầm ngâm, đưa ra lời khuyên: “Trước mắt ngươi cứ hấp thu hỏa linh khí theo như ý ngươi, về chuyện chuyển từ dương thành âm thì cứ để ta.
Đúng rồi, ngươi còn nhớ Không Gian Linh Thạch trong túi trữ vật ta đưa ngươi chứ, sau này ngươi cứ dành ra hai tiếng hấp thu nó là được, không đủ thì nói ta.”
Bàn giao hết mọi việc, Trường Minh rời đi, để lại Cơ Thiên Vân ngồi lười biếng trong phòng.
P/s: tối nay còn 1 chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^^