Mí mắt Trác Tử Huyền giật giật, khóe môi mở mấy lần nhưng không nói ra lời. Hắn hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm thần, có chút mất mặt phun ra mấy chữ: “Ta bị chặn rồi.”
Dạ Càn Nguyên nhíu mày, nói thật, nếu không phải tràng diện hôm nay khá nghiêm túc thì hắn đã nghĩ Hắc lão nói đùa. Nói đùa gì vậy, một thế giới ở tân sinh vực chưa có hệ thống sức mạnh mà có thể ngăn chặn được Trác Tử Huyền, một kẻ sắp thành tựu chân tiên?
Cho dù là Diệu Dương Giới xuống dốc không còn đại la thì cũng không nên đến tình huống này chứ?
Dạ Càn Nguyên nhíu mày, không biết nên đánh giá thế nào thì Tư Mộ Huyền thấp giọng chen vào: “Thế giới này thật quỷ dị, chưa sinh ra linh khí mà đã bị ngoại ma dòm ngó, có lẽ có bị mật gì đây.”
Tư Mộ Huyền gật đầu: “Bí mật thì chắc chẳn phải có, có điều Ngự Thú Tông chúng ta sẽ không lội vũng nước đục này.”
Trác Tử Huyền lắc đầu: “Chúng ta muốn cũng không được đâu, ngày phục sinh rất gần rồi, không thể lầm đại sự được!”
Dạ Càn Nguyên liếc nhìn hai người, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng: “Đã như vậy chuyện hôm nay khép lại ở đây, không được nhấc lên cho bất kỳ kẻ nào!”
Hai người kia cũng gật đầu, sau đó mỗi người một hướng, trả lại yên tĩnh cho Bích Liên Đàm.
…...
Ở nơi nào đó Lam Tinh.
Một người đàn ông khoảng độ tuổi 40 đang ngồi trầm tĩnh trên bàn, đột nhiên hắn biến sắc: “CMN lại là tên khốn nào nữa.”
Không nói nhiều, hắn trực tiếp vận dụng bản nguyên chặt đứt “con mắt” để tránh đêm dài lắm mộng.
Bản nguyên nhanh chóng bị rút đi, gần như là cạn kiệt. Hắn bất lực ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Cũng coi như là thành công.”
Đây là lần thứ 3 hắn phải đối diện với tình huống này, 2 lần trước do có sơ suất và tiếc rẻ bản nguyên nên hắn không hành động dứt khoát. Nếu để lọt lần này nữa thì e là Lam Tinh không cần chống cự, dứt khoát buông v·ũ k·hí đầu hàng là được rồi.
Kẻ này gọi là “Thiên” người được ý chí Lam Tinh lựa chọn!
“Thiên” ngồi xuống, hắn lẩm bẩm: “Tiếp tục thôi diễn vậy, hi vọng lần này có thể cứu rỗi được thế cục này.”
…...
Cơ Thiên Vân sau khi tỉnh dậy, hắn cùng Vô Minh tiếp tục khai phá Minh Giới, lần này hắn tính hấp thu linh khí hệ khác để xem Minh Giới có thay đổi gì không.
Hắn ngồi vào bồ đoàn, không suy nghĩ gì mà chọn mộc hệ. Ý nghĩ rất đơn giản, Minh Giới thiếu sinh cơ nên hắn trực tiếp chọn hệ mộc, hệ tượng trưng cho sinh cơ nhiều nhất!
Cơ Thiên Vân kiên nhẫn ngồi hấp thu từng tia linh khí, lần này không có gì bất ngờ, hắn hao tốn 7 tiếng để được 2 sợi linh khí, tiến độ đạt đến 0,5%!
Sau đó hắn ngồi ngưng thần quan sát Minh Giới của hắn, không có gì thay đổi, chỉ có cảm giác mênh mông, trống rỗng. Hắn nhíu mày, hắn muốn thay đổi Minh Giới, nhưng không biết nên thay đổi cụ thể thứ gì.
Cơ Thiên Vân ngồi suy nghĩ lại từng kiến thức hắn đã học ở giảng đường và cả ở… Lam Tinh.
Hắn không rõ lịch sử hình thành ở Diệu Dương Giới cho lắm, nhưng hình như sinh linh đầu tiên sinh ra là do có linh khí.
Lúc đó linh khí cực kỳ dồi dào, sinh linh đầu tiên sinh ra có sức mạnh thông thiên, đến bây giờ người ta gọi là… Tiên Thiên Thần Linh!
Nhưng quyền năng của sinh linh đó quá lớn, chúng nó tham lam vô độ, không biết đủ, thế là chúng tàn sát, tranh đoạt quyền năng của nhau.
Sau đó diễn sinh ra các sinh linh yếu hơn, từ đó hình thành nên Tiên Vực!
Các sinh linh đời sau xuất phát điểm tuy yếu hơn, nhưng nhờ khai sáng đủ loại thần thông nên uy năng không những không yếu hơn mà có phần kinh khủng hơn.
Nói chung, để hình thành sinh cơ thì cần linh khí là được. Tuy nhiên Cơ Thiên Vân biết hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ đủ điều kiện này.
Phải biết nếu muốn thai nghén ra sinh linh như thế thì cần ngập trời linh khí, mà hắn… đang gặp khó khăn ở luyện khí tầng một.
Cách này không thông, hắn nhớ lại lịch sử hình thành sự sống ở Lam Tinh.
Ngươi hỏi hắn vì sao không hồi tưởng lại vì sao Lam Tinh hình thành? - Đơn giản, trong trường không dạy ah, cho dù có ngươi nghĩ hắn nhớ từng chi tiết sao? Nhớ cái quỷ ah.
Quay lại lịch sử hình thành sự sống, hắn chỉ nhớ nhờ có mặt trời, biển và oxi, Lam Tinh đã có sự sống đa dạng như bây giờ.
Nhưng để hình thành được sinh linh đầu tiên, phải tốn thời gian cực kỳ lâu, hắn chờ không nổi!
Cơ Thiên Vân quyết định sẽ thử mang một số sinh linh bên ngoài vào để diễn sinh hệ thống ở Minh Giới.
Hắn gật đầu, tự tán thưởng bản thân mình thông minh: “Chắc chắn là như thế, không sai đi đâu được.
Mặt trời thuộc hỏa, biển thuộc thủy, lục địa thuộc thổ. Cứ như thế mà triển.”
Cơ Thiên Vân quyết định trong phút chốc, sau đó hắn quyết định hấp thu hỏa linh khí, hắn cần một lượng lớn hỏa linh khí để thí nghiệm ý nghĩ này.
Bắt tay làm liền, hắn cùng Vô Minh hao tốn hơn 7 tiếng thời gian để gom góp được thêm 2 sợi linh khí, tiến độ lúc này đạt 0,7%.
Cơ Thiên Vân đứng dậy, hoạt động gân cốt mỏi mệt sau hơn 14 tiếng ngồi hấp thu linh khí liên tục.
Hắn nằm bịch xuống giường, quyết định ngày mai sau khi tỉnh dậy sẽ nói cho sư tôn về quyết định này của hắn.
…...
Tỉnh dậy, Cơ Thiên Vân phát hiện mặt trời đã đi tới đỉnh, nhưng không sao, hắn chẳng có việc quan trọng gì, hằng ngày chỉ cần hấp thu 4 sợi linh khí, thế là đủ chỉ tiêu.
Hôm nay hắn cần gặp mặt Trường Minh sư tôn để giải quyết thắc mắc của hắn, thuận tiện thông qua con đường của sư tôn tìm vài sinh linh nhét vào Minh Giới.
Cơ Thiên Vân cầm truyền âm phù mà sư tôn đã đưa, bóp nát rồi nói hắn cần gặp sư tôn một lát. Trong nháy mắt, tờ phù lục hóa thành tia sáng rồi bay đi.
Không tới nữa giờ, Trường Minh đã bước đến động phủ của Cơ Thiên Vân, hắn vẻ mặt tươi cười, bước vào chào hỏi đồ đệ bé nhỏ của hắn.
Nhìn căn phòng trống trải, Trường Minh lấy ra chiếc bàn nhỏ cùng hai cái đệm, đặt xuống, ra hiệu hắn ngồi. Tay Trường Minh loay hoay pha ấm trà, miệng chậm rãi hỏi Cơ Thiên Vân có việc gì tìm mình.
Cơ Thiên Vân nói ra suy nghĩ của bản thân mình, sau đó thấp giọng nói: “Sư tôn, ta cần sư tôn tìm giúp ta vài tộc quần nhỏ.”
Trường Minh không vội trả lời, hắn xoay xoay chén trà, nhấp một ngụm rồi mới khẽ nói: “Tuy thế giới của những người tu luyện khác không giống ngươi, ta cũng không tu luyện công pháp này nhưng có thể trả lời ngươi là: có thể thực hiện được.”
Hắn giải thích : “Các đời trước cũng nghĩ đến cách g·ian l·ận như ngươi: đó là tìm sinh vật ở ngoài bỏ vào, thế là tiết kiệm bó lớn thời gian thôi diễn sinh linh. Tuy nhiên bọn hắn chỉ bỏ vào khi cấp bậc đạt tới Kim Đan, khi đó thế giới mới đủ vững chắc, đủ rộng để tiếp nhận một tộc quần linh thú.”
Lời nói như gáo nước lạnh dập tắt đi ý nghĩ hoang đường của Cơ Thiên Vân. Nhưng trong đầu hắn không biết có gì đó mách bảo phải thực hiện điều này cho bằng được. Hắn không biết nói với sư tôn thế nào, nhưng cũng phải khó xử mở miệng: “Sư tôn, ta… có linh cảm càng sớm thôi phát ra sinh cơ thì càng có lợi cho sau này.”
Trường Minh suy nghĩ, bỗng hắn gật đầu đáp ứng: “Được, ngày mai ta sẽ đưa ngươi vài gốc linh dược cùng với một tổ linh phong. Nhưng ta cảm giác thế giới ngươi sẽ không tiếp nhận được, nên ta khuyến nghị ngươi thử phàm tục chủng loài xem sao.
Đúng rồi, ngày mai ta sẽ đứng xem ngươi thực hiện quá trình này.”
Cơ Thiên Vân mừng rỡ, cúi người: “Đa tạ sư tôn.”
Trường Minh cười cười: “Giữa hai ta không cần khách khí như thế.”
Rồi hắn bước ra khỏi động phủ Cơ Thiên Vân.
p/s : mình còn nợ 2 chương nhaaa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ
0