Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiêu Dao Giang Hồ
Unknown
Chương 11: Tâm sự bốn người đàn ông
Đang lúc không khí đang tĩnh lặng thì có tiếng người đến phá vỡ sự yên ắng, một vài tên lính mang theo một giỏ trái cây đến gần Vương Xử Nhất và nói:
-Vương chân nhân, Quách công tử Từ công tử bọn tiểu nhân phụng lệnh tiểu vương gia đến đưa th·iếp mời Vương chân nhân và Quách công tử đến quý phủ dự tiệc. Còn đây là một trái cây tươi gửi chân nhân và công tử dùng tạm.
Nói xong tên lính lấy từ trong người ra 3 tấm th·iếp mời màu đỏ bên ngoài đề chữ vàng “Đệ tử Hoàn Nhan Khang kính lạy” cùng với “Hiền đệ Hoàn Nhan Khang”. Vương Xử Nhất thu lấy th·iếp mời sau đó nói:
-Được đến lúc đó chúng ta sẽ đến.
Đợi mấy tên lính rời đi Vương Xử Nhất quay sang hỏi Quách TĩnhL
-Khưu sư huynh ta vài hôm nữa sẽ đến Gia Hưng ta nghe sư huynh nói huynh ấy có thu một tên đệ tử họ Dương nói sẽ đến đây để tỷ võ với người, không biết võ công của tên họ Dương ấy như thế nào nhưng người yên tâm có ta ở đây sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.
Lúc này Quách Tĩnh ngơ ngác nhìn Vương Xử Nhất hỏi:
-Chân nhân tỷ võ gì vậy?
Vương Xử Nhất bất ngờ khi Quách Tĩnh hỏi lại:
-Vậy ra sáu vị sư phụ của ngươi vẫn chưa nói chưa ngươi biết à, nếu vậy ta cũng không tiện thay bọn họ nói đợi đến lúc gặp bọn hắn ngươi đi hỏi vậy.
Lúc này Từ Trung mới nói:
-Nhạc phụ ngài cánh tay không sao chứ có thể để tiểu tế xem qua vết thương cho ngài không?
Lúc này Mục Dịch mới tháo băng trên cánh tay chỉ thấy vết thương in 5 ngón tay sâu đến lộ xương ra ngoài, Vương Xử Nhất nhìn thấy liền nói:
-Thủ pháp ra tay thật tàn độc dự vào vết thương thì môn võ công này hắn cũng đã luyện một thời gian dài không phải một sớm một chiều có thể làm được, kỳ lạ tại sao Khưu sư cao lại không biết hắn luyện môn công phu này nhỉ? Vết thương của lệnh tôn không nhẹ cần phải điều trị cẩn thận.
Mặc dù từng là bác sĩ nhưng Từ Trung cũng chưa bao giờ gặp qua vết thương do võ công làm bị thương nên cũng đành bó tay đành mở miệng nhờ Vương Xử Nhất:
-Vương đạo trưởng hẳn là có cách chữa trị kính nhờ đạo trưởng chữa trị cho nhạc phụ.
-Được rồi ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc dựa theo đơn thuốc này mua về cho lệnh tôn dùng.
Nói xong Vương Xử Nhất kêu người đem bút giấy đến viết ra một toa thuốc, Từ Trung nhận lấy sau đó đưa tiền nhờ tiểu nhị đi mua dùm. Lúc này Hoàng Dung đã đổi sang nữ trang cùng với Mục Niệm Từ bước xuống, sau khi đổi nữ trang vẻ đẹp Hoàng Dung khiến Quách Tĩnh nhìn ngơ ngác Từ Trung liếc mắt thấy được liền họ nhẹ vài tiếng nhắc nhở khiến Quách Tĩnh vô cùng lúng túng. Từ Trung nói Mục Niệm Từ:
-Dung nhi, Niêm Từ Vương đạo trưởng đã xem vết thương cho nhạc phụ vết thương khá nghiêm trọng ta đã cho người đi mua thuốc hai người có thể chăm sóc cho nhạc phụ ta cùng Vương đạo trường và Quách huynh cùng nhau đến vương phủ một chuyến.
Hoàng Dung nghe Từ Trung xưng hô Mục Dịch là nhạc phụ bị khí không nhẹ nhưng nghĩ đến nguyên nhân ai bảo mình nói Mục Niệm Từ gả cho Từ Trung làm gì, thấy được Hoàng Dung giận dỗi Từ Trung liền lấy ra giỏ trái cây đưa cho nàng:
-Đây là của tiểu vương gia đưa đến ta biết muội thích ăn trái cây đây toàn là trái cây tươi dấy muội mau ăn đi.
Vừa nói vừa mỉm cười lấy lòng đưa giỏ trái cây qua cho Hoàng Dung, nhận lấy giỏ trái cây Hoàng Dung cho Từ Trung ánh mẳt “Tạm tha cho huynh, đợi sau đó muội sẽ cho huynh biết tay”. Ngoài cửa có vài tên lính bước vào :
-Vương chân nhân, Quách công tử, Từ công tử kiệu đã đến bên ngoài mời mọi người di giá đến quý phủ, vương gia cùng tiểu vương gia đang đợi ở phủ ạ.
Nghe tiếng nói của tên lính Vương Xử Nhất, Quách Tĩnh ngồi dậy cùng nhau ra cửa, Từ Trung thì đứng dậy đến gần Hoàng Dung nói nhỏ:
-Muội quan sát kỹ Mục đại thúc nếu có gì thì âm thầm đi theo bảo vệ.
Hoàng Dung nghe lời Từ Trung vẫn không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý. Ba người cùng nhau ra đến cửa đã có ba cổ kiệu đợi sẵn, Từ Trung chậc lưỡi thật là nhà giàu kiệu cũng được trang trí cực kỳ sang trọng mỗi kiệu bốn người khiêng, vừa cảm thán vừa bước lên kiệu.
Sau một hồi đi đường cuối cùng cũng đến Triệu phủ, vừa bước xuống đập vào mắt là cổng to lớn phía trên có tấm biển khắc chữ vàng “Triệu vương phủ” hai bên là hai con sư tử bằng ngọc thạch cực to, thềm phía trước được lát đá trắng dẫn thẳng đến tiền sảnh. Từ Trung đang choáng ngợp với sự giàu có của vương phủ thì Hoàn Nhan Khang bước ra đón tiếp mọi người. Hắn thân mặc hồng bào lưng đeo vàng đầu đội kim quan bước đến
-Vương chân nhân, Từ huynh, Quách huynh quang lâm thật là tam sinh hữu hạnh.
Vương Xử Nhất thấy Hoàn Nhan Khang không gọi mình tiếng sư thúc bực bội hỏi:
-Ngươi theo học sư phụ võ công được bao nhiêu năm rồi.
-Vãn bối nào biết võ công gì đâu chỉ là theo sư phụ luyện mấy chỉ là mấy trò mèo quào Vương chân nhân Từ huynh Quách huynh chế cười rồi.
Nghe hắn trả lời như vậy Vương Xử Nhất càng trở nên tức hơn lập tức nói:
-Tuy rằng công phu Toàn chân giáo không tính là cao thâm gì nhưng cũng thể nói là trỏ mèo quào. Sư phụ ngươi nay mai sẽ đến đây ngươi biết chưa?
Nghe Vương Xử Nhất hỏi Hoàn Nhan Khang mỉm cười trả lời giả vờ như không thấy vẻ mặt tức giận của y:
-Sư phụ đã đến đây rồi lão nhân đang ở bên trong thỉnh đạo trưởng vào trong.
Hoàn Nhan Khang thủ thế mời sau đó quay người đi trước dẫn đường, mọi cùng đi theo y vào hoa sảnh sau đó đi xuyên qua hồi lang vòng qua gác chạm, đoạn đường đi khá xa. Từ Trung vừa đi vừa quan sát sự giàu có xa hoa của vương phủ thời phong kiến. Đi được một lúc đã đến hoa sảnh bên trong có sau bảy người đang chờ. Hoàn Nhan Khang chỉ về phía một ông lão mặt hồng tóc bạc nói:
-Vị này là Sâm tiên Lương Tử Ông ở núi Trường Bạch.
Năm người vái chào nhau, Lương Tử Ông mở miệng:
-Được gặp gỡ Thiết cước tiên Vương chân nhân chuyến nào lão phu đi không uổng công. Vị này là Linh Trí thượng nhân của Mật tông bạn đồng hành cùng ra Bắc vào Nam cùng lão.
Lúc này chỉ nghe một giọng nói the thé vàng lên:
-Thì ra Giang Nam thất quái nhận được phái Toàn chân giúp đỡ nên mới làm việc không cố kỵ ai
Vương Xử Nhất nhìn qua thấy một tên trọc đầu hai mắt đầy tơ máu tròng mắt lòi ra liền nói:
-Các hạ là Quỷ môn Long vương Sa lão tiền bối?
Tên trọc liền nói:
-Thì ra ngươi biết đến ta.
Vương Xử Nhất không muốn to chuyện nên ôn hòa nói:
-Đại danh của Sa lão tiền bối bần đạo có nghe qua
Lão đầu trọc là Quỷ môn Long vương tên Sa Thông Thiên là người tính cách nóng nảy hung bạo võ công cao hơn Hầu Thông Hải rất nhiều nhưng do tính cách nên y chỉ có bốn tên đệ tử lại không lĩnh ngộ hết y bát của y chỉ học hai ba phần chính vì vậy khi đánh nhau liền bị Quách Tĩnh ngược cả bốn tên điều này khiến Sa Thông Thiên vô cùng tức giận cùng với việc Hâu Thông Hải bị g·i·ế·t nhưng đối phương không phải dễ trêu nên bao nhiêu bạo hỏa đều nhắm về Quách Tĩnh.
Đứng trước vẻ mặt hung hăn của Sa Thông Thiên cũng khiến Quách Tĩnh cảm thấy được sợ hãi liền lùi về sau hai bước thấy vậy Vương Xử Nhất đưa tay lên chắn trước Quách Tĩnh, thấy cử động của Vương Xử Nhât Sa Thông Thiên bão nổi:
-Đươc được lắm đúng là ngươi che chở cho tên tiểu s·ú·c sinh này phải không?
Liền một chưởng vung ra nhắm thẳng trước ngực Vương Xử Nhất, không chần chừ Vương lão đạo cũng vung chưởng đỡ lấy. Hai người chuẩn bị vận công tăng kình khí thì đột nhiên một bóng trắng xuất hiện tay trái đè cổ tay Sa Thông Thiên, tay phải đè cổ tay Vương Xử Nhất cảm nhận được chấn động hai người thu tay về. Lúc này nhìn về phía người ngăn cản mình chỉ thấy y thân mặc bạch y, thần thái tiêu sáim vẻ mặt tuấn lãng khí thế bức người nhìn liền biết đây là một vị vương công quý tộc.