Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiêu Dao Giang Hồ
Unknown
Chương 12: Đến vương phủ dự tiệc thôi
Thấy vậy Hoàn Nhan Khang liền lên tiếng nói:
-Vị này là Âu Dương công tử thiếu chủ núi Bạch Đà danh Khắc.
Vương Xử Nhất âm thầm đánh giá tình cảnh xung quanh Sa Thông Thiên, Lương Tử Ông, Linh Trí thượng nhân thêm tên vừa xuất hiện Âu Dương Khắc nếu bốn người vây công thì tương đối bất lợi tuy bên đây có bản thân cùng với Từ Trung là tuyệt thế cao thủ nhưng tên Âu Dương Khắc cũng có thể là tuyệt thế cao thủ chưa kể bọn Sa Thông Thiên không thua gì mình. Nhìn ra dược Vương Xử Nhất lo lắng Từ Trung ra hiệu cho Vương đạo trưởng yên tâm có đánh nhau có ba người hoàn toàn có thể thoát thân an toàn.
Mọi người ngồi vào bàn lúc này Vương Xử Nhất mới lên tiếng:
-Hoàn Nhan Khang sư phụ ngươi đâu sao không mời y ra?
-Vâng. Hoàn Nhan Khang cung kính đáp
Sau đó quay sang bảo người hầu:
-Mau mời sư phụ ta ra gặp khách.
Lúc này Vương Xử Nhất mới thả lỏng được nếu có thêm sư ca cùng Từ Trung việc rời khỏi vương phủ là đơn giản. Không lâu sau đó nghe tiếng bước chân người đến vừa nhìn thì thấy ngoài cửa một tên quan béo ục bộ râu rậm đang tiếng đến, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang lên tiếng:
-Sư phụ vị đạo trưởng này muốn gặp người.
Vương Xử Nhất thấy vậy cực kỳ giận dữ nhưng vẫn trấn tĩnh lại quan sát tên quan thầm nghĩ “Tên quan này võ công không cao thiên về ngoại công không thể dạy hắn loại võ công âm tà kia được”. Đang lúc Vươnng Xử Nhất suy nghĩ viên quan kia lớn tiếng hỏi:
-Đạo sĩ ngươi muốn gặp ta làm gì? Ta từ trước đến này không thích gặp đạo sĩ ni cô tăng nhân.
Vương Xử Nhất nghe tên quan kia hỏi lòng tức giận nhưng vẫn mỉm cười nói:
-Ta muốn hỏi đại nhân hóa duyên, muốn xin một ngàn lượng bạc.
Viên quan nghe vậy định quát thì thấy Hoàn Nhan Khang ra hiệu sau đó nói:
-Một ngàn lượng bạc chỉ là chuyện nhỏ người đâu mau đi chuẩn bị một ngàn lượng bạc cho đạo trưởng.
Nghe Hoàn Nhan Khang hào phóng như thế Từ Trung thầm nghĩ “Ta có nên hóa duyên một ít để làm lộ phí với lại nay ta cũng đã xem như có vợ phải cần thêm tiền”. Mà tên quan kia nghe Hoàn Nhan Khang đáp ứng lập tức há hốc mồm không thể tin liền đánh giá kỹ xem đạo trưởng kia là người như thế nào lai lịch ra sao mà tiểu vương gia lại cho mặt mũi như vậy. Vương Xử Nhất lại lên tiếng:
-Các vị ngồi đây đều nhân vật tiếng tăm trên giang hồ bần đạo nhờ các vị làm chủ chuyện của cha con Mục Dịch. Chuyện gả dâu của Mục cô nương không đề cập đến nữa hiện cô nương đã gả cho Từ thiếu hiệp nhưng chuyện ngươi đả thương Mục lão thì cần phải cho bần đạo một cái công đạo.
Nghe lời Vương Xử Nhất nói mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoàn Nhan Khang xem y ứng đối như thế nào. Lúc này chỉ thấy Hoàn Nhan Khang rót một ly rượu sau đó hai tay đưa cho Vương Xử Nhất kính cẩn nói:
-Vãn bối kính đạo trưởng một ly, chuyện Mục lão thì đạo trưởng nói như nào vãn bối làm như thế.
Thấy thái độ Hoàn Nhan Khang ứng đối mau lẹ như vậy, Vương Xử Nhất uống cạn chén rượu sau đó nói:
-Được chúng ta mời Mục lão đến đây để bàn bạc xử lý.
-Nên là như vậy, làm phiền Quách huynh trở về đưa vị Mục gia kia đến đây.
Nghe Hoàn Nhan Khang nói như thế Vương Xử Nhất cũng không phát hiện gì gật đầu cho Quách Tĩnh trở về Cao Thăng khách sạn đưa Mục Dịch đến, thấy Vương đạo trưởng ra hiệu Quách Tĩnh lập tức rời khỏi. Một lúc sau chỉ thấy Quách Tĩnh vội vả trở lại, thấy Quách Tĩnh trở lại Hoàn Nhan Khang lên tiếng hỏi:
-Quách huynh trở về rồi à vị Mục gia kia đâu rồi?
-Lúc ta trở lại Mục lão cùng con gái và Hoàng cô nương đã trả phòng thu dọn hành lý rời đi rồi. Quách Tĩnh thành thật trả lời.
Nghe Quách Tĩnh nói Vương Xử Nhất đưa ánh mắt về phía Từ Trung ý hỏi chuyện này phải do hắn an bài không thấy vậy Từ Trung cũng ra hiệu không hề biết chuyện này. Mà lúc này Hoàn Nhan Khang lên tiếng cho người chia nhau ra đi tìm Mục Dịch. Lúc này Vương Xử Nhất mới phát hiện bất thường lúc nãy y có thể sai người hầu đi mời Mục Dịch cớ sao lại nhất định là Quách Tĩnh phải đi. Nghĩ đến đây Vương Xử Nhất cảm thấy đây là một cái bẫy cho Hoàn Nhan Khang bày ra liền lên tiếng:
-Bất kể ai giở trò cố lộng huyền hư thì sau này chân tướng cũng sẽ sáng tỏ.
-Đạo trưởng nói rất đúng không biết vị Mục gia kia giở trò quỷ gì, thật kỳ quái.
Mà lúc này tên tướng quân lúc nãy bị Vương Xử Nhất khí không nhẹ nghe được lời nói bất kính của Vương lão đạo nói với tiểu vương gia y liên hét lên:
-Đạo sĩ ngươi ở đạo quán nào dựa vào gì mà đến đây gây sự?
-Xin hỏi tướng quân là người nước nào dựa vào gì mà ở đây làm quan.
Vương Xử Nhất mỉm cười hỏi lại đầy ẩn ý, tên tướng quân kia mặc dù người Tống nhưng lại đến làm quan ở Đại Kim.Mà tên tướng quân nghe như thế như bị nói trúng tim đen y vốn là người Tống võ công tự nhận không tầm thường nên đến Đại Kim làm quan mặc dù tước vị cao nhưng lại hữu danh vô thực không có bình quyền chỉ làm bình phong ở vương phủ lúc này bị Vương Xử Nhất nói trúng nổi bão thét lớn:
-Yêu đạo ngươi muốn c·h·ế·t.
Vừa hét vùa vung quyền đánh về phía Vương Xử Nhất lúc này Vương đạo trưởng vẫn bình tĩnh chỉ dùng 2 ngón tay kẹp lại quyền của tên tướng quân kia, lại nói:
-Tướng quân không muốn thì thôi vậy cớ sao lại nổi nóng.
-Hừ yêu đạo ngươi được lắm.
Tên tướng quân thấy quyền của mình bị cản lại cũng biết tên đạo trưởng này võ công cao cường nên đành nhận túng lên tiếng. Mà Vương đạo trưởng không có ý buông tha tên tướng quân dùng kình lực kẹp chặc cổ tay tên tiếng quân hắn dù dừng lực thế nào cũng không rút ra được, thấy cảnh này Lương Tử Ông dùng tay đặt lên cổ tay tên tướng quân, cảm nhận được nội lực từ bàn tay Lương Tử Ông truyền đến Vương Xử Nhất biết hắn có thể nhẹ nhàng khống chế tên tướng quân nhưng nếu có thêm Lương Tử Ông thì không đơn giản nên thả lỏng tay sau đó rút về. Thấy tên tướng quân kia lấy lại được tự do Lương Tử Ông cũng thu tay về cầm chén rượu lên và nói:
-Tướng quân bớt giận nào nào cùng nhau uống rượu.
Từ Trung chỉ cười nhẹ dù là kiếp trước hay kiếp này hắn cũng không phải người hán cũng không muốn xen lẫn vào chuyện quốc gia đại sự nhưng Từ Trung nghĩ dù là người Tống nhưng hắn sang Đại Kim làm quan cũng không có gì quá đáng nếu tại Đại Tống trọng dụng hắn đã không sang Đại Kim làm quan. Mà lúc này Sa Thông Thiên lại lên tiếng:
-Phái Toàn chân quả danh bất hư truyền, ta muốn thỉnh giáo đạo trưởng một việc.
-Sa tiền bối quá lời chẳng biết tiền bối muốn hỏi gì bần đạo biết được sẽ trả lời. Vương Xử Nhất đáp.
-Hoàng Hà bang của ta cùng quý giáo vốn nước sông không phạm nước giếng tại sao đạo trưởng lại ra sức giúp đỡ Giang Nam thất quái làm khó chúng ta. Mặc dù Toàn Chân giáo người đông thế mạnh nhưng mà bang ta cũng không sợ đâu. Sa Thông Thiên chất vấn.
Đối mặt Sa Thông Thiên chất vấn Vương Xử Nhất điềm tĩnh trả lời:
-Có vẻ nhưng Sa tiền bối hiểu lầm, bần đạo tuy nghe tiếng của Giang Nam thất quái nhưng cũng chưa từng gặp mặt bảy người bọn họ huống chi giữa bọn họ và sư huynh của ta có khúc mắc. Nên việc ta giúp đỡ Giang Nam thất quái đối phó quý bang là không thể.
-Vậy thì tốt lắm người giao tiểu s·ú·c sinh đằng kia cho ta.
Vừa nói Sa Thông Thiên vừa vọt ra khỏi ghế lao về phía Quách Tĩnh định tóm lấy y, Vương Xử Nhất thấy liền tung chưởng ngăn cản lại Sa Thông Thiên kình lực va chạm oành vang một tiếng làm vỡ cái ghế Vương Xử Nhất đang ngồi. Hai người cách nhau hơn mười bước đều trong tư thế chiến đấu, Vương Xử Nhất cản trước mặt Quách Tĩnh. Còn Từ Trung đối với mọi chuyện diễn ra vẫn bang quang thư thả nhắm nháp chén rượu trong tay. Thấy một trảo của mình không chụp trúng Quách Tĩnh lớn tiếng thét lớn:
-Ngươi nhất định bao che cho tên tiểu tử này cùng ta đối nghịch.
-Thứ bần đạo không thể giao Quách tiểu tử cho Sa tiền bối, hắn là bần đạo mang vào đây nên bần đạo có trách nhiệm bảo hộ an toàn của y.
Thấy hai người giương cung bạc kiếm ngày càng căng thẳng, vốn muốn thưởng thức mỹ vị uống rượu Từ Trung liền kẹp lấy 3 ly rượu phóng về phía ba người đang đứng.ba ly rượu quay trên không trung tiến về phía Vương Xử Nhất, Sa Thông Thiên và Quách Tĩnh, chỉ thấy ly rượu nhẹ nhành rơi lên tay Quách Tĩnh và Vương Xử Nhất nhưng lại tạo kình lực cực mạnh tiến về phía Sa Thông Thiên. Thấy ly rượu ngày càng tiến lại gần cảm giác bất ổn dâng cao Sa Thông Thiên vận công đưa tay ra tiếp lấy chỉ thấy phản lực chấn y lùi về sau ba bước mới dừng lại. Cầm được ly rượu nhưng tay cực kỳ run rẩy làm rượu rơi ra ngoài gần hết, lúc này Sa Thông Thiên mới hoàn hồn kinh hãi nhìn về phía Từ Trung chỉ thấy Từ Trung mỉm cười nhìn về phía mình sau đó đưa ly rượu lên nói:
-Nào nào mọi người đây là tiệc rượu của tiểu vương gia mọi người có chuyện gì từ từ ngồi xuống nói chuyện nào cần gì phải động tay động chân như vậy a.