Sáng sớm hôm sau, đám người Cái Hổ liền cùng nhau rời đi. Trần Minh đưa tiễn họ ra ngoài Trường sinh trấn, sau đó hắn lại trở vào trong trấn. Hắn muốn tìm hiểu thêm một chút tin tức.
Sau khi hỏi thăm một hồi, Trần Minh biết được tin tức Cái Hổ nói đều là thật. Trường thịnh tông đúng là sau hai ngày sẽ mở cửa chiêu thu đệ tử. Nhiều người đã lục tục lên đường từ ngày hôm nay.
Trần Minh vì là không biết đường đi cụ thể, thế nên cũng liền theo đuôi phía sau bọn họ.
Khi đến nơi, Trần Minh liền trông thấy một khuôn viên to lớn được bao quanh bởi tường vây. Một cái cổng đứng sừng sững ở phía trước bên trên có khắc Trường Thịnh tông, cánh cổng thì bị đóng chặt.
Trần Minh đã thấy có rất nhiều người đã đến, bọn họ ngồi túm năm tụm ba ở hai bên đường.
Trần Minh mặc dù không có quen ai ở đây, nhưng hắn cũng không có ý định ngồi tách biệt một mình.
Hắn có gắng ngồi sát lại gần một nhóm người, cũng không phải là hắn muốn làm quen gì với họ. Căn bản chỉ là vì hắn muốn ngồi gần để nghe ngóng, tìm hiểu thêm một chút tin tức, để có thêm hiểu biết mà thôi, mặc dù tin tức của họ chưa chắc đã chính xác.
Trần Minh thấy đám người này ăn mặc khá là hoa lệ, chắc hẳn là đều là con nhà giàu có, tin tức cũng sẽ nhiều hơn những người khác.
Trần Minh cũng không cố gắng tới gần hay làm quen gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở gần đó, cố gắng lắng nghe những gì họ đang trò chuyện.
Chỉ thấy một người nói:
" Ta nghe nói, Trường thịnh tông chỉ là một cái tông môn nhỏ, rất nhỏ cái loại này, căn bản không có tên tuổi gì trong tu tiên giới."
Sau đó lại một người nói:
" Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nghe nói như thế... Cũng không biết vì sao lại có nhiều người như vậy tới đây khảo thí, muốn gia nhập Trường thịnh tông. Cha mẹ ta cũng khuyên ta đến đây!!!"
Đột nhiên, một thiếu niên có vẻ như là dẫn đầu đám này lên tiếng:
" Các ngươi thì biết cái gì!!!! Trường thịnh tông đúng là môn phái nhỏ thật, nhưng nhỏ cũng có cái tốt của nhỏ. Nếu như là các tông môn khác, người như chúng ta căn bản cũng không có cửa để ra nhập, điều kiện ra nhập quá cao. Mà Trường thịnh tông chỉ cần có thiên phú tu luyện, đều sẽ thu nhận trở thành đệ tử.
Năm trước ta cũng đã đi tham gia khảo hạch chiêu thu đệ tử của Huyền minh tông ở phía bắc, cách đây khoảng trăm ki lô mét. Ngoại trừ qua được vòng đầu tiên kiểm chắc niên linh, tới vòng thứ hai kiểm tra thiên phú thì không đạt yêu cầu, bị loại. Chưa kể phía sau còn có mấy vòng khảo hạch.
Đó cũng chỉ mới là Huyền minh tông cũng không phải tông môn lớn gì, chỉ lớn hơn so với Trường thịnh tông. Chứ tông môn càng lớn, khảo hạch càng khó, nghe nói có tông môn, khảo hạch còn có thể c·hết người, vậy nên các ngươi cũng đừng suy nghĩ xa vời."
Có người nghe thế liền sợ hãi hỏi:
" Thật như vậy đáng sợ sao? Chỉ là đi khảo thí ra nhập tông môn mà cũng có nguy hiểm tới tính mạng à?"
Thấy có người nhát gan như vậy, chỉ nghe nói liền run sợ, tên kia thiếu niên liền hừ lạnh trả lời.
" Hừ!!! Ta có cần phải lừa các ngươi à, mặc dù ta cũng không tận mắt thấy, nhưng tin tức chắc chắn không sai. "
Lại có một người khác hỏi.
" Trình thiếu gia, ngươi vừa nói Huyền minh tông có nhiều vòng khảo hạch như vậy, không biết Trường thịnh tông thì có mấy vòng khảo hạch."
Vị kia thiếu niên nghe thấy người này hỏi thì tỏ vẻ tự tin.
" Ngươi yên tâm, Trường thịnh tông cũng chỉ có hai vòng khảo hạch, chỉ cần niên linh phù hợp, lại có thiên phú tu luyện thì chắc chắn được nhận."
Hắn là chắc chắn được nhận rồi, năm trước đi Huyền minh tông khảo hạch, mặc dù không có được nhận, nhưng hắn cũng biết mình chính là có thiên phú tu luyện. Lần này tới Trường thịnh tông khảo thí cũng chỉ là đi qua cái sân khấu, bởi vậy nên rất tự tin.
...
Trần Minh ngồi nghe say sưa ngon lành. Hắn cảm thấy mình đã có thêm rất nhiều hiểu biết.
Chờ tới ngày Trường thịnh tông mở cửa chiêu thu đệ tử, mới vừa sáng sớm, mọi người đã chen nhau tới trước cổng của Trường thịnh tông. Ai cũng mong muốn mình sớm được tuyển chọn.
Trần Minh cũng không thèm cùng những người này đùn đẩy nhau ở đây. Nếu như thật sự Trường thịnh tông chỉ cần có thiên phú tu luyện liền thu, như những người kia nói, vậy thì vào sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau quá lớn, không cần thiết phí công sức để chen nhau.
Đột nhiên, âm thanh " ken két" vang lên, cánh cửa Trường thịnh tông bắt đầu được mở ra. Mọi người chưa kịp chen nhau đi vào thì một âm thanh lại vang lên.
"Tránh ra!!!!"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một hình bóng bị ném từ trong môn đi ra.
Tất cả mọi người đều nhao nhao né tránh. Chỉ là đang chật chội như vậy, làm sao có thể kịp né tránh. Thế là không ít người bị va trúng, té lăn trên đất.
Chỉ là những người này cũng không dám oán giận nửa câu, vội vàng bò dậy sau đó nhanh chóng chui vào đám người, như sợ bị người trong môn nhìn thấy mình vậy.
Lại có một âm thanh vang lên.
" Khảo hạch chuẩn b·ị b·ắt đầu, mau chóng đi vào đăng ký."
Nghe thấy thế, đám người bắt đầu như một dòng lũ, ùn ùn lao vào trong cổng, cũng chẳng có ai quan tâm cái người vừa bị ném ra kia. Chỉ duy có một người là Trần Minh, bởi vì cái người bị ném ra kia vừa vặn lăn tới dưới chân của hắn.
Trần Minh thấy được người này cũng chưa có c·hết, trong miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm.
" Giết ta... Có bản lĩnh liền g·iết ta... Bằng không ta nhất định sẽ báo thù..."
Trần Minh nhìn lên cổng Trường thịnh tông, lại nhìn xuống người dưới chân. Trần Minh quyết định trợ giúp người này một chút, dù sao gặp mặt là hữu duyên, với lại Trần Minh cũng muốn tìm hiểu một chút tin tức.
Người này bị ném từ Trường thịnh tông ra, không phải là đệ tử bị trục xuất thì cũng là kẻ thù của Trường thịnh tông, chắc chắn sẽ không nói điều gì tốt đẹp về Trường thịnh tông. Đó cũng là điều Trần Minh muốn nghe.
Trần Minh cảm thấy, phải biết được những mặt trái thì mới có thể đề phòng trước, sẽ không ăn phải thiệt thòi.
Thế là Trần Minh nâng người này dậy, rồi dìu hắn đi vào bên đường, sau đó để người nọ ngồi dựa vào một gốc cây.
Trần Minh lấy ra bình nước, đút cho hắn uống một ngụm. Có lẽ người này cũng không phải b·ị đ·ánh đến b·ất t·ỉnh, mà chỉ là bị choáng váng mà thôi.
Uống được ngụm nước thì trở nên tỉnh táo hơn một chút. Hắn từ từ mở mắt ra, sau đó nhìn ngắm xung quanh, rồi cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt Trần Minh.
" Là... là ngươi đã cứu ta?"
Trần Minh vội vàng xua tay.
" Ta cũng không cứu ngươi, là ngươi bị người ta ném từ trong môn đi ra, ta chỉ dìu ngươi vào đây sau đó đút cho ngươi uống ngụm nước."
Người kia nghe vậy cũng không cảm thấy mình đã cảm ơn sai, một mặt cảm kích nói.
" Cho dù như vậy cũng vẫn rất cảm ơn ngươi, ta gọi Tần Phi."
Trần Minh không tiếp tục xoắn xuýt, cũng giới thiệu tên mình.
" Tần đại ca, ta gọi Trần Minh."
Thấy Tần Phi cũng không nói gì nữa, chỉ một mặt thất lạc ngồi đó, Trần Minh đành chủ động bắt chuyện, bằng không hắn cũng không có được những thông tin mà mình mong muốn.
" Tần đại ca, ta thấy ngươi bị người của Trường thịnh tông ném ra, không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Phi ngẩng mặt lên nhìn Trần Minh, cũng không trả lời trực tiếp Trần Minh mà hỏi ngược lại.
" Trần huynh đệ là tới Trường Thịnh tông khảo hạch nhập môn chứ? Ta khuyên ngươi vẫn là từ bỏ thì hơn. Đây là vì ngươi giúp đỡ ta nên ta mới thật lòng khuyên ngươi như vậy, cũng không phải là vì ta căm thù Trường thịnh tông mới khuyên ngươi."
Vừa tầm hợp ý của Trần Minh, thế là hắn liền truy hỏi.
" Tần đại ca, điều này rốt cuộc là vì sao?"
Tần Phi cười giễu cợt. Trần Minh cũng biết, đây cũng không phải giễu cợt mình, có thể là giễu cợt Trường thịnh tông, nhưng cũng có thể là giễu cợt chính bản thân Tần Phi.
Chỉ thấy Tần Phi nói.
" Ha ha, cái gì chiêu thu đệ tử, tất cả cũng chỉ là lừa dối, bọn họ chân chính mục đích chính là thu nô lệ. Ngươi có biết một tông môn nhỏ như Trường thịnh tông, hàng năm đều chiêu thu đệ tử, mà lại chiêu thu nhiều như vậy là vì cái gì không?"
Trần Minh chỉ lắc đầu, cũng không nói gì, để Tần Phi nói tiếp.
Tần Phi lại cười một tiếng đầy mỉa mai.
" Ha ha, căn bản là vì họ luôn thiếu người giúp bọn hắn làm việc, kiếm tài nguyên tu luyện.
Trong Trường thịnh tông, chân chính đệ tử cũng chỉ có hậu nhân của tông chủ, trưởng lão. Những người như chúng ta vậy, được chiêu thu vào cũng chỉ có thể trở thành nô lệ một dạng, phục vụ bọn hắn, giúp bọn hắn tìm kiếm tài nguyên.
Khi mới vào cũng chỉ được phát cho công pháp thấp kém nhất, công pháp này có rất nhiều khuyết điểm, bên ngoài chính là bán một linh thạch một bản, ngay cả tán tu cũng không thèm tu luyện.
Đã thế còn phải ngày ngày làm tạp vụ, căn bản không có bao nhiêu thời gian tu luyện. Phúc lợi thì ít đến đáng thương, còn sẽ bị người khác c·ướp mất.
Chờ có chút tu vi rồi sẽ bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, tìm kiếm tài nguyên. Với tu vi thấp kém của bọn ta, căn bản là đi tìm c·hết. Người ra ngoài làm nhiệm vụ xong không trở về nhiều vô số.
Cho dù có thể trở về, thù lao cho nhiệm vụ căn bản không đáng kể. Không chỉ thế, ở trong tông môn còn bị đám con cháu ức h·iếp, không cẩn thận liền bị bọn chúng làm hại.
Giống như ta, an phận thủ thường, cũng không làm gì đắc tội chúng nó, cũng chỉ v·a c·hạm một chút, tên khốn kiếp kia bắt ta phải quỳ xuống xin lỗi, còn bắt ta liếm giày cho hắn. Không chịu chính là bị phế tu vi, ném ra ngoài.
Mỗi năm vô số người mới gia nhập, nhưng cuối cùng mười không còn một, người thì ra ngoài làm nhiệm vụ c·hết, người thì tu luyện tẩu hỏa nhập ma c·hết, người thì bị hại c·hết, được như ta còn là may mắn chán.
Ngươi nói như vậy có phải hay không Trường thịnh tông đương nhiên cần chiêu thu thêm càng nhiều đệ tử mới?
Thế nên, Trần huynh đệ, ta khiên ngươi vẫn là từ bỏ đi, chẳng thà làm một cái tán tu còn tốt hơn nhiều."
Trần Minh cũng không nghi ngờ những gì Tần Phi nói, Tần Phi cũng không cần phải lừa gạt hắn, hắn cũng quyết định từ bỏ gia nhập Trường thịnh tông.
Chỉ là Trần Minh vẫn còn có điều băn khoăn, vậy nên trực tiếp nói ra.
" Tần đai ca, ta cảm thấy nếu như ngươi nói vậy, đúng là gia nhập Trường thịnh tông là một quyết định sai lầm, nhưng điều quan trọng là ta không có phương pháp tu luyện nha."
Tần Phi cũng không cảm thấy điều này là cái vấn đề to tát gì cả.
" Ta không phải đã nói rồi sao, cho dù ngươi có vào Trường thịnh tông thì cũng chỉ được truyền thụ cho công pháp thấp kém Nạp nguyên quyết, bên ngoài bán đầy đường, cũng chỉ có giá một viên linh thạch."
Trần Minh tỏ ra là rất bất đắc dĩ.
" Nhưng ta một viên linh thạch cũng không có, căn bản ta cũng chưa được nhìn thấy linh thạch bao giờ."
Bây giờ đến lượt Tần Phi hết sức vô ngữ, hắn đã quen thuộc với cuộc sống tu sĩ, lại quên mất Trần Minh vẫn là cái phàm nhân.
Trần Minh thấy Tần Phi không nói gì, liền nói ra suy nghĩ của mình.
" Tần đại ca, ngươi đã tu luyện rồi, biết phương pháp tu luyện, có thể hay không truyền thụ ta, cho dù là công pháp rất tệ hại mà ngươi nói cũng không sao."
Tần Phi nghe vậy thì do dự thật lâu. Trần Minh cũng im lặng chờ đợi, không làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn.
Đột nhiên thì Tần Phi lên tiếng.
" Bản công pháp này của ta mặc dù cũng vẫn là Nạp nguyên quyết, nhưng không phải bản của Trường thịnh tông truyền thụ.
Bản này Nạp nguyên quyết được ta mua ở phường thị với giá mười khối linh thạch, chính là một bản công pháp được một vị tiền bối tán tu biên soạn.
Bản công pháp này không chỉ càng đầy đủ, cặn kẽ, mà còn có nhiều chỉ điểm và tâm đắc của vị tiền bối kia.
Trần huynh đệ, ngươi đã giúp đỡ ta, vậy nên ta có thể đưa ngươi bản công pháp này, chỉ là ta cũng có một điều kiện."
...
Cách chương.
0